Chương 23: Thủ Khoa
Tiểu Thu luôn là người về cuối cùng, không rõ nguyên nhân vì sao nhưng luôn luôn là như vậy. Chính vì thế Bạch Hiên ngày nào cũng về thật muộn. Trong vô thức, cậu không hiểu sao đột nhiên mình lại chậm chạp như thế, các bạn đã dọn dẹp rồi về hết, tại sao mình còn chưa xong? Sự “đột nhiên chậm chạp” đi ấy giờ đã không còn, cậu phải về đúng giờ như đã hứa, nếu không có lí do thì tuyệt nhiên không được ở lại trường.
Hôm nay như thường lệ, Bạch Hiên lên lớp, ngủ mọi tiết, cho đến tiết toán cậu mới chịu tỉnh. Tiểu Thu dáng người nhỏ nhắn bước vào lớp, nếu không để ý thì học sinh cũng không biết cô đã vào lớp từ khi nào. Cô nhắc học sinh lấy bút ra ghi bài, còn mình thì lấy phấn ra viết lên bảng bốn chữ:” Ôn tập học kì”. Nhìn bốn chữ này Bạch Hiên tựa hồ bốn chữ” Tạm biệt các bạn” vậy. Cảm xúc thật khó tả, cậu không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy nữa.
Tiểu Thu thông báo một tin, đã có kết quả thi khảo sát mà chúng nó chờ đã rất lâu rồi. Cô hỏi:” Các bạn muốn cô đọc điểm hay chiếu lên ti vi đây?” Và cả lớp đều lựa chọn chiếu lên ti vi, chúng nó muốn tận mắt nhìn thấy điểm số của mình. Một vài thì đã biết trước kết quả, khoanh nhầm hoặc sai một vai chỗ nhỏ khiến điểm chắc chắn không thể bằng mọi người. Thế nên trên nét mặt của một vài học sinh thể hiện rõ sự thất vọng, không mong mỏi gì ở điểm lần này.
Trong lúc chờ Tiểu Thu mở, ai nấy đều sốt ruột. Còn có những tiếng nói chuyện to nhỏ:” Lần này lại Sở Tiêu rồi, cậu ta chứ còn ai vào đây nữa, biết đâu lần này có gì đó bất ngờ?” Còn về phía Sở Tiêu, cậu ta vẫn thản nhiên ngồi chờ thông báo tên mình thủ khoa.
Bảng điểm được hiện lên trước mắt, ai nấy đều tròn xoe mắt kinh ngạc. Cả lớp đều đứng hình khi thấy thủ khoa đạt điểm tối đa cả ba môn, ba mươi trên ba mươi điểm. Càng bất ngờ hơn, tên người đó là Bạch Hiên. Vài người dụi dụi mắt, không tin vào mắt mình. Có người thì vô ý duyên hỏi lại cô:” Điểm chuẩn chưa ạ? Em thấy điểm Bạch Hiên không đáng tin ạ”
Tiểu Thu đính chính:” Đây là bảng điểm chung của toàn trường, đã được xem xét rất kĩ mới gửi lên, không sai đâu em nhé”
Hơn bốn chục đôi mắt nhìn về phía Bạch Hiên:” Cậu ta mà được điểm tối đa ư? Thứ sâu ngủ như cậu ta mà có thể cao điểm hơn Sở Tiêu ư? Đến Sở Tiêu cũng chỉ được có hai tám điểm rưỡi”. Sự vượt mặt này khiến Sở Tiêu sinh lòng đố kị. Cậu ta đứng dậy lớn tiếng:” Bạch Hiên, cậu không thể cao điểm hơn tôi được. Chắc chắn là có gian lận hoặc sai sót gì ở đây”. Bạch Hiên vẫn thản nhiên, mắt cậu còn không thèm nhìn thẳng vào Sở Tiêu nữa, chỉ tập trung nhìn vào cây bút và quyển vở trên bàn. Như vậy càng khiến Sở Tiêu cảm thấy đây là một sự sỉ nhục, lại càng tức giận thêm:” Cậu… Sao không nói gì hả? Cậu dùng tài liệu có đúng không?”
Bạch Hiên lúc này mới lên tiếng:” Không có gì là không thể cả!”
Sở Tiêu vẫn không tin, hay chính xác hơn thì cả lớp đều không thể tin vào kết quả này. Không thể tin một người không bao giờ nghe giảng lại có thể đạt được điểm số như thế. Lại còn bị cậu ta hớt tay trên món quà bí mật sắp tới của Tiểu Thu nữa.
Để kiểm chứng điểm số của Bạch Hiên, cũng để thoả mãn sự hoài nghi của cả lớp rằng Bạch Hiên có gian lận hay không, Tiểu Thu nảy ra một ý tưởng.
“Các bạn trật tự nào. Để kiểm chứng, Sở Tiêu có muốn thi đấu với Bạch Hiên không?”. Tiểu Thu nói. Tất cả lớp đều đồng tình với việc đó. Ai ai cũng muốn vạch trần bộ mặt của Bạch Hiên. Bọn họ tự tin rằng thủ khoa nhiều lần như Sở Tiêu không thể thua được. Làm vậy chắc hẳn sẽ chứng minh được tất cả. Nhưng Bạch Hiên lại từ chối, cậu nói:” Tôi từng nghe một câu, chẳng việc gì phải chứng minh với những người kém hơn khi bạn đã là nhất. Điểm số của tôi nói lên tất cả, mấy người không tin thì tùy.”
Sở Tiêu lần này càng sôi máu, cả lớp thì càng tin rằng Bạch Hiên không dám thi, chắc hẳn là dùng chiêu trò gì đó. Cả lớp càng ngày càng nào nhiệt, tiếng ồn ngày càng lớn. Tiểu Thu vốn ghét tiếng ồn, ghét sự hỗn loạn. Tới mức cô phải gắt lên:” Trật tự đi, các bạn có thấy tôi đang trong lớp không hả?”. Lần đầu thấy Tiểu Thu lớn tiếng quát như vậy, cả lớp im bặt nhận ra thái độ của mình đã quá trớn.
Sau đó Tiểu Thu nhìn sang chỗ Bạch Hiên:” Nè! Em phải thi, không được cãi cô!”. Bạch Hiên đánh trống lảng:” Em tên Bạch Hiên ạ, không phải tên “nè””. Tiểu Thu dừng lại một lát, cô tiếp tục nói:” Bạch Hiên thì Bạch Hiên, tóm lại em phải thi với Sở Tiêu”. Đành vậy, Bạch Hiên đành đồng với giọng cực kì “vui vẻ”:”Vâng ạ…”