Chương 38: Đồng Tiền
Còn về phía bệnh viện, họ đang làm thủ tục chuyển Tiểu Thu ra nước ngoài với hi vọng mong manh rằng sẽ cứu được cô ấy.
Trong khi đó, Bạch Hiên cậu về nhà gặp bố, nhưng bố cậu lại không có ở nhà. Có thể ông ấy đã đến công ti rồi chăng? Nghĩ vậy, Bạch Hiên liền bắt xe chạy thẳng tới công ti.
Đến trước cửa phòng giám đốc, cậu khẽ gõ cửa. Có giọng nói bên trong cất lên:” Vào đi”.
Bạch Hiên đẩy cửa bước vào. Quả nhiên là bố cậu ở đây, ông đang ngồi tựa lưng ra sau ghế, khoanh tay lên bụng, còn hai chân thì vắt vẻo trên bàn làm việc.
Bạch Hiên chào:” Bố!”
Ông ấy lạnh nhạt nói:” Còn coi ta là bố hả? Ta sớm biết con sẽ phải tìm đến ta mà”
Bạch Hiên không còn cách nào khác mới phải tìm tới bố, thực ra cậu không muốn nhờ tới ông chút nào, nhưng giờ chỉ có ông ấy mới có thể cứu cô giáo cậu. Rồi cậu hạ giọng nhẹ nhàng nói:” Bố, nếu bố đã biết con sẽ đến thì chắc hẳn bố đã biết chuyện rồi ạ? Bố hãy cứu cô Tiểu Thu với ạ! Con xin bố!”
Tuy rằng Bạch Hiên đã lùi một bước, cậu chịu nhịn bố mình chỉ cần ông cho cậu tiền đưa cô Tiểu Thu sang nước ngoài chữa trị. Thế nhưng bố cậu dường như vẫn không muốn chiều lòng cậu.
Ông nói:” Số tiền ấy lớn quá, ta không muốn cho con, không muốn cứu người mà khiến con trai ta bỏ nhà đi như thế. À còn nữa, mới hồi nãy ta đã rút hết tiền trong thẻ của con rồi, con muốn đi đâu thì đi, ta không quản con.”
Bạch Hiên nghe vậy thì vô cùng tức giận. Bàn tay cậu vô thức nắm chặt lấy, cổ họng cậu nghẹn cứng không thể nói lên lời. Chỉ là cậu không ngờ bố mình lại là con người máu lạnh đến thế. Cậu cắn răng thốt lên một từ:”Bố!”. Tại sao bố có thể nhẫn tâm đến như vậy, Bạch Hiên thực sự không thể ngờ.
Lúc này, từ căm phẫn, cậu lại chỉ trách bản thân vô dụng, không thể tự mình giúp được gì cho cô, thích cô là thế nhưng lại chỉ gây rắc rối khiến cô lo lắng, vậy mà còn đòi sẽ bảo vệ cho cô ư? Nực cười!
Bạch Hiên đã hết cách thật rồi. Cậu đứng đó nhìn bố một hồi, ông ấy cũng cầm xấp tài liệu lên nhìn mà không thèm để mắt tới cậu.
Bàn tay đang nắm chặt của cậu cũng từ từ thả lỏng, Bạch Hiên quỳ hai gối xuống, cậu ngước lên nhìn bố:” Bố, con xin lỗi bố…, con đã sai rồi, chỉ cần bố giúp cô Tiểu Thu, sau này con nhất định nghe lời bố, không cãi nửa lời.”
Ông ấy thấy vậy nhưng lại cố tình nói sang chủ đề khác:” Ta không nhớ đã dạy con quỳ xuống để van xin người khác, con học nó từ ai vậy?”
Bạch Hiên vẫn quỳ ở đó, cậu nói tiếp:” Con xin bố hãy cứu cô ấy, con yêu cô Tiểu Thu!”
Bố cậu không trả lời ngay, ông đứng dậy đi ra phía cửa sổ, từ từ lấy bình xịt tưới cho cây hoa hướng dương phía đó. Còn Bạch Hiên thì vẫn quỳ bất động không đứng dậy.
Một lúc sau, ông ấy mới ngồi xuống chiếcghế phía sau lưng cậu. Ở đó có một bộ bàn ghế sang trọng dùng để tiếp khách. Rồi ông lại chậm rãi rót tách trà nóng rồi thưởng thức.
Có vẻ những hành động ấy của bố Bạch Hiên chỉ để che dấu đi việc ông đang suy nghĩ xem nên xử lí ra sao.
Rồi ông nói:” Đứng dậy đi!”.
Bạch Hiên nghe vậy mới đứng dậy, cậu quay lại nhìn bố. Ông nói:” Ta không thay đổi quyết định của mình, ta không muốn con dính vào chuyện của cô giáo, bất kể con có yêu cô hay quý cô, ta không quan tâm. Ta có thể giúp con tiền vé máy bay, tiền đặt cọc trước với bệnh viện bên đó, còn lại họ tự lo liệu. Thẻ của con thì vẫn như cũ, sẽ không có một xu nào, cho đến khi con hoàn toàn cắt đứt với cô ta, ta sẽ suy nghĩ lại việc đưa tiền lại cho con.”
Khoản tiền chính và khó khăn nhất là tiền phẫu thuật ở bên đó cơ mà, đó mới là vấn đề đáng lo ngại nhất, nhưng bố cậu lại không giúp, Bạch Hiên kéo dài câu:” Bố…” sau đó, đơn giản vì cậu không biết nói gì thêm.
“Ta giúp như vậy là đã quá đủ, nếu không cần thì thôi, ta không ép!”. Bố cậu nói.
“Thôi đủ rồi ạ, dù sao có cũng hơn không, con cảm ơn bố”. Bạch Hiên trả lời rồi bước ra khỏi cửa công ti.
Chỗ tiền mặt còn lại trong túi cậu chỉ đủ đi taxi thêm vài lần nữa. từ giờ cậu phải làm sao mới đủ tiền giúp gia đình cô Tiểu Thi đây? Quả thực là một vấn đề lớn.
Từ trước tới nay, Bạch Hiên thích gì, mua gì, làm gì đều không quan tâm tới tiền bạc. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được rõ giá trị và sức mạnh của đồng tiền đến vậy.
Tục ngữ của người Bungari có câu:” Muốn biết giá trị của đồng tiền thì bạn hãy đi hỏi những người nghèo.” Trong hoàn cảnh của Bạch Hiên hiện giờ, không thể phủ nhận rằng cậu đang rất cần tiền, đồng tiền với cậu quan trọng hơn bao giờ hết, nhưng cậu lại không có cách để có được nó.
Bạch Hiên thuê một chiếc taxi, về nhà mình trước rồi mới tới bệnh viện.
Cậu leo lên tầng hai, căn phòng quen thuộc của mình. “Chắc chắn tao sẽ nhớ mày lắm”, Bạch Hiên nghĩ. Rồi cậu cúi xuống gầm bàn, lấy ra hộp quà mà cậu đã giấu từ lâu, trong đó có tất cả những gì thuộc về cô Tiểu Thu: miếng sticker, cây bút chì, cục tẩy, những tấm hình chụp chung lúc đi chơi,… Tất cả đều nằm trong đó.
Sau khi ngắm nghía qua một lượt, cậu chỉ đem theo cây bút chì và cục tẩy, rồi cất lại chỗ cũ và rời đi. Cậu sẽ theo cô sang nước ngoài, cậu không muốn bỏ lỡ bất kì giây phút nào được ở bên cô. Vì nhỡ đâu, nhỡ cô ấy lại…