Chương 5: Thực Sự Rất Đẹp Đó
Bên cạnh đó, Tiểu Thu lại càng băn khoăn hơn: “tại sao mình lại không thể nhớ được tên đứa nhóc ấy? với một người trí nhớ tốt như mình ư?”.
Rồi tất cả những băn khoăn ấy đều dẹp hết sang một bên suy nghĩ sau, khi mà bây giờ cô phải nhanh lên trường, sắp tới giờ tan học buổi chiều của mấy đứa kia rồi.
Sân trường một khoảng thời gian sau khi tan học, lẽ ra phải im ắng lắm. Nhưng ngày hội sắp tổ chức rồi, chúng nó phải chuẩn bị cho cuộc thi vào chủ nhật nữa.
Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên mà Tiểu Thu nhìn thấy. Cũng tại sân trường này khi xưa, một cảm giác hoài niệm chợt ùa về. Những kí ức về một thời thanh xuân còn là học sinh liên tục chạy trong đầu cô như một thước phim tua nhanh vậy.
“Trí nhớ tốt có lẽ cũng không hẳn là tốt đẹp cho lắm nhỉ?”
Cô chỉ nghĩ vậy thôi, còn bây giờ phải đi xem lớp mình chúng nó chuẩn bị đến đâu rồi.
Những tiết mục múa, bài hát đều là do Tiểu Thu chọn. Cô cũng có bảo mấy đứa tự do chọn bài, nhưng chúng nó lại muốn nghe cô giáo chọn cơ.
Một số tiết mục có thể tập trong lớp, còn một số thì phải ra sân trường đủ rộng. Tiểu Thu dạo qua mỗi chỗ một chút, mỗi lớp ghé vào xem một tẹo. Tuy rằng chưa đến ngày hội nhưng trong lòng Tiểu Thu lúc này đang vui như đi hội vậy.
Cô vui vẻ dạo chơi như mấy đứa con nít được bố mẹ dẫn đi chợ, thấy đủ những thứ lạ mắt. Với một người đã 22 tuổi như Tiểu Thu, những thứ này cũng không xa lạ gì, nhưng để nhìn mọi thứ dưới góc nhìn của một giáo viên thì quả thực thích thú vô cùng.
Tiểu Thu lại chỗ nhà thể thao của trường, nơi sẽ diễn ra những trận đấu bóng rổ nảy lửa sắp tới.
Trời đã nhá nhem tối, nhà thể thao cũng phải bật hết những bóng đèn điện sáng trưng.
Cô đứng ngoài cửa quan sát, kia chẳng phải Bạch Hiên ư? Chiều cao ấy thì không lẫn vào đâu được.
Cậu ta mặc một chiếc áo ba lỗ đã đẫm mồ hôi, năng nổ trên sân đấu như một cỗ máy ghi bàn thực thụ. Tỉ số lúc này là… 14-2, thực sự quá áp đảo rồi. Cứ đà này lĩnh lực bóng rổ chắc chắn sẽ chiếm lấy huy chương vàng rồi.
Mỗi khi Bạch Hiên cậu ta nhảy lên ghi bàn, chiếc áo ngắn sốc lên để lộ một cơ bụng như những tay tập gym lâu năm. Chính Tiểu Thu cũng không ngờ một đứa lười học, chỉ biết ngủ như nó cũng có thời gian đi tập gym cơ đấy.
“Lại vào nữa rồi! Tỉ số áp đảo quá”
Tiểu Thu đang muốn khen Bạch Hiên chơi hay để lấy động lực cho cậu ta… nhưng rồi lại thôi. Không phải là cô không muốn mà là cô không nhớ nổi tên nữa.
“A, Bạch Hiên lại ghi bàn kìa, nam thần của lòng em, đẹp trai quá đi.”
“À, thì ra là Bạch Hiên.”- Tiểu Thu nghĩ thầm. Nếu không có một nhóm con gái đứng đó xem trận đấu rồi cổ vũ thì có lẽ Tiểu Thu cứ thế mà ra về mất.
Nhắc mới nhớ ra, học sinh chúng nó thích nhau, ngưỡng mộ nhau là chuyện bình thường, k lẽ Tiểu Thu là người bất bình thường ư? Suốt những năm cấp ba, cô không phải lòng bất kì một chàng trai nào, nếu có thì phải chăng cũng chỉ là cảm nắng vu vơ, tương tư vài ba ngày là hết.
“Bạch Hiên này nhìn vậy mà nhiều người để ý ghê”- Tiểu Thu lẩm bẩm một mình.
Đúng lúc cô định quay người rời đi, Bạch Hiên lại ngã cái “rầm”. Cậu ta đang chạy thì vấp hai chân vào nhau, mấy đứa bạn chơi cùng thì được trận cười hả hê.
Mãi mà Bạch Hiên vẫn không đứng dậy được, có lẽ bị trẹo rồi chăng? Thế này thì lâu khỏi lắm.
Tiều Thu chạy lại, nhìn Bạch Hiên đang ngồi dưới đất xoa xoa cổ chân của mình, cô cũng phải bật cười.
Trên trán Bạch Hiên vẫn đẫm mồ hôi, ánh điện phản chiếu lên gương mặt ấy một sự ấm áp, không hề lạnh lùng như vẻ về ngoài thường ngày.
Tiểu Thu đỡ cậu dậy:
– Nào, bám vai cô, lần sau mày làm gì thì làm vừa vừa phải phải thôi, nhường đất diễn cho các bạn nữa.
– Thực ra là do em giỏi quá rồi, một cân năm còn thắng chứ đâu cần mấy đứa đồng đội.
– Mày lại lấy đâu ra cái tự tin đấy?
– Em đùa, ha ha
“Còn đùa được nữa”, Tiểu Thu đỡ cậu ngồi xuống ghế gõ vào trán nhóc học trò của mình:
– Nhìn mày lúc này như em bé ấy nhỉ, khí thế lúc quát các bạn ở trên lớp sao chạy đi đâu rồi?
Câu hỏi đó của Tiểu Thu đã không nhận được câu trả lời từ Bạch Hiên, vì cậu ta như mất hồn ngay sau đó.
Tiểu thu lấy một cuộn băng y tế mà lúc nào cũng sẵn có ở trong sân vận động này, nhẹ nhàng băng lên cổ chân bên phải của Bạch Hiên.
Cậu ta nhìn cô giáo không hề chớp mắt: “Đây, là thiên thần sao?”-Bạch Hiên nghĩ.
Tiểu Thu vừa quấn băng vừa kể chuyện:
– Ngày xưa học cô cũng được học quấn băng như mấy đứa đấy, không phải mỗi mấy đứa biết quấn đâu nhé.
Cô nói tiếp:
– Sao, có đẹp không?
…Đẹp không hả?
Đợi mãi không thấy trả lời, Tiểu Thu cau mày nhìn lên cậu. Lúc này, Bạch Hiên mới lắp bắp đáp: “V…vâng, đẹp lắm ạ”
Tiểu Thu không tin là đẹp, cô muốn hỏi vặn lại để nghe cho rõ:
– Cái gì đẹp?
– Cô đẹp.