Chương 82 - tệ hại
Cô gái nhỏ ngây thơ vẫn chưa biết được mình bị lừa, cố gắng xem xét thử
trên người hắn có vết thương nào hay không. Chẳng ngần ngại vạch áo khi
nghe thấy người đàn ông than đau ở lưng.
Khi kiểm tra thì chẳng thấy có điều gì bất thường, cô gãi gãi đầu:
” Ừm… Tư”.
” Hửm\~” – Hắn thảnh thơi mà đáp.
” Không thấy.. gì cả…”.
” Sao lại như thế nhỉ, ta cảm thấy đau lắm…”.
Cô gái nhỏ phóng lên giường, vòng ra sau lưng hắn rồi tiếp tục kiểm tra,
nhưng vẫn như cũ, không có điều gì bất thường, như thể… hắn không bị
thương.
Ừ thì hắn không bị gì thật, chỉ là đang giả vờ để trêu cô mà thôi.
Người đàn ông với vẻ mặt thích thú đang lén nhìn cô gái đang ngồi phía sau
lưng, chỉ thoáng thấy Lưu Ly đang rưng rưng khóc, hắn liền hoảng:
” Em… sao lại khóc?”.
” Không.. thấy… vết thương… huhu, chắc là… gãy xương rồi.. nên mới.. đau… hu…”.
Lưu Ly đưa tay lên lau từng giọt nước mắt lăn dài, Ba Lạc Bá Tư trêu chọc giây trước thì giây sau liền lên tiếng giải thích:
” Ta không sao… ngoan, không có bị gãy xương gì cả…”.
” Huhu, thật?”.
” Ừ, em xem” – Hắn cố cử động để cho cô thấy bản thân hoàn toàn bình thường, Lưu Ly hít hít vài cái rồi hỏi:
” Vậy… khi nãy… đau…”.
Người đàn ông hắng giọng rồi đáp:
” Lừa em đấy”.
Nghe đến đây thì cô khóc quyết liệt hơn, khắp căn phòng chỉ còn nghe thấy
tiếng khóc nấc. Cô gái nhỏ không ngại mà vung nắm đấm vào lưng hắn.
” Huhu.. xấu xa…”.
Ba Lạc Bá Tư xoay người ôm cô vào trong lòng, xoa xoa đầu an ủi:
” Được được, là ta không tốt khiến cho em lo lắng rồi, xin lỗi\~”.
Lưu Ly hít hít, gương mặt đỏ bừng, không nhịn được mà liếc hắn một cái, sau đó nhanh chân nhảy xuống giường. Người đàn ông phản xak kịp thời nắm
lấy cổ tay của cô, giọng nói có phần khẩn trương:
” Em đi đâu?”.
Cô gái nhỏ vùng tay, không thèm nhìn hắn mà lên tiếng:
” Ghét.. Tư… không ở đây nữa”.
Người đàn ông nhếch môi cười, kéo một cái, cô lập tức ngã vào lòng hắn.
Ba Lạc Bá Tư ôm lấy cô từ phía sau, đầu hắn cọ cọ vào chiếc cổ mịn màng thoả mãn thở ra một cái rồi mặt dày mà nói:
” Thế thì không được, em phải ngủ với ta chứ, vợ\~”.
” Bỏ.. ra… lừa đảo..”.
Ngài công tước lần đầu tiên cảm
thấy vui khi bị mắng, siết chặt tay khoá cô gái nhỏ ở trong lòng không
cho trốn thoát, Lưu Ly vùng vẫy mãi nhưng chẳng được ích lợi gì, thở
hồng hộc, đỏ ửng từ má đến tận mang tai.
Người đàn ông phì cười, cô gái nghe thấy lại càng thêm giận sôi máu, cấu vào tay hắn.
” Ây da\~”.
Giọng nói giả tạo ấy càng thêm châm dầu vào lửa, cô gái nhỏ giãy giụa không ngừng, chẳng hề phối hợp với hắn như thường ngày.
Cơ thể bé nhỏ run lên, lúc này người đàn ông mới xuống nước:
” Được rồi, là do ta sai, hù doạ em sợ rồi”.
Bàn tay to của hắn đặt lên hông, chỉ nhẹ nhàng bế một cái liền dễ dàng khiến cho cô gái xoay người lại đối diện với mình.
Một gương mặt yêu kiều mang theo giận dỗi hiện rõ, hắn sờ sờ lên cái má nhỏ, dịu dàng nói:
” Lưu Ly ngoan, ta sai rồi mà\~”.
Cô gái nhỏ gương mặt phụng phịu, đang rất tức nhưng dần dần cũng thả lỏng, đấm đấm vào ngực hắn cho xả giận.
Ba Lạc Bá Tư dùng ngón trỏ và ngón cái bóp lấy hai bên má non mềm phúng phính rồi lắc lắc nhẹ:
” Nếu em giận rồi không thèm để ý đến ta nữa thì ta phải làm sao đây\~”.
” Hừ”.
” Ngoan, cho ta ôm một cái”.
Bép!
Cô đánh vào bả vai hắn một cái rõ to, dù đang tựa sát vào nhau nhưng nhất
quyết không cho hắn tiến tới gần hơn. Người đàn ông xoa xoa đầu cô, cật
lực lấy lòng:
” Ngày mai ta đưa em đi dạo, nhé\~”.
” Không.. thèm”.
Cô gái nhỏ bò từ trên người hắn xuống rồi trèo lên giường, đắp chăn. Trước khi ngủ liền mắng một câu:
” Tư.. gạt người… đồ tồi tệ…”.
Người đàn ông cũng chui vào trong chăn, nằm ở phía sau cô gái, bàn tay của
hắn không báo hiệu mà luồng vào trong lớp quần áo mỏng. Đầu ngón tay
lạnh như băng đang chạm vào da thịt mềm mại.
Lưu Ly không nhịn
được khẽ rùng mình, lập tức xoay người lại đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn
hắn, nhưng người nào đó đã nhanh chóng ép sát ngăn cản ý định rồi tiếp
tục cho tay lên phía trên bóp lấy đồi núi mà thăm dò.
” Á!”.
” Ta tệ quá đi\~ thực sự quá tệ!”.
Cô gái nhỏ nằm trên giường ra sức giãy giụa, nhưng dù có làm gì cũng không thể thoát khỏi.