Chương 67: Thời gian giữ người tốt nhất lại đến cuối cùng.
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 67: Thời gian giữ người tốt nhất lại đến cuối cùng.
…5 năm sau……
Thiên Hương đứng trong một không gian tràn ngập hương sắc của các loại hoa hoa lạ, tràn ngập màu sắc, hình dáng hoa khác nhau nhưng vẫn nằm trong một tổng thể chung hài hòa.
Chị ấy đang thực hiện một đơn đặt hàng đặc biệt cho khách đặc cuối ngày, đứng trong một căn phòng gói hoa, chị lấy hoa tươi, chọn lọc và sáng tạo để tạo ra những bó hoa theo yêu cầu của vị khách.
Chiếc điện thoại để trên bàn bỗng bật sáng, chị dừng công việc, cầm điện thoại lên xem, hóa ra là thông báo tài khoản Đường Trạch vừa đăng ảnh mới, sau ngần ấy năm mối tình không có kết quả đó chị đã có thể nhìn thấu và nghĩ thông, xong vẫn có thể chấp nhận nhưng không thể buông bỏ. Cho đến hiện tại chị ấy vẫn giữ thông tin liên lạc của anh, theo dõi trang cá nhân của anh ấy.
Thiên Hương mở thông báo, thấy anh up một bức ảnh đang lái xe rời khỏi Tây Kỳ lên, mấy giây sau Cố Như bình luận bên dưới: “Em đã chuẩn bị bữa ăn sẵn và sẽ đợi anh về”.
Chị tiện tay vuốt xuống, cách đây 3 năm trước, Cố Như đăng một bức ảnh đang đi ăn ở một nhà hàng, bên cạnh còn đặc một bó hoa hồng lớn, gắn thả Đường Trạch vào, anh ấy cũng bình luận bên dưới: “Chúng mình yêu nhau, ngày nào cũng là ngày lễ tình nhân”.
5 năm trước, anh đăng bức ảnh giấy kết hôn kèm dòng trạng thái: “Đã nhận được giấy chứng nhận, bà Đường có vui không?” Cố Như bình luận bên dưới giả vờ ngạc nhiên: “Vậy là có chồng rồi à?”
11 tháng trước, Cố Như up bức ảnh Đường Trạch bế con và ngủ trong tư thế ngồi dựa vào tường, dòng trạng thái bên dưới ghi rằng: “Thương anh, một năm trời không ngày nào được ngủ quá 5 tiếng. Sáng đi làm, trưa về nấu cơm cho em ăn xong lại đi làm tiếp, tối về tắm cho con.”
Đây là đứa con thứ hai của anh và Cố Như, con trai lớn năm nay 5 tuổi, con trai nhỏ vừa tròn một tuổi. Cố Như thường xuyên cập nhật hình ảnh gia đình lên mạng xã hội, gắn thẻ anh vào. Cô công khai bày tỏ niềm hạnh phúc khi anh chở cô đi làm mỗi ngày khi cô mang thai, thức đêm trông con cùng cô ấy, chia sẻ từng khoảnh khắc bên chồng con.
Nhìn những bức ảnh gia đình 5 người hạnh phúc, Thiên Hương không khỏi chạnh lòng. Suốt một thời gian dài chị ta vẫn không thể quên được anh ấy. Giây phút đó chị mới thật sự nhận ra, anh ấy đã thực sự bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình rồi, chỉ có một mình chị ta vẫn níu kéo quá khứ không chịu buông.
Chuyện khó nhất trên đời có lẽ chính là vẽ ra một ranh giới với quá khứ, bởi nó có nghĩa chị ta phải chấp nhận mất mát, chấp nhận Đường Trạch đã không còn liên quan tới mình, chấp nhận anh ấy sẽ không xuất hiện trong tương lai nữa.
Điều đáng buồn hơn là chị phải chấp nhận việc mình dùng hết thanh xuân và nước mắt của mình dạy cho anh ấy biết thế nào là yêu, để rồi cuối cùng anh đem phần tình yêu này dành cho Cố Như.
Thiên Hương còn nhớ lúc hai người họ yêu nhau, anh chưa bao giờ cố gắng để nhớ những ngày đặc biệt, như ngày lễ tình nhân, ngày kỉ niệm yêu nhau, vì cảm thấy chúng không cần thiết.
Lúc cãi nhau cũng chẳng bao giờ dỗ dành chị ấy, hơn nữa còn tranh giành ai đúng ai. Tới ngày sinh nhật Thiên Hương anh ấy cũng rất “trai thẳng”, không làm bất cứ chiến lược nào.
Lúc ly hôn chị nói với anh: “Sau này nếu có yêu người khác, đừng đối xử với cô ấy giống như cách anh đối xử với em! Con gái cần cảm giác lễ nghi, phải ghi nhớ một vài ngày quan trọng, phải tạo ra một vài điều bất ngờ nho nhỏ. Khi vô tình làm cô ấy tức giận cũng đừng khư khư giữ đạo lý, nói lời mềm mỏng còn quan trọng hơn cả việc đúng sai!”
Những gì Thiên Hương nói Đường Trạch đều làm được, chỉ là người cảm nhận được tất cả những điều đó không còn là chị…
Tiếng kêu lanh lảnh của chuông gió trong đêm đưa Thiên Hương về với thực tại, chị tắt điện thoại thoại bỏ vào túi tạp dề, cầm bó hoa vừa gói xong mở cửa ra ngoài. Những bước chân vội vàng dần chậm lại, cả hai nhìn nhau bỡ ngỡ, Thiên Hương nhìn thấy Đường Trạch sững sờ vài giây mới lấy lại can đảm bước tới, anh cũng rất ngạc nhiên khi biết Thiên Hương là chủ tiệm hoa tươi này.
Lòng Thiên Hương lập tức chùng xuống, khóe mắt chị u hoài nhìn Đường Trạch nặng tình. Chị cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để bắt chuyện với anh một cách thoải mái:
– Anh mua hoa gì?
Đường Trạch dần dần ổn định tâm tình, liếm môi nói:
– Tôi nhờ bạn đặt một bó hoa mẫu đơn cuối ngày tới lấy.
Thiên Hương nhìn xuống bó hoa mình mới gói xong, chính là nó, vì hôm nay không có khách đặt gói hoa mẫu đơn.
– Em mới gói xong, để em viết thiệp cho anh.
– À đúng rồi…
Thiên Hương đặt bó hoa lên bàn trưng bày, lấy trên kệ xuống tấm thiệp kraft vintage cao cấp. Đúng lúc này anh nhận được được cuộc điện thoại Cố Như.
“Alo, anh về chưa?”
– Anh đang trên đường về, sao vậy, em không khỏe chỗ nào hả?
“Không có, anh về nhanh chăm con dùm em chút, em cần gửi file công việc cho tổ trưởng.”
– Anh về liền.
Anh gật đầu liên tục, nhìn Thiên Hương đang viết một cách nghiêm túc rồi tắt máy. Thiên Hương giờ mới dám lên tiếng:
– Nội dung thiệp!
Đường Trạch đảo mắt suy nghĩ, chống tay lên bàn, cúi người đọc:
– Bó hoa này thay lời cảm ơn chân thành anh gửi tới em, cảm ơn em đã hy sinh nhiều thứ để vun vén hạnh phúc gia đình, lo toan cho anh và con, cảm ơn em đã đến bên cuộc đời anh, cho anh một hạnh phúc trọn vẹn.
Nét chữ Thiên Hương run bần bật, chị mím chặt môi cố gắng ngăn dòng nước mắt chảy ra. Nghe những câu nói yêu thương từ chính miệng Đường Trạch, tự tay thay anh viết nó ra để gửi cho người anh yêu, đó là một loại cảm giác không thể diễn tả được!
Thiên Hương hối hận, nếu năm xưa chị vì anh mà ở lại, không vì lòng tự cao của mình, kiềm chế sự kiêu ngạo của tuổi trẻ có lẽ câu chữ của ngày hôm nay đã thuộc về mình, bó hoa tươi, và bức thư đầy tình cảm.
– Của tôi bao tiền?
– 1 triệu 300.
Thiên Hương khéo léo đặt tấm thiệp vào bó hoa, giao cho Đường Trạch, anh hạnh phúc nhận lấy, trong đầu liên tưởng đến nét mặt, nụ cười hạnh phúc của vợ khi nhận được hoa. Hôm nay không phải sinh nhật cô ấy, cũng không phải kỷ niệm ngày cưới hay ngày đặc biệt trong năm. Anh chỉ là cảm thấy yêu cô hơn mọi ngày nên tặng, thấy cô vất vả vì gia đình không than vãn mới muốn tạo tạo niềm vui cuối ngày để cô hạnh phúc một chút.
Thiên Hương thối lại tiền thừa, anh vô tình nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe, khóe mắt đọng vài giọt nước nhỏ như sắp khóc, cùng cái giọng nghẹn ngào kia nữa, nhưng dường như không khiến anh để tâm. Nhận tiền thừa xong vội vàng cầm túi bỉm, tay cầm hoa chạy vội về nhà tặng vợ.
Thiên Hương đứng lặng nhìn theo bóng lưng anh vài phút, nghe tiếng động cơ xe, chị vội chạy ra cửa, trông theo bóng dáng anh cho đến khi biến mất sau ánh đèn đường, khuất trong màn đêm đen tối. Hai người đã lâu như vậy mới gặp lại, vậy mà đến một câu chào hỏi đơn thuần cũng trở nên xa xỉ.
……o0o……
Khánh Chi hôm nay ra ngoài từ rất sớm, tự lái xe đến trại giam Chí Hòa, vì cách đây 1 tuần trước đã nhận được Từ Đông có tên trong danh sách đề nghị đặc biệt. Từ ngày hôm đó, Khánh Chi đã không thể chuyên tâm làm được việc gì, chỉ mong tin ông được xét duyệt để tới đón về nhà.
7 năm trôi qua, con bé ít nhiều cũng thông suốt, thù hận trong lòng Khánh Chi đã nguôi ngoai. Tất cả đều là con người bình thường và ai cũng có thể phạm sai lầm, rộng lượng mà bỏ qua mọi lỗi lầm của ông ta sẽ khiến con bé nhẹ lòng hơn là phải mãi tức giận với những gì ông ta đã đối xử với mình. Trong cuộc đời này, không có lỗi lầm nào là không thể tha thứ, không có con người nào là không đáng tha thứ cả, huống chi ông còn là cha ruột con bé.
Khánh Chi lặn lội từ quận 4 sang quận 10 thăm ông. Từ sau cuộc gặp gỡ do Đường Trạch sắp đặt, dường như Khánh Chi không còn đến thăm nữa, nhưng luôn để ý đến tin tức của ông ở trong trại giam.
Ngày tại ngoại, Từ Đông khoác lên mình chiếc áo sơ mi xám, quần âu đen bước ra khỏi hội trường. Đôi mắt của ông hướng lên bầu trời, dõi theo những tia nắng và những đám mây, bất giác ông mỉm cười. Trong mắt có trời, trong nụ cười có sự thản nhiên.
Cuối cùng cũng bước ra khỏi cái quá khứ mây đen phủ đầy đó. Từ trong tất cả những cái gì liên quan tới tuổi nhục và chống cự mà ngẩng đầu, có thể nhìn ngắm bầu trời trong xanh của chính mình. Khoảnh khắc đó ông tin những lỗi lầm và tiếc nuối chỉ là một dòng sông mà mình đã từng băng qua.
7 năm dằn vặt đã qua đi, hôm nay ông sẽ bắt đầu một cuộc đời mới. Điều đầu tiên ông muốn làm khi ra tù là đi gặp con gái mình. Mà không biết Khánh Chi đã sớm làm điều đó trước một bước.
Cô bé ngồi ở một dãy ghế đá dưới gốc cây long não, hai tay đan vào nhau hồi hộp chờ đợi, hướng mắt về phía hội trường nơi các phạm nhân được đặc xá đang làm thủ tục.
Được một lúc Khánh Chi vô tình nhìn thấy người đàn ông đang đứng gần đó, dáng vóc rất giống Từ Đông. Cô bé ngờ ngợ đứng lên, bước tới nhìn cho thật kỹ. Ông ấy già đi rất nhiều so với tuổi thật, người trông cũng gầy hơn, vượt xa mọi ký ức của cô về ông ấy.
Những chuyện không vui trước đây với con người đó, đều được Khánh Chi cất gọn vào trong quá khứ. Đâu đó, trong từng cơn gió nhẹ, trong từng giọt nắng vàng trải đầy vơi, nó nén lại cảm giác bồi hồi, nao núng để lấy dũng khí bước về phía trước, gọi một tiếng “ba” ấm áp nặng tình thương:
– Đã lâu không gặp, ba có nhớ con không ba?
Nói đến đây nó chợt thấy cái thời gian dài đằng đẵng đó cả thảy đều chảy qua trước mặt con bé. Cuối cùng mạch nước ngầm tuôn trào mãnh liệt biến thành một dòng sông tĩnh lặng.
Con bé đã trưởng thành rồi!
Trưởng thành đến mức không biết khi nào có thể thản nhiên nhắc tới sự tồn tại của ông ấy, bớt đi rất nhiều hận ý và hận thù. Trưởng thành tới mức mà một lần nữa gặp lại ông, cô bé không còn thong thả mà đi vụt qua nữa.
Từ Đông không ngờ Khánh Chi xuất hiện ở đây, ngược lại có phần không biết xử lý thế nào, vậy là cứ liên hồi hỏi con gái dạo này thế nào, rồi nói vì sự vắng bóng của ông ấy suốt thời thơ ấu của con gái mà cảm thấy có lỗi.
Họ trông như cố nhân lâu rồi không gặp hàn huyên đôi câu. Khánh Chi ngắn gọn kể lại cuộc sống hiện tại của mình, nói với ông ấy cô có bạn đời và chuẩn bị kết hôn, nó nhìn thấy cha mình lộ ra nụ cười có một chút như được an ủi từ chính trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ấy.
Khánh Chi đem lòng tương tư bác sĩ khoa thần Đặng Bảo Long một năm, yêu thầm anh suốt hai năm ròng rã, cuối cùng bác sĩ Long cũng nhận ra được tình cảm của Khánh Chi dành cho mình.
Trong khoảng thời gian vô định đó, không biết bác đã đem lòng si mê cảm mến Khánh Chi từ khi nào. Cả hai người bất tri bất giác quen với cảm giác có sự hiện diện của đối phương trong cuộc sống.
Trước kia cô bé hay than với Cố Như, nếu gặp Bảo Long sớm hơn một chút cô bé sẽ lựa chọn thi vào trường y thay vì kinh tế, nó muốn sớm hôm đường đường chính chính ở bên cạnh, quan tâm, làm việc với người mình yêu.
Nhưng giờ dù hai người trái ngành cũng không còn quan trọng! Vì anh ấy sắp tới đây sẽ trở thành chồng tương lai của cô bé, sớm hôm bên cạnh nó bầu bạn, nắm tay nhau đi đến cuối đời, cùng nhau nhìn những đứa trẻ mình sinh ra, lớn lên. Đây cũng là kết quả tốt đẹp của mối tình đơn phương kéo dài suốt từ những trên ghế nhà trường.
Khánh Chi đã tha thứ cho cha mình, đồng ý gọi ông một tiếng ba trong yêu thương trìu mến, trước khi đưa con gái thăm mộ mẹ, ông không kìm chế được mà kéo con gái ôm vào lòng. Hai cha con đắm chìm vào cảm giác nửa quen thuộc nửa xa lạ này, đây là cảm giác, là cái ôm mà họ tìm kiếm suốt 18 năm ròng rã.
Hai người chẳng nói thêm câu nào mà khóe mắt tự nhiên đỏ hoe, sống mũi cay xè. Từ Đông lau nước mắt cho con gái, lái xe máy chở con hòa vào dòng người trên con đường thẳng tắp thênh thang trước mặt.