Chương 51: Chẳng Thể Tới Bên Người
- Trang Chủ
- Cô Giáo Bé Nhỏ Của Tôi - Tiểu Thu
- Chương 51: Chẳng Thể Tới Bên Người
Lúc này Tiểu Thu mới sực nhớ, Bạch Hiên có nói em ấy sẽ ra nước ngoài mà. Tiểu Thu hớt hải chạy tới sân bay theo lời của trợ lí. Tới giờ cô mới hiểu ẩn ý trong câu cuối của bức thư Bạch Hiên viết:” Nếu kịp sẽ có duyên”. Trời lúc này lại bắt đầu mưa rào. Tiếng mưa rơi át hết tiếng lòng của Tiểu Thu.
Taxi cứ chạy, cứ chạy, lòng cô lại càng cầu mong:” Kịp đi, kịp đi mà”
Vừa tới sân bay, Tiểu Thu liền chạy lại vị trí chờ của chuyến bay 0704, nhưng xem ra đã muộn mất rồi. Chuyến bay vừa mới cất cánh. Cô lại muộn một lần nữa rồi.
Khung cảnh này rất quen thuộc, năm năm trước cô mặc áo mưa tới sân bay tìm Bạch Hiên, năm năm sau trời cũng mưa lớn, cô vẫn tới tìm cậu, nhưng xem ra cả hai lần đều không thể tìm thấy.
Tiểu Thu thất vọng trở về nhà, trong lòng cô vẫn còn nhiều nuối tiếc, nhưng đã giải quyết được gánh nặng lớn nhất trong lòng, đó là phân vân giữa việc nên hay không nên yêu Bạch Hiên.
Giờ cô đã quyết định rồi, Bạch Hiên có thể đợi cô năm năm, cô cũng có thể đợi em ấy một năm. Là một giáo viên tại sao lại không thể làm gương cho học sinh của mình chứ? Nhất định một năm sau cô sẽ không trốn tránh tình cảm của cậu nữa.
Nghĩ như vậy khiến cô có thể yên tâm hơn mà làm việc.
Đến tối, Tiểu Thu sau khi đi tắm thì mở ti vi lên xem. Thời sự đưa tin:” Chuyến bay số 0704 cất cánh sáng nay đã gặp bão lớn, khiến rất toàn bộ hành khách thiệt mạng, trong đó có cả chủ tịch tập đoàn PP, Bạch Hiên”.
Cả cơ thể Tiểu Thu muốn rụng rời, không còn sức lực. Chiếc điều khiển trên tay cô cũng rơi xuống đất cái “bộp”. Khiến bố mẹ cô đang trong bếp cũng phải hỏi vọng ra:” Có chuyện gì thế?”
Tiểu Thu không nói lên lời, tin tức ấy như sét đánh ngang tai. Như một cây búa giáng thẳng xuống tâm hồn ngây thơ, hồn nhiên của cô.
Một người đã gần ba mươi, nhưng vẫn không thể kiểm soát được bản thân. Cô gào lên dưới cơn mưa tầm tã, tiếng mưa rơi không thể nào át được đi tiếng hét của một tâm hồn nhỏ bé đang bị vò nát đến đỉnh điểm.
“Tại sao vậy? Tại sao hả Bạch Hiên? Lúc em tìm tới cô thì cô né tránh em, nhưng lúc cô tìm tới em thì em lại chọn cách này vậy? Em ác thế, dùng cách này là không công bằng, không công bằng rồi!”
Tiểu Thu phẫn nộ, ngồi sụp xuống đấm mạnh xuống đất tới mức tay rỉ máu. Trên truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin về sự cố trên chuyến bay:” Chúng tôi đã cố hết sức tìm kiếm, nhưng chỉ thấy được một nửa, họ đều đã tử vong. Số còn lại vẫn chưa thể tìm thấy do cơn bão quá lớn.”
Bố mẹ Tiểu Thu biết có chuyện chẳng lành, họ chạy ra thấy con gái đang ngồi khóc nức nở trên sàn thì vô cùng đau lòng. Mẹ cô chạy tới ôm lấy cô, hỏi cô có chuyện gì.
Tiểu Thu vẫn khóc, cô nói không thành tiếng mà chỉ tay lên ti vi. Bác trai sau khi nhìn thấy bản tin ấy liền hiểu vấn đề, ông lập tức cầm lấy điều khiển tắt ti vi đi.
Tối hôm ấy, Tiểu Thu sốt nặng tới mức hôn mê, họ phải chuyển cô vào bệnh viện.
Cho tới khi cô tỉnh lại, là bố mẹ cô ngồi cạnh, không phải Bạch Hiên nữa.
Hai người họ thấy Tiểu Thu tỉnh dậy thì vô cùng vui mừng, họ liên tục hỏi chuyện cô:” Con gái, con có ổn không? Thấy trong người như nào?”
Tiểu Thu chỉ nằm im không trả lời, khiến họ rất sốt ruột.
Nhưng cô hỏi một câu khiến bố cô rất bất ngờ:” Bố, Bạch Hiên sao rồi?”
Tiểu Thu có thể nhớ tên thằng bé rồi, nhưng bây giờ mới nhớ thì đã quá muộn. Ông trả lời:” Thằng bé mất rồi. Khổ thân nó, tuổi trẻ tài cao vậy mà…”
Mẹ cô liền đánh vào lưng ông:” Ông đừng nói nữa, con bé lại khóc bây giờ”
Không, cô sẽ không khóc nữa. Cô đã khóc cạn hết nước mắt rồi. Giờ cô không thể khóc được nữa. Cô nói:” Bố, mẹ, con muốn đi biển”
Hai người họ nghe Tiểu Thu nói vậy thì mừng ra mặt, còn đòi đi chơi chứ không đòi tự tử là may mắn rồi. Họ liền nắm lấy tay cô, gật đầu đồng ý, hứa rằng khi cô bình phục sẽ đưa cô đi biển.
Vài ngày sau, trước khi đi, Tiểu Thu mang tờ phiếu của Bạch Hiên tới cửa hàng quần áo để lấy chiếc khăn mà Bạch Hiên tặng.
Cô mang nó theo, trời cũng đã trở lạnh rồi, buổi tối ngồi một mình trên biển lại càng lạnh hơn. Tiểu Thu quàng chiếc khăn mà Bạch Hiên tặng, một mình đứng trên bãi cát.
Tiểu Thu tự thoại:” Trăng trên biển thật đẹp. Cô nhận ra rằng bình minh hay hoàng hôn trên biển đều không đẹp bằng buổi đêm. Nhìn kiag Bạch Hiên, từng con sóng đang lùa những ánh sao vào bờ thật lung linh mới đẹp làm sao.”
Cô nâng chiếc khăn đang quàng, hít một hơi thật sâu rồi lại nói tiếp:” Đừng lo Bạch Hiên, em sẽ không cô đơn đâu. Đợi cô nhé, cô đến với em đây, lần này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa”