Chương 50 - Thật Lòng
Suốt cả ngày hôm sau nữa, Tiểu Thu không thể tập trung vào bài bài giảng của mình. Cô giảng sai liên tục, đến mức học sinh chúng nó còn biết cô đang có tâm sự. Một giáo viên giỏi như cô mà liên tục mắc những lỗi sai ngớ ngẩn.
Nhiều khi đám học sinh còn thấy cô thẫn thờ ngồi nhìn xuống bàn, chúng nó cũng không nhắc cô. Kể từ khi cô mời một học sinh lên bảng chữa bài tập, tới khi nó về chỗ được rất lâu, cô vẫn ngồi đó. Nếu không phải có một học sinh lên tiếng nhắc thì chắc cô sẽ ngồi đó cả buổi mất.
Tự cảm thấy bản thân mình không ổn chút nào, Tiểu Thu tự động viên bản thân:” Chắc do dạo này mày căng thẳng việc dạy học thôi, chỉ cần đi chơi một buổi là ổn ngay”
Chiều hôm đó, Tiểu Thu ra công viên chơi, cô chơi đủ thứ trò: Mua kem ăn, rồi ngồi xích đu hóng gió,… Nhưng hình như vẫn thiếu một thứ gì đó, khiến tâm trạng cô không được thoải mái.
“Đừng nói là mày lớn như này rồi mà vẫn còn phải chịu cảm giác đơn phương ấy nhé? Mày đừng có tự ảo tưởng nữa, người ta không còn tình cảm gì với mày nữa đâu. Tiểu Thu à, mày đã lớn tuổi rồi, không còn trẻ trung mơ mộng yêu đương nữa đâu, làm ơn tỉnh lại đi!” Cô nói nhỏ thành tiếng, cảm giác giống như chính cô đang tự cứu cô khỏi cảm giác đang bủa vây này.
Tối đó, Tiểu Thu chợt nhớ ra rằng Bạch Hiên có đưa cho cô một hộp quà, tới giờ cô mới để ý tới. Do không có tâm trí đâu để soạn giáo án nên cô không mở cặp sách ra, cô tin rằng chỉ cần đọc qua một lần là nhớ.
Tuy nhiên, Tiểu Thu nhận ra dạo này mình không được thoải mái cho lắm, dễ mắc sai lầm khi giảng dạy, cô mở cặp sách tìm giáo án mới thấy lại hộp quà sáng hôm trước.
Không ngờ, thật không ngờ. Tiểu Thu bỗng nhiên nhận ra hộp quà trước mắt chính là hộp quà năm nào mà cô đã mang tặng cho Bạch Hiên.
Tiểu Thu xúc động mở ra, bên trong cũng toàn là những hạt xốp nhỏ theo gió bay khắp phòng. Cô đành phải tắt quạt.
Bên trong, có một bức thư, một xấp ảnh và một tờ phiếu gì đó.
Cô nhẹ nhàng lấy bức thư ra đọc, bên trong viết:” Gửi cô Tiểu Thu. Em là Bạch Hiên, có thể khi cô đọc, cô sẽ chẳng hiểu em nói gì, bởi cô không nhớ em là ai. Em là học sinh của cô, một học sinh rất yêu cô, yêu với tư cách là một người con trai, yêu và muốn lấy người phụ nữ mang tên Tạ Tiểu Thu làm vợ. Tuy nhiên, đúng như cô đã nói trước kia, em và cô có duyên không phận. Kể từ lần đầu gặp nhau, cô chưa một lần gọi tên em mà không phải nhắc. Em ước gì có thể ở bên và hàng ngày nhắc cô rằng “tên em là Bạch Hiên”. Nhiều năm qua, em không ngừng nghĩ về cô, nghĩ về nụ cười năm nào khiến trái tim em đập như muốn rớt ra ngoài. Nghĩ về những hành động nhỏ như chống thước lên bàn, vấp ngã bục giảng, chơi bập bênh với đám nhóc, bày trò trẻ con nghịch ngợm cho chúng nó chơi,… Từ khi ấy em đã dần không coi cô là giáo viên lúc nào không hay. Trong mắt em cô giống như một đứa trẻ đáng yêu vậy. Cho dù là năm năm, hay thậm chí mười năm nữa, em vẫn sẽ đợi cô, em đợi một ngày nào đó, mỗi buổi sáng khi mở mắt là thấy cô nằm cạnh em, có lẽ sẽ rất hạnh phúc. Nghe thật buồn cười nhỉ? Một học sinh mà viết thư tình cho cô giáo thế này đây. Cũng tại cô gây thương nhớ, gieo tương tư mà ra thôi. À còn nữa, chắc cô không nhớ cô từng tặng quà em như nào đâu nhỉ? Tờ phiếu kia là do em vẽ, có chữ kí của em, cô chỉ cần mang tờ phiếu đó đến cửa hàng thời trang cạnh công viên ấy, đưa cho nhân viên là được. Em có mua một chiếc khăn tặng cô, cũng sắp mùa đông rồi, hi vọng là cô sẽ thích. Em tự tin rằng em vẽ đẹp hơn cô chứ không phải mấy nét vẽ nguệch ngoạc như trẻ con ấy đâu nhé!”
Tiểu Thu lúc này đã không thể kìm được nước mắt nữa rồi, cô nhìn mọi thứ nhạt nhoà đi. Sau đó cô lật từng tấm ảnh, đó là những tấm ánh mà Bạch Hiên đã chụp lén cô khi cô đang dạy, khi cô chơi bập bênh, khi ngồi làm ban giám khảo,…
Bên cạnh là tờ phiếu, quả nhiên nét vẽ rất đẹp, không giống như cô. Bạch Hiên chỉ vẽ một chiếc lá màu vàng, nhưng nhìn lại rất có hồn, giống như nói:” Đây chính là mùa thu bé nhỏ của em”
Tiểu Thu hai tay dụi mắt, cô cố mỉm cười, một nụ cười gượng gạo:” Thằng bé ngốc này, nói thích nhìn cô cười mà sao lại làm cô khóc, vậy mà dám nói muốn bảo vệ cô à?”
Nhưng chỉ vài giây sau, cô không thể giữ được nụ cười ấy trên môi nữa, cô bật khóc nức nở.
Bố cô đúng lúc ấy bước vào phòng, ông nhẹ nhàng nói:” Con gái, ta xin lỗi vì đã nghe lén, tại dạo này con lạ quá, ta đoán ngay là vì thằng nhóc Bạch Hiên mà”
Tiểu Thu vội chạy lấy ôm lấy bố, cô dụi mặt lên ngực ông khóc nức:” Bố, con phải làm sao đây, Bạch Hiên vẫn còn thích con”
Ông nhẹ nhàng vỗ vai con gái:” Ta thấy nó bảo con trẻ con cũng đúng thôi, hai mươi tám tuổi rồi vẫn còn ở đây khóc với bố. Con hãy cứ nói thật lòng mình, đi tìm nó đi”
“Nhưng… nhưng con”
“Sao? Con không yêu nó ư?”
“Không phải, con yêu Bạch Hiên, nhưng tình cô trò, liệu có được xa hội công nhận không? Rồi sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của em ấy nữa. Con không muốn.”
Bác Tạ nghe vậy nên an ủi:” Chỉ cần bọn con yêu nhau thật lòng thôi. Có lẽ con hiểu con người Bạch Hiên, com nghĩ giữa tiền, địa vị và con, nó sẽ cần cái nào hơn?”
Tiểu Thu nghe bố nói vậy liền như bừng tỉnh, được cứu rỗi khỏi nơi tăm tối nhất của địa ngục. Phải, cô cần Bạch Hiên, những ngày qua đã nói cho cô biết là cô cần Bạch Hiên như nào, và Bạch Hiên cũng cần cô, chỉ cần là cùng nhau nhất định sẽ vượt qua.