Chương 42 - Hồi Phục
Anh phiên dịch lắng tai nghe một hồi, đầu anh hơi cúi xuống, đôi mắt
nhìn xuống đất vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi. Nhưng anh cũng thất vọng mà nói
với cậu rằng:” Anh xin lỗi, sở trường của anh không phải tiếng Pháp, anh chỉ nghe được đại loại như là bức tranh mà họ mới mua được hình như
được giá lắm thì phải”
Bạch Hiên vỗ nhẹ vào cánh tay anh thông cảm:” Vâng vậy được rồi anh ạ, em cảm ơn”
Sau đó cậu một mạch đi thẳng tới phòng của cô Tiểu Thu, định rằng sẽ khoe với bác Tạ rằng đã kiếm được một khoản tiền lớn rồi.
Đứng trước cửa phòng, Bạch Hiên đưa tay ra mở cửa thì đột nhiên nghe thấy
tiếng nói bên trong khiến cậu vô tình khựng lại một chút. Bên trong vọng ra tiếng nói của bác Tạ:” Tiểu Thu, con thật sự không nhớ nó à?”
Một giọng nói yếu ớt, nhưng thanh mảnh, rất đỗi quen thuộc phát ra ngay sau đó:” Vâng, Bạch Hiên là ai vậy ạ?”
Chẳng phải đây là giọng nói mà mấy ngày qua cậu luôn mong muốn được nghe lại
hay sao? Một chất giọng trẻ con hết sức đáng yêu đó sao? Bạch Hiên không kìm nổi xúc động trong lòng. Bàn tay cậu run run nắm lấy tay nắm cửa
nhưng chưa vội mở ra.
Cậu nghe thấy bác Tạ nói tiếp:” Học sinh
của lớp con thực tập mà, ta nhớ con kể với ta rằng con không thể nhớ tên nó, giờ con lại không cả nhớ nó hay sao?”
Nghe giọng cô Tiểu Thu sau đó, cậu có thể đoán ra cô đã phải cố gắng hết sức để có thể nói
chuyện được:” Con không nhớ, thực sự đầu con rất đau, con không nhớ
trong lớp con thực tập có ai giống như bố kể cả. Nhưng nếu em ấy quan
tâm con như vậy thì con cũng muốn gặp thử một lần.”
Bác Tạ vẫn cố chấp muốn cô nhớ ra, vác nói:” Vậy con có nhớ buổi cuối khi chia tay
lớp, chiều hôm đó con đã đi chơi với ai không? Về con còn kể với bố rằng con được một bạn học sinh dẫn đi chơi mà, ta dám chắc đó là Bạch Hiên”
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, sau câu nói ấy của bác Tạ thì có vẻ cô Tiểu Thu không nói gì nữa.
Cả căn phòng lẫn Bạch Hiên chìm vào trong sự tĩnh mịch đến đáng sợ, như
đang trông ngóng điều gì đó. Chờ một hôi lâu, rất lâu, giống như đã chờ
được vài tiếng vậy, Tiểu Thu mới lên tiếng:” Con không thể nhớ, mỗi lần
cố gắng nhớ đến cái tên hay cậu học sinh như bố miêu tả, đầu con như
muốn nổ tung vậy, con không nhớ là buổi cuối thực tập mình có đi chơi ở
đâu cả”
Bạch Hiên đứng ngoài nghe thấy cả. Dần dần cậu cảm thấy
hụt hẫng như vừa rơi từ trên cao xuống một chiếc hố sâu thẳm, nơi ánh
sáng không sao chiếu tới được.
Nhưng Bạch Hiên đã bình tĩnh ngay sau đó, cậu thắc mắc:” Thật kì lạ, cứ như là cô chỉ mất toàn bộ kí ức về mình vậy.”
Suy nghĩ một hồi, rồi cậu cũng tự có câu trả lời cho bản thân:” Cũng đúng,
ngay từ đầu, một người có trí nhớ tốt tới mức nhìn qua bảng tên chưa đầy một phút là nhớ như in như cô lại có thể chỉ quên tên của mình. Lần này bị tai nạn nghiêm trọng như vậy mà không mất trí nhớ là may rồi, tính
ra đây cũng là ý trời rồi. Có lẽ là có duyên gặp nhau nhưng số phận
không cho phép học sinh và giáo viên ở bên nhau đúng như cô nói”
Nhưng để cho chắc chắn hơn, Bạch Hiên đi viết một bức thư, rồi cậu chạy tới
chỗ vị bác sĩ trưởng đoàn của nước mình. Cậu hẹn bác ra một quán nước
gần đó. Bác ấy không hiểu liền hỏi lại:” Cũng được thôi, nhưng chúng ta
làm gì có tiền nước này?”
Bạch Hiên đáp:” Bác cứ yên tâm đi theo cháu”
Tuy không rõ Bạch Hiên muốn làm gì nhưng bác ấy vẫn nghe theo. Dù gì cậu
cũng rất ra dáng người trưởng thành rồi, tất cả là nhờ những khoá huấn
luyện của bố cậu. Vì vậy nên trước mặt mọi người, cậu cũng có chút uy
tín, đáng tin cậy.
Hai người tới quán nước gần đó, gọi hai ly
nước. Rồi Bạch Hiên hỏi:” Bác ạ? có phải cô Tiểu Thu sau khi tỉnh lại
vẫn sẽ có di chứng gì đó không ạ?”
Bác sĩ từ tốn trả lời:” Phải,
ta chắc đến chín mươi chín phần trăm là như vậy. Bị nặng đến thế, tỉnh
lại đã là kì tích lắm rồi, nếu không có di chứng gì thì ta thật không
dám nhận làm bác sĩ nữa”
Bạch Hiên gật đầu, trâm ngâm một lát,
rồi lấy trong ba lô ra một chiếc phong bì và một bức thư, đưa cho bác sĩ ngồi ở phía đối diện.
Cậu nói:” Trong này là tiền do cháu tự
kiếm được, bố cháu là Bạch An Thế, cháu lấy danh nghĩa tập đoàn mình ra
để đảm bảo số tiền này hoàn toàn hợp pháp. Nếu sai, tập đoàn bố cháu sẽ
chịu toàn bộ trách nghiệm. Số tiền này bác hãy đưa cho bác Tạ giúp cháu, để bác ấy trả tiền viện phí cho con gái. Tuy không nhiều nhưng cũng có
thể giúp đỡ bác được một nửa số tiền viện phí ấy rồi. Bức thư này nhờ
bác cũng chuyển tới bác ấy luôn. Cháu có một số lí do riêng nên cháu cần phải về nước luôn. Nhưng cháu lại không đủ tuổi để làm những thủ tục
xuất nhập cảnh. Bác hãy giúp cháu làm các thủ tục ấy với. Tất nhiên tiền là do cháu thanh toán ạ”
Lời nói của Bạch Hiên quả thực rất có
trọng lượng. Không thừa, không thiếu, đi thẳng vào nội dung chính khiến
vị bác sĩ trưởng chỉ biết nhìn cậu chằm chằm, giống như một sinh vật lạ. Căn bản trong câu từ của cậu đã đầy đủ nội dung khiến bác ấy không có
gì để hỏi thêm. Chỉ có thể đồng ý với cậu.
“Thôi được, nếu cháu
đã có việc cần về thì ta cũng không cản cháu. Dù gì ở đây cũng đã hết
việc nên ta sẽ nhờ một số bác sĩ uy tín cùng cháu về nước trước, rồi ta
sẽ giúp cháu chuyển những thứ này đến cho ông ấy”. Vị bác sĩ nói.
Lát sau, ở trong bệnh viên. Bác sĩ trưởng điều một số bác sĩ khác, nói là cùng về nước với Bạch Hiên trước.
Cũng may là bác ấy quen biết rộng, nên có thể đặt được cho Bạch Hiên chuyến
sớm nhất. Cậu cũng không rõ bác ấy đã làm như nào, chỉ biết rằng bác ấy
thật giỏi. Chuyến đi ấy sẽ vào chín giờ sáng ngày mai.
Bạch Hiên bắt một chiếc taxi tới khách sạn gần đó để ngủ qua đêm nay, tới sáng cậu sẽ ra sân bay cùng một số bác sĩ khác.