Chương 40 - Chuỗi Ngày Mệt Mỏi
Vậy là cô Tiểu Thu có thể tỉnh lại rồi, Bạch Hiên cũng cảm thấy mình như vừa trở về từ cõi chết vậy.
Có lẽ cô đã phải rất vất vả mới có thể chiến thắng thần chết. Cô giáo dáng người nhỏ nhắn, nhưng cô lại không hề yếu đuối. Chính nhờ tiềm thức
mạnh mẽ của cô, mà bây giờ cậu sắp có thể nói chuyện với cô bằng xương
bằng thịt, chứ không phải là nói chuyện qua những giấc mơ nữa.
Ngay sau khi ca phẫu thuật thành công, cô Tiểu Thu được chuyển tới phòng hồi sức đặc biệt. Bác Tạ cũng ngồi đó với cô, hiện tại thì Bạch Hiên không
còn việc gì làm nữa.
Cậu chỉ ngồi trong ấy với cô một lát rồi ra khỏi bệnh viện.
Ở đây, cậu không quen ai, cũng không quen khung cảnh nơi đây.
Phải rồi, khung cảnh bên nước ngoài khác hẳn với quê hương cậu đang sống.
Kể từ lúc tới đây, do quá tập trung vào cô Tiểu Thu nên đây là lần đầu tiên cậu quan sát mọi thứ xung quanh.
Cậu không đi quá xa, chỉ ra ngay trước cửa bệnh viện. Mặt tiền của bệnh
viện này thật to, nhìn các tầng còn cao ngút nữa. Có lẽ phải đứng sang
bên kia đường mới có thể nhìn thấy được toà cao nhất.
“Bên kia
đường ư?”, Bạch Hiên lẩm bẩm. Bên kia đường là hàng cây cảnh xanh ngắt
chạy dọc tuyến đường chính, được cắt tỉa thành những hình thù rất đẹp
mắt. Chúng được trồng lên phía trên đám cỏ cũng được cắt bằng phẳng,
nhìn như tấm thảm có thể lăn lộn qua lại vậy.
Vẫn ở bên kia
đường, nếu nhìn xa hơn một chút, qua vỉa vè, qua thảm cỏ là tới một hồ
nước rộng với lan can cao ngang thân, nhưng không thể nhìn thấy bờ bên
kia.
Tất cả chúng tạo cho Bạch Hiên cảm giác vừa xa lạ, vừa thân quen, giống như khung cảnh trên ngọn đồi sau trường vậy.
Tuy nhiên chỉ có một điểm khác lạ là ở đây đông người hơn. Trên thảm cỏ
không chỉ có cây cảnh, mà còn có những cây to được trồng cách nhau một
khoảng để lấy bóng mát. Được đặt dưới mỗi cây là vài chiếc ghế gỗ dài.
Vừa nhìn thoáng qua, Bạch Hiên đã cảm thấy đây chính là nơi những đôi
nam nữ hay tới hẹn hò. Quả thực cũng là một nơi rất lí tưởng.
Nhưng cậu không quan tâm điều đó. Cậu chạy qua bên kia đường, tới một chiếc ghế gỗ nhỏ còn trống.
Tuy là ngoài đường nhiều xe chạy rất ồn ào. Nhưng chỉ cần ngồi đây một lát
thôi, không gian xung quanh Bạch Hiên bỗng yên tĩnh lạ thường.
Người đi bộ ngắm cảnh ở đây không nhiều, đa số cũng là khách nước ngoài như
cậu. Bởi ngay gần đây có một khu du lịch. Du khách tới chơi có vẻ khá
đông.
Ngồi ở đây thì cậu có thể quan sát thấy lan can phía bên kia hồ rồi.
Có vài chú bồ câu từ đâu bay lại đậu lên lan can phía đó. Lát sau lại thêm vài chú nữa bay lại phía Bạch Hiên đang ngồi.
Chúng xà xuống mổ thứ gì đó trên mặt đất, trông cứ như đàn gà nhỏ vậy.
Khung cảnh nơi đây hệt như bức tranh vậy. Tự nhiên trong lòng Bạch Hiên rấy
lên một nỗi bồn chồn, giống như niềm đam mê đã ngủ quên của cậu bấy lâu
đang mời gọi.
Bạch Hiên lấy giấy, bút chì và tẩy trong chiếc ba lô nhỏ của cậu ra, nhẹ nhàng khắc hoạ lại khung cảnh ấy.
Từng nét bút mềm mại, uyển chuyển, đường chì thể hiện rõ đậm nhạt, sáng tối lên bức tranh.
Trong ấy có cây cỏ, có mặt hồ, có mây, ông mặt trời, những chú chim bồ câu đang trò chuyện phía dưới mặt đất.
Tuy nhiên cả bức tranh chỉ có duy nhất một người. Một cô gái với mái tóc
dài, đang đứng quay lưng lại phía người nhìn. Hai tay cô ấy chắp ra phía sau, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn thiếu phần tô màu
nữa, nhưng bây giờ đã tới giờ cơm trưa, cậu sẽ quay lại bệnh viện ăn cơm cùng bác Tạ. Chỉ chờ khi Tiểu Thu tỉnh lại, họ sẽ cùng nhau về nước để
tiếp tục điều trị tại bệnh viện trong nước.
Tuy nhiên, tiền trả
tiền viện phí thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Bác Tạ vẫn đang rất cố gắng
vay họ hàng khắp nơi. Người thì nói không có, người thì chỉ có một chút.
Bạch Hiên ở cùng bác, thấy bác gọi đến cuộc điện thoại thứ
chín, bác giận dữ quát lên:” Mẹ nó, thật không thể tin nổi. Cháu gái
ruột của nó bị tai nạn như vậy, đến một câu quan tâm cũng chẳng thấy
đâu, rồi ngay cả vay tiền chữa trị cũng không được nữa. Chúng nó có còn
tình người không vậy?”
Cậu chỉ ngồi im, nghe bác. Rồi lát sau bác lại ủ rũ:” Thật nhẫn tâm mà, lòng người quả thật khó đoán. Vậy mới nói
bản chất con người không nằm khuân mặt hằng ngày họ vẫn thể hiện ra, mà
nằm ở chỗ họ chưa bao giờ bộc lộ với bạn. Đến giờ ta mới biết những
người con ta là bạn nào có được bấy nhiêu đâu, đến cả người thân ruột
thịt còn như vậy đấy.”
Bạch Hiên thấy vậy liền an ủi bác:” Bác đừng lo, rồi sẽ có cách thôi mà.”
Hai bác cháu cùng ăn cơm, nhưng đến tối thì họ không thuê khách sạn mà ở,
họ ở lại canh chừng Tiểu Thu. Bác Tạ không nhắc Bạch Hiên đi nghỉ nữa,
cậu cũng không nhắc bác ngủ sớm đi. Cả hai chỉ chợp mắt được chừng ba
mươi phút khi trời đã gần sáng. Lúc đó cả hai đều mệt lử và ngủ thiếp
đi.
Không ai nhắc ai cả, không phải vì họ không quan tâm nhau.
Bạch Hiên hiểu tình cảm của người cha như bác Tạ đây đối với cô Tiểu Thu lớn lao như nào. Có lẽ bác ấy cũng hiểu được cậu quý cô giáo tới nhường nào.
Mấy ngày hôm nay, hai người họ đều rất bận rộn rồi. Bận lo cho cô, rồi còn một chuyến bay sang nước ngoài nữa. Mệt đến lả đỉ,
nhưng chừng nào cô Tiểu Thu còn chưa tỉnh, còn chưa thể nói chuyện được
với cô, thì khi ấy nỗi lo vẫn chưa thể vơi đi đôi phần.