Chương 8: Em không cô độc trong thế giới này!
– Em không cần căng thẳng, ngồi xuống đi!
– Dạ em đứng được rồi thầy.
– Là thầy bất cẩn làm rơi ví chứ không trách em. Nhưng sao nhặt được em không đem trả?
Thầy nhìn thẳng vào mắt cô ấy giọng nói rất nhẹ nhàng. Chính vì cách hành xử của thầy khiến cô cảm thấy mình thật tồi tệ. Cố Như trình bày mọi chuyện với hiệu trưởng Tần và cúi đầu xin lỗi rất nhiều, cô không có bằng chứng nên sợ thầy không tin, quy định của trường đối với những vụ trộm cắp đều bị phạt nặng, cô ấy không muốn bị viết bản kiểm điểm vì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thành tích của cô ấy cuối năm.
Khi nghe xong thầy không trách nửa lời còn đột nhiên bật cười.
– Em không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân thôi, tôi tin em mà!
Giống như một tia sáng xuất hiện trên bầu trời đêm tối, Cố Như ngạc nhiên nhìn thầy Tần.
– Thầy tin em? Dựa vào cái gì?
Ông vừa cười vừa vạch ví ra cho cô ấy xem, bên trong không có thẻ ngân hàng hay vật gì có giá trị, chỉ có vài chứng minh thư và mấy nghìn lẻ, Cố Như lấy làm lạ:
– Nếu vậy sao thầy thông báo trên loa mất tài sản giá trị lớn?
Ông chỉ tay vào tấm ảnh gia đình trong ví nói:
– Đây chính là tài sản lớn nhất! Vợ thầy bị đột quỵ năm ngoái qua đời, đây là bức ảnh duy nhất của thầy có và bà ấy, nếu mất đi… Sợ sẽ quên mất khuôn mặt của bà ấy như thế nào.
Đúng là một chuyện tình kiên trung, thầy Tần đã khiến cô ấy hiểu rằng giá trị lớn lao không nằm ở tiền bạc, mà là tinh thần và tình cảm. Thầy Tần cho rằng cô ấy không lấy trộm vì trong ví không có tiền, cô ấy giữ để làm gì chứ?
– Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, em đừng bận tâm nữa trở về lớp học đi!
Cố Như được trả lại trong sạch không bị viết bản kiểm điểm, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đương tâm không còn bị dằn vặt nữa. Trên đường trở về lớp vừa lên cầu than đã thấy nhóm bạn chung khóa đứng tụ tập ngoài hành lang, lúc đầu không biết mọi người đang làm gì, nhưng khi lại gần, cô phát hiện bọn họ đang thay phiên nhau vứt tài liệu, cặp sách cô ấy xuống lầu. Cô hốt hoảng chạy lại ngăn cản nhưng không kịp.
– Dừng lại! Tụi bây làm cái gì vậy?
Cô chỉ có thể bất lực trơ mắt đứng nhìn tài liệu mình rơi rớt dưới sân trường, bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác. Tụi nó đẩy Cố Như ra thể hiện sự từc giận qua nét mặt, thái độ, cử chỉ và cả hành động xô đẩy.
– Mày còn biết sót hả?
– Tụi tao đang cho mày nếm thử cảm giác mất đồ là như thế nào đó!
Cố Như tức giận hét lên:
– Tụi bây điên hết rồi!
– Biết cảm giác tiếc khi mất đồ mà còn đi ăn cắp đồ của người ta nữa, đồ của thầy hiệu trưởng mà cũng dám ăn cắp mày to gan quá rồi.
– Đúng là “đói ăn vụng túng làm liều” mà!
Nhỏ bạn cùng nhóm bước ra giọng châm biếm chua cay:
– Dựa vào Đường giáo sư chống lưng như vậy coi trời bằng vung, mày cảm thấy yêu giáo sư là tốt sao?
– Nó tưởng hẹn hò với giáo sư là ngon chắc?
– Gớm đồ dựa hơi! Chắc luận án Triết học của nó là do dựa dẫm giáo sư mà có.
Cố Như vô tình trở thành cái gai trong mắt nhiều bạn học.
– Cất giữ cẩn thận kẻo có kẻ tham lam nhặt được bỏ vào túi luôn thì khổ!
Vừa nói nó vừa nhìn Cố Như cười thầm giọng chế nhạo nhầm đả kích. Dù mọi chuyện đã rõ ràng nhưng trong mắt các bạn cùng lớp, cô vẫn là một tên trộm tham lam vô độ.
Đến trường vì nghĩa vụ và thật sự không hiểu vì điều gì họ lại dùng thái độ tàn nhẫn ấy, rắc lên mình.
Những ngày sau này là một mảng tối của nước mắt xen lẫn với những bất an và cả sự sợ hãi. Đôi khi đến trường cô đơn và bơ vơ một mình đi trên con đường, nó thực sự kinh hoàng và đáng sợ. Các bạn cùng lớp chế nhạo cô, hễ có dịp là cô lại lôi chuyện cũ ra nói giải thích nhiều lần cũng chẳng ai để tâm.
Đáng phẫn nộ hơn nữa là có người lợi dụng lúc sơ hở nhét đồ cá nhân vào cặp cô ấy để vu khống tội ăn trộm, bày ra đủ chiêu trò để chọc phá, quấy rầy khiến cô tức giận. Câu chuyện không còn đơn giản mang tính chất trào phúng, có người còn manh động túm tóc, tát vào mặt, đấm vào bụng, ngực, lưng, dùng chổi, ghế đánh vào người cô ấy. Còn Cố Như không phải người lúc nào cũng nhịn được, cô sẵn sàng đánh lại những kẻ luôn ức hiếp mình.
Khi đó, Đường Trạch luôn xuất hiện kịp thời để giúp cô xử lý mọi việc, thu xếp ổn thỏa. Không biết bao nhiêu lần anh đưa cô ấy ra vào phòng y tế, không biết bao lần kỷ luật nhưng cô ấy vẫn “ngựa quen đường cũ”. Không biết giáo sư có tin cô ấy hay không nhưng vào thời điểm đó… Anh đối với cô thật sự rất tốt.
Nếu thời sinh viên của cô đẹp, có lẽ là những lần gục ngã và khóc ở một góc trong khuôn viên trường, rồi một vài người bạn thân đến bên cô để quan tâm và ủng hộ động viên những lúc cần. Cô ghim vào lòng những người đã chạy đến bên mình lúc đó, những khuôn mặt đó cô nhớ rất rõ, chưa từng bỏ sót một ai.
Đường Trạch cảm thấy rằng Cố Như bị cô lập trong lớp là do lỗi của chính anh ấy, vì vậy anh đã chú ý đến cô nhiều hơn những sinh viên khác. Vô tình, điều này khiến cô ấy gặp phải những cơn ác mộng tuổi học trò. Đường Trạch càng ủng hộ đối xử tốt với cô ấy, cô ấy càng bị ghét.
Đêm nay mưa to, gió giông ngập trời khiến Cố Như không nhìn rõ đành phải dừng xe ở góc đường, nhớ lại những gì bạn bè đã làm với cô ấy, cả chặng đường gian nan phía trước đang chờ đợi mà gào khóc thảm thiết, chưa bao giờ cô muốn bỏ cuộc, chưa bao giờ cô ấy thấy mình yếu đuối hèn nhát như lúc này. Nước mắt cứ thế tuôn theo mưa, mệt đến mức đứng không nổi mà gục xuống đất.
Những người đi ngang cô không dừng lại, trời cũng không vì cô đang buồn mà thôi trút nước. Tay xách một chiếc túi da, Đường Trạch từ tòa nhà đối diện đi ra định bắt taxi, trong lúc chờ đợi nhìn thấy bóng lưng một cô gái đang khóc dưới mưa ở giữa ngã tư phía trước.
Trong cơn mưa to gió lớn, vạn vật đều run chuyển, anh không biết người đó là Cố Như, không biết vì sao cô gái lại bật khóc trong cơn mưa, nhưng nhìn thấy cảnh này lại khiến anh đột nhiên chạnh lòng.
Những cảnh cứ ngỡ chỉ có trong phim mà bên ngoài lại hiện hữu. Chắc hẳn cô ấy đang rất buồn và bế tắc. Có thể gọi là “trưởng thành” ở tuổi 20, ai cũng luôn có cái tôi mong manh, khi buồn sẽ muốn khóc như một đứa trẻ, nhưng có nhiều thứ khác ngăn lại nên cảm xúc cứ kìm hãm chất đống mỗi ngày. Và với sự tích tụ của năng lượng tiêu cực, nó rất dữ dội khi bùng phát. Cô đơn, đau đớn, thất vọng, tổn thương… tất cả đều trào ra theo dòng nước mắt.
Đường Trạch bước đến gần cô gái bé nhỏ khuỵu gối ngồi bệt dưới đất ôm mặt khóc nức nỡ, đôi vai đang run lên không ngừng. Anh ngồi xuống đối diện cô ấy, vươn dù ra che chở cô ấy tránh khỏi những giọt mưa lạnh giá giữa màng đêm.
– Cô buồn lắm có phải không? Đã gặp chuyện gì vậy?
Giữa dòng người vội vàng lại có người dừng lại vì cô ấy? Cố Như bỏ tay xuống từ từ ngẩng đầu lên, lúc đó như bừng sáng cả bầu trời đêm, Đường Trạch xuất hiện mang theo nguồn dương khí chói lóa. Cố Như đột nhiên lao người về phía trước ôm chặt lấy, dựa đầu lên vai anh mà bật khóc.
– Thầy ơi!
Có lẽ chỉ Đường Trạch mới tạo có thể tạo cho cô ấy cảm giác an toàn, cảm giác bình yên biết bao khi được nghe giọng nói của anh trong lúc cô ấy cần sự an ủi nhất, cô cứ thế ôm anh không rời cánh tay mặc cho anh ấy nghĩ gì về mình.
Đường Trạch khá bất ngờ trước hành động đột ngột từ Cố Như, nhưng đã lấy lại bình tĩnh trong chốc lát, vỗ nhẹ vào vai cô ấy cố gắng vỗ về.
– Tệ thật… Tôi hiểu rằng chuyện này thật sự rất đau đớn với em… Tôi có thể làm gì để em cảm thấy khá hơn?
Ánh mắt và cách anh nghiêng người về phía cô ấy có thể nhận ra sự lo lắng quan tâm của anh dành cho cô. Cố Như im lặng không có ý định trả lời, sống trên đời có quá nhiều chuyện “bất đắc dĩ” không theo ý mình, cô ấy không biết phải bắt đầu từ đâu, một lần khó mà kể hết.
– Nghe mấy giảng viên nói em thường xuyên bỏ học… Tại sao vậy?
– Em không muốn đến lớp… Nơi đó làm em ám ảnh lắm.
Cố Như bỗng bấu chặt áo Đường Trạch bức xúc vừa khóc vừa gào thét:
– Em không có lấy ví của thầy hiệu trưởng mà! Sao ai cũng nói em ăn cắp hết vậy? Sao họ có thể đối xử với em như vậy trong khi không biết sự thật phía sau là gì.
Cứ thế cô gắng gượng chịu đựng sự bất công và những ánh mắt ghen ghét, rồi dần trở nên kiệt quệ, cơn mưa giục giã bao nhiêu oán hận trong lòng, cô núp vào lòng Đường Trạch tự khóc cho số phận mình. Khi lòng đang có bão tố được ôm anh ấy cô thấy mọi thứ dường như đều trở nên nhẹ nhàng.
Đường Trạch đồng cảm đề nghị giúp đỡ:
– Tôi biết em đã chịu đựng rất nhiều bất công, tôi sẽ đòi lại công bằng cho em, đứng lên đi! Tôi đưa em về nhà ngày mai cùng tôi tới trường, tôi sẽ giúp em nói với thầy Tần một tiếng giúp em minh oan.
Cố Như lắc đầu dụi mặt vào vai Đường Trạch không chịu ngẩng đầu nhìn. Anh ấy muốn giải quyết sự việc theo cách mà anh nghĩ là tốt nhất. Tuy nhiên cô không muốn nhận sự giúp đỡ, không cần thứ mà anh nghĩ cô ấy cần.
– Không cần đâu! Họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, làm gì thì làm em không quan tâm…
“Em mệt rồi không muốn đấu tranh nữa”.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng chất chứa bao nhiêu nổi xót xa trong đó. Một tay cầm dù, tay còn lại đẩy vai Cố Như ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô ấy tràn đầy nhiệt huyết nói:
– Nếu cứ thường xuyên vắng mặt sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập cuối năm, em không muốn trượt đại học mà phải không? Cố gắng hai năm rồi, còn một năm mấy nữa là tốt nghiệp rồi em không được từ bỏ dễ dàng như vậy!
Anh muốn cho cô ấy biết rằng mình luôn sẵn lòng giúp đỡ, nhưng trong mắt cô anh đang cố ép cô ấy nhận sự giúp đỡ của mình nên vẫn một mực cự tuyệt ý tốt đó.
– Người mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc chống đỡ không nổi, Tây Kỳ như một xã hội thu nhỏ vậy, em thật sự chống đỡ không nổi nữa.
Đằng sau một Cố Như kiên cường đều có những ủy khuất xót xa không thể diễn đạt thành lời, Đường Trạch cảm nhận được cô gái này có quá nhiều “thân bất do kỷ”.
– Có dự định gì không?
Không phải suy nghĩ, cô trả lời một cách dứt khoát:
– Em sẽ rời khỏi Tây Kỳ!
Đường Trạch ngạc nhiên:
– Buông bỏ dễ dàng vậy sao?
Cố Như cúi đầu, tia sáng trong đôi mắt dần tan biến tuyệt vọng nói:
– Em không còn lựa chọn.
Vì bạn học vu oan trộm cắp tiền cô muốn nghỉ học, Đường Trạch cảm thấy suy nghĩ này của cô ấy quá thiển cận quá nông nổi.
– Người khác phạm sai lầm việc gì em phải trả giá? Em luôn miệng phàn nàn với tôi rằng mình đang chịu đựng đủ mọi sự bất công, nhưng em chẳng hề nhận ra chính em cũng đang đối xử tệ với bản thân. Trốn tránh chỉ khiến người ta nghĩ mình là “kẻ hèn” thôi, em phải có dũng khí để giải quyết vấn đề một cách dứt khoát!
Hai người nhìn nhau im lặng, sau vài phút bình tĩnh Cố Như dần thấm thía những lời anh nói, suy nghĩ thông suốt tích cực đi nhiều.
– Nghe lời tôi một lần thôi có được không? Đừng cứng đầu nữa có được không?
Cố Như sụt sùi đưa tay gạt nước mắt, Đường Trạch lấy khăn tay trong túi ra đưa cô ấy lau nước mắt. Chính cử chỉ quan tâm này, có Đường Trạch ở bên khích lệ động viên, đôi cánh cô ấy càng thêm mạnh mẽ.
……o0o……
Nhà ở cùng dãy phố, thuận tiện Đường Trạch đưa Cố Như về chung cư, khi định rời khỏi bị cô nắm tay giữ lại ngỏ ý muốn mời anh vào nhà uống một cốc trà ấm rồi đi. Anh tỏ ra e ngại nếu có người quen nhìn thấy mình đi cùng một cô gái kém tuổi, nhất là khi tin đồn tình cảm của hai người vẫn còn, anh không muốn kéo cô vào thêm bất kỳ hiểu lầm nào nữa.
Cố Như lại không mấy để tâm, cô ấy trải qua biết bao nhiêu sự hiểu lầm rồi, thêm một việc nữa cũng chẳng sao.
– Ôi trời, chỉ uống một cốc trà thôi mà?
Đường Trạch vẫn cảm thấy không nên, anh phẩy tay ra hiệu cô vào phòng.
– Tôi về nhà uống cũng được.
– Thầy vì em mà bị ướt mưa, chẳng lẽ em không nên làm chút gì đó để báo đáp?
Chỉ có một chiếc ô, từ đầu đến cuối luôn nghiêng chiếc ô về phía cô ấy, vì sợ cô sẽ bị cảm vì ướt mưa mà mặc kệ bản thân mình. Cố Như rất cảm động cũng rất thấy có lỗi chỉ muốn báo đáp.
Đường Trạch ngập ngừng nhìn cô, nếu người ta đã có ý tốt mình không nên từ chối. Chưa kịp trả lời đã bị Cố Như đẩy vào phòng.
– Thầy mau vào đi! Trời tối rồi không ai thấy đâu!
Căn hộ cô ấy thuê mang đậm phong cách hiện đại tối giản, phòng khách không có các cột trụ lớn nhỏ, thay vào đó thiết kế kính tràn khiến căn hộ rộng rãi hơn, lúc nào cũng tràn ngập nắng và gió tự nhiên. Đêm về kéo rèm lên có thể ngắm nhìn bầu trời đêm rồi, còn gì lý tưởng hơn chứ?
Vốn ưa cái đẹp và tính thẩm mỹ cao, cô thích trang trí bày biện nội thất và thiết kế không gian trong nhà theo phong cách riêng của mình. Từ nhỏ đã thích hoa, nên khi đã tự lập, cô sinh viên này đã trang trí mọi ngóc ngách trong căn phòng của mình bằng đủ loại hoa. Thậm chí cô còn dành một góc riêng để tự trồng loài hoa lài mình thích. Chưa kể đến những hình ảnh côn trùng và thực vật dán trên tường.
Có một số bức tranh rất sáng tạo và những tác phẩm nghệ thuật đẹp khác treo trong phòng khách, truyền tải rất nhiều cảm xúc sâu sắc. Cô ấy luôn biết cách tô điểm nhiều sắc màu cho cuộc sống của mình, thích trang hoàng cho góc nhỏ trong tổ ấm.
– Thầy ngồi xuống đợi chút, em chuẩn bị trà cho thầy ngay!
Cố Như cỡi cặp ra tùy tiện quăng xuống ghế rồi vội vào bếp để Đường Trạch không phải chờ lâu.
– Em không định đi tắm hả? Dầm mưa cả buổi nếu cứ mặc đồ ướt như vậy sẽ nhiễm bệnh đó!
Cố Như sực nhớ nhìn xuống bộ đồ mình đang mặt, nước từ nười cô chảy lách tách thành dòng dưới sàn nhà luôn rồi, cô ngước đầu nhìn anh cười ngượng rồi vội vào phòng tắm.
Đường Trạch bước đến ngắm nhìn những bức tranh treo tường, nét vẽ sang trọng, ấn tượng và giàu chiều sâu triết lý. Anh thiết nghĩ khi vẽ tranh cô ấy biết sắp đặt bố trí mảng màu phong cảnh xung quanh logic như thế sao có thể học Triết dỡ tệ được nhỉ?
15 phút sau cô ấy ra khỏi phòng với bộ đồ ngủ bằng lụa kín đáo, Đường Trạch tò mò hỏi:
– Tranh này em vẽ hả?
Phòng bếp liên thông với phòng khách rất thuận tiện cho việc trò chuyện, Cố Như bên trong vừa pha trà vừa xác nhận:
– Phải rồi đó.
– Không ngờ em lại có khiếu hội họa như vậy.
Vốn ưa cái đẹp và tính thẩm mỹ cao nên khi vừa nhìn vào Đường Trạch đã bị cuốn hút.
– Nói không phải khoe chứ vẽ vời, viết lách, nhảy múa, đàn, hát, diễn xuất… bất kỳ bộ môn nghệ thuật nào em cũng có may mắn được tiếp xúc từ nhỏ.