Chương 20 - Ngọt ngào
Tiết chào cờ đầu tuần này có lẽ là tiết học đáng mong chờ nhất. Vì đây sẽ là lúc công bố kết quả ngày hội thi vừa rồi.
Trước tiên vẫn là những nhật xét, đánh giá về ưu, nhược điểm trong tuần vừa
qua, rồi sau đó phổ biến các hoạt động trong tuần tới. Những công việc
chán ngắt mà lặp đi lặp lại mỗi tuần ấy khiến Bạch Hiên buồn ngủ, không
thể lại trốn trên lớp được nữa. Tuy nhiên, cho tới khi thầy giáo nói
công bố trao giải cho ba phần thi trong ngày hội, toàn trường sôi nổi
hẳn lên những tiếng xì xào, bán tán. . Đam Mỹ Cổ Đại
“Trật tự!” Thầy tổng phụ trách nhắc với giọng đanh thép, khiến đám học sinh
ai nấy đều phải im bặt nghe thầy nói. Tất nhiên phần trao giải không thể thiếu âm nhạc. Thầy đọc từng cuộc thi, từng giải một cách đầy hào hùng. Những lớp nào được gọi tên kèm theo chữ “giải nhất” thì luôn là một
tiếng hét đến chói tai vang lên từ phía chỗ ngồi của lớp đó.
Tuy nhiên lớp 11A lại không được hét như vậy lần nào, khi mà họ nắm giữ cho mình ba cái giải nhì. Có lẽ sau đợt này lớp của Tiểu Thu sẽ có thêm một cái biệt danh mới:” Vua về nhì”.
Mặc dù giải nhì cũng khá cao
rồi, nhưng đường đường là một lớp chọn đứng đầu cả khối lại không có lấy một cái giải nhất nào, khiến cho trên gương mặt ai nấy đều hiện rõ hai
chữ “thất vọng”
Thời gian cho tiết chào cờ chưa kết thúc, nhưng do đã triển khai xong toàn bộ công việc nên học sinh được trở về lớp sớm.
Như những con ma dật dờ, và với lòng tự trọng của một tập thể xuất sắc,
những đứa học trò của Tiểu Thu không muốn phải nhận ba giải nhì như vậy. Gương mặt ai nấy đều lầm lì, tỏ rõ sự chán nản và tức giận, vì chúng nó không thể giành giải cao nhất.
Tiểu Thu bước vào lớp ngay sau
khi lớp đã ổn định hết chỗ ngồi. Cảm nhận được bầu không khí “hắc ám”
trong lớp học, Tiểu Thu nảy ra ý tưởng:” Đừng buồn nữa, lớp có muốn nghe cô hát không?”
Lúc này, đám học sinh bỗng tươi tỉnh hẳn lên, chúng nó nhao nhao như những
chú chim non đang chờ mẹ bón mồi. Chúng nó còn chọn bài cho cô luôn
trong khi Tiểu Thu còn chưa có ý định sẽ hát thật. Từ “hắc ám” chuyển
thành “cái chợ vỡ” ồn ào rồi, nhưng Tiểu Thu lại không quát chúng nó. Cô lấy hai tay bịt tai lại rồi hét lên:” Các bạn trật tự đi! Từ từ thôi cô sẽ hát mà”
Bạch Hiên trong khi có Tiểu Thu ở lớp, cậu không ngủ nữa. Không hiểu sao lại tỉnh táo một cách kì lạ. Nhìn thấy Tiểu Thu bịt tai như vậy, giống hệt với lần trước, nhưng lần này Bạch Hiên hoàn toàn bị thu hút bởi những cử chỉ đó. Cậu nhìn Tiểu Thu không chớp mắt. Giống như một sinh vật ngoài hành tinh vậy. Trên đời này lại có người kì lạ
như vậy sao? Một giáo viên cực kì khác thường, trước tới nay Bạch Hiên
chưa từng thấy một giáo viên, hay bất kì người con gái lớn tuổi nào hơn
cậu mà có những hành động như vậy cả. Có lẽ là do Bạch Hiên quá cầu
toàn, cậu luôn làm mọi thứ một cách chỉn chu và đứng đắn nhất. Vì vậy
khi thấy một người giáo viên, một người chị lại có những hành động đáng
yêu như đến thế… À mà cũng không đúng. Các bạn khác có cảm thấy gì
đâu? Sao chỉ mình Bạch Hiên thấy cô đáng yêu? Thấy một người hơn tuổi
mình “đáng yêu”? Hạ Vũ bên cạnh không lẽ không “đáng yêu” hay sao?
Tại sao mình lại có những suy nghĩ như thế, tại sao cô giáo mình lại đặc
biệt hơn những người khác, Bạch Hiên hoang mang không biết những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khi nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiểu Thu là sao, từ
đâu mà có. Kể từ lần đầu thấy Tiểu Thu cười, hai chiếc răng khểnh ấy đã
khiến Bạch Hiên nhớ mãi, nụ cười dường như in sâu vào trong tâm trí cho
tới tận bây giờ vậy.
Tiểu Thu mở ti vi của lớp, karaoke. Cô chọn bài về thanh xuân vườn trường, rồi cuộn tròn quyển giáo án lại làm micro.
Tiểu Thu bắt đầu cất giọng hát, đây là lần đầu tiên lũ nhóc được nghe cô
giáo của mình hát. Rất hay, rất truyền cảm, một giọng hát rất đặc biệt.
Ngay từ đầu, Bạch Hiên đã cảm thấy giọng Tiểu Thu có phần trẻ con, 22 tuổi
mà giọng giống như 12 vậy. Tuy nhiên khi cô cất giọng hát, Bạch Hiên
hoàn toàn chìm đắm trong ca từ ấy. Từng lời nói, từng âm thanh cô phát
ra đều ngọt, chúng mới thật ngọt làm sao. Êm dịu nhẹ nhàng như làn nước
mùa thu, Một bức tranh thiên nhiên sống động được vẽ ra trong trí tưởng
tượng của Bạch Hiên. Ở nơi đó có cỏ cây, hoa lá, có con sông, có cả Bạch Hiên và Tiểu Thu nữa.
Lúc hát Tiểu Thu rất say mê và dường như
không để ý đám học trò bên dưới lắng tai nghe thật kĩ. Đơn giản là vì
giọng Tiểu Thu bé, bé hơn âm thanh nhạc trên ti vi rất nhiều. Chỉ có
Bạch Hiên là cậu cảm nhận được một sự ngọt ngào trong từng âm tiết mà
Tiểu Thu hát. Ngọt đến mức dễ dàng khiến trái tim băng giá đang ngủ say
của Bạch Hiên tan chảy, tan chảy đến những giọt cuối cùng. Lúc này,
trong đầu Bạch Hiên chỉ thấy xuất hiện dòng chữ:” Thật dễ thương”. Không những con người, cử chỉ mà tới giọng hát cũng dễ thương, đặc biệt đến
một sức hút kì lạ.