Chương 39 - Đi Nước Ngoài
Bạch Hiên quay trở lại bệnh viện, cậu mang theo một ba lô nhỏ đựng vài thứ đồ dùng cá nhân tới gặp bác Tạ.
Cửa phòng không đóng, Bạch Hiên bước vào mà ông không hay. Ông ấy vẫn đang
ngồi canh Tiểu Thu không rời mắt. Bạch Hiên tiến lại gần hỏi nhỏ:” Bác,
có phải sáng mai sẽ xuất phát không ạ?”
Lúc này ông ấy mới
ngoảnh lại nhìn Bạch Hiên:” Phải, sẽ bay chuyến sớm nhất vào lúc tám giờ mười năm phút sáng mai… Nhưng con…Bộ dạng này là?”
Bạch Hiên gật đầu:” Vâng, con sẽ theo cô ra nước ngoài, con có đủ tiền vé cho tất cả chúng ta nên bác yên tâm”
Bác Tạ cau mày, ông nghiêm giọng:” Không được, con lấy đâu ra số tiền ấy,
còn bố mẹ con thì sao? Họ sẽ lo lắm, ta thấy con nên ở lại thôi”
Bạch Hiên chỉ cười, cậu nói:” Bố cháu đã đồng ý rồi, hơn nữa bác có biết bố cháu là ai không?”
“Ai thế?”. Bác Tạ thắc mắc.
“Là Bạch Hạo”
Nghe tới đây, ông ấy không khỏi ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại:” L… là chủ tịch tập đoàn PP giàu có nhất nhì trong nước đấy ư?”
Cậu gật đầu, bác Tạ vẻ hiểu ra mọi chuyện. Bác không cản cậu đi theo nữa.
Sáng sớm hôm sau, một đội ngũ y bác sĩ đi theo, tiễn hai người ra sân bay.
Một số khác cũng lên chuyến bay sang nước ngoài để theo dõi tình hình cô Tiểu Thu phòng trường hợp bất trắc.
Còn về mẹ của cô Tiểu Thu, bà ấy phải ở lại nước cho sức khoẻ yếu, chỉ sợ sẽ không chịu được nhiều áp lực lớn
Chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng, trong khoảng thời gian ấy, Tiểu Thu đã vài
lần đối mặt với tử thần, các bác sĩ phải gắng hết sức, họ đổ rất nhiều
mồ hôi mới có thể giữ được mạng sống cho Tiểu Thu tới sân bay hạ cánh an toàn.
Mấy bác sĩ liên tục nhắc:” Kì tích, thực sự là kì tích.
Chưa từng có trường hợp nào chết đi sống lại nhiều lần như thế này, nhất định khi tới nơi rồi sẽ không sao đâu”.
Rồi Tiểu Thu được chuyển tới một bệnh viện nghe họ nói là có những bác sĩ và thiết bị tốt nhất.
Vừa tới trước cửa, có rất nhiều bác sĩ ở đây đã chờ sẵn, chỉ vừa thấy xe
giường bệnh mà Tiểu Thu đang hôn mê, họ lập tức chạy lại, thật nhanh đẩy cô tới phòng phẫu thuật.
Bạch Hiên cũng rìu bác Tạ chạy theo sau.
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng sập lại, tất cả mọi người đều vào trong, duy chỉ có người nhà bệnh nhân là chờ bên ngoài.
Cảm giác nôn nóng, bồn chồn trong người khiến bác Tạ cứ đi đi lại lại trước cửa phòng. Còn Bạch Hiên, cậu lặng im ngồi một chỗ. Mắt cậu nhìn vào hư vô, nhìn vô định không thể hiểu được bây giờ nên làm thế nào nữa.
Cậu chỉ chắp hai tay lên đầu gối, chống xuống cằm. Nếu không làm vậy chỉ e
cả cơ thể cậu sẽ mềm nhũn ra mà đổ xuống mất. Cả cơ thể cậu dường như đã cạn kiệt sức lực.
“Đổ” ư? Cậu đã đổ từ lâu rồi. “Đổ”, “gục ngã”, cậu đã hoàn toàn chìm đắm vào nụ cười của cô kể từ lần đầu nhìn thấy nó.
Còn bây giờ cô không thể cười. Cậu chỉ sợ không được thấy lại nụ cười ấy
nữa. Khoảng thời gian chờ đợi này dường như nó kéo dài vô tận, với Bạch
Hiên thì nó giống như chờ đợi mà không bao giờ có kết quả vậy. Cậu chỉ
biết cầu nguyện cho Tiểu Thu có thể bình an. Đây là việc duy nhất cậu có thể làm lúc này.
Rất lâu sau đó, có vẻ ca phẫu thuật khá khó
khăn. Một bác sĩ người nước ngoài từ trong phòng phẫu thuật bước ra. Vừa thấy thế, lập tức Bạch Hiên đứng dậy, tiến lại gần nghe bác ấy nói kết
quả.
Ông Tạ cũng đứng ngay đây thôi, nhưng Bạch Hiên vẫn phải rìu ông. Có lẽ do ông cũng có tuổi rồi, còn yếu hơn cả cậu bây giờ nữa.
Vị bác sĩ ấy nói bằng tiếng anh, nên có một người phiên dịch luôn đứng chờ từ sẵn, chỉ cần bác ấy bước ra là anh ta sẽ tới phiên dịch giúp.
Bác sĩ nói:” Chúc mừng gia đình nhé, ca phẫu thuật tuy khá khó khăn với
chúng tôi, chúng tôi đã phải cố hết sức. Cũng rất may là cô bé ấy có một tinh thần sống rất mãnh liệt, nếu không thì chúng tôi cũng bó tay. Hiện tại cô bé chưa thể tỉnh lại ngay, cần nằm lại đây thêm vài ngày, cho
đến khi không có gì nguy hiểm tới tính mạng nữa thì hãy về nước. Chỉ vài hôm nữa cô bé có thể tỉnh lại, tuy nhiên chúng tôi không thể đảm bảo
rằng sẽ không có di chứng gì về sau.”
Nghe nói vậy, Bạch Hiên như vừa gỡ xuống được một tảng đá lớn đeo trên vai vậy. Thế là cô ấy không
sao rồi, quả nhiên vẫn là Tiểu Thu, cô luôn biết cách khiến người khác
phải bất ngờ. Nếu không phải là cô ấy, thì không một ai có thể làm được
điều phi thường này.
Bạch Hiên nở nụ cười, một nụ cười chân
thành nhất, đã lâu lắm rồi Bạch Hiên không cười như vậy. Cậu luôn là
người giỏi che dấu cảm xúc của mình, nhưng trong lúc này, niềm vui sướng tột độ khi nghe cô có thể tỉnh lại, cậu không thể kìm nén xúc động
trong lòng mình.
Bác Tạ cũng vậy, cả hai người họ nắm tay nhau reo lên:” Tốt quá rồi, tốt quá rồi”.