Chương 6: Bị hiểu lầm đang hẹn hò với giáo sư
– Đâu đâu!
Mắt hỏng hay sao, một đám đứng dưới sân không thấy cứ hỏi nhau, tới lúc thấy rồi lại nhốn nháo cả lên, có đứa còn nhảy cẫng lên chơi dại vẩy tay đồ các kiểu, chắc nó thèm nổi tiếng lắm rồi. Cố Như không thể chịu đựng được nữa nên đã đánh vào người nó kêu trật tự.
– Ê, nhiều ghê luôn! Tụi nó đứng dưới đó làm gì vậy?
– Hình như tới kiếm con Như.
Cố Như khó hiểu, bắt đầu nảy sinh lo lắng quay qua nhìn nhỏ bạn hỏi:
– Sao tự nhiên là tao?
Ngọc Thùy nghĩ:
– Chắc vì bài đăng trên trang web của trường.
Cố Như lấy làm lạ, chỉ là bài đăng rác thôi có cần làm rình rang vậy không? Nó liền bật lại:
– Sao không rình rang? Giáo sư Đường luôn giữ bí mật riêng tư, chuyện đời tư bị soi mói cũng là chuyện bình thường!
Ừ, nhỏ bạn nói cũng đúng, nhưng soi một mình ông giáo sư được rồi, có cần soi luôn cả cô ấy hay không? Nội trong ngày hôm nay biết bao nhiêu người lạ gửi lời mời kết bạn, còn chưa kể facebook của cô lại bị đào ra trong tích tắt.
……o0o……
…Một lát sau ngoài cổng trường……
Cố Như, con Thuỳ đeo khẩu trang hoà vào dòng người đông đúc của trường đi xuống cầu than, vừa đi vừa nhìn bọn sinh viên ngoài sân, miệng thì xì xầm to nhỏ với nhỏ Thuỳ:
– Như vậy có phát hiện không vậy? Liệu tao có an toàn về nhà không?
– Kín rồi! Kín rồi!
Ngọc Thùy bật lưỡi bất lực, không biết phải nói bao nhiêu lần nữa thì Cố Như mới yên tâm.
Ngay khi đặt chân xuống sân, đã thu hút ánh mắt của đám sinh viên, Cố Như lo lắng bị phát hiện, suốt đoạn đường đều phải tự trấn an bản thân mình: “Như ơi cố lên! Ra khỏi cổng mày sẽ thoát!”.
Mới nhắn nhủ xong chưa được mấy phút thằng bạn cùng nhóm phía sau cầm quyển tập chạy theo hét toáng lên:
– Như ơi, tập của mày để quên nè!
Như sét đánh ngang trời, hai đứa khựng lại chảy mồ hôi hột nhìn nhau, hận mà không dám nói “thằng chó chết nào gọi tên bà?”.
Thấy cô dừng lại nhưng không chịu quay mặt nó tức lên gọi cả họ lẫn tên:
– Cố Như, mày nghe gì không vậy?
Đám sinh viên bắt đầu xôn xao:
– Cố Như là con nhỏ cặp với giáo sư Đường trên diễn đàn trường phải không?
Họ tản ra, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, đáng ra trong lúc đó Cố Như và con Thùy có thể cao chạy xa bay vì cả trăm người không biết cô ấy đang ở đâu, nhưng cái thằng bạn chết bằm cầm cuốn tập đuổi theo muốn trả cho bằng được.
– Tập… hà hà… của mày nè con quỷ! Chạy mệt muốn chết hà.
Thế là mấy anh chị em sinh viên dừng lại, tất cả đều hướng mắt về phía ba người họ, không khí tự nhiên trở nên căng thẳng. Phàm việc gì khi phát triển đến mức không thể cứu vãn… Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
– Chạy lẹ lên!
Cố Như nắm tay con bạn, phi thật nhanh về phía trước như phi nước đại, bước chạy nhanh như ngựa. Đám đông nhanh chóng chạy theo phía sau, ra lệnh cho nhau:
– Nó chạy kìa! Mau lên đuổi theo!
– Cố Như cô mau đứng lại!
– Nghĩ sao mà hẹn hò với giáo sư vậy?
– Thôi làm trò bỉ ổi đó đi! Phải cạnh tranh công bằng, học một cách nghiêm túc đi!
– Đồ gạ tình đổi điểm!
Thông tin về chuyện tình giáo sư và sinh viên gần đây đã khiến nhiều người có cái nhìn thiếu thiện cảm, đã làm dấy lên nhiều tranh cãi nhất là đối với sinh viên.
– Nhanh chân lên! Đừng để mất dấu!
Thế là có màn rượt đuổi ngoạn mục như phim hành động, thiết nghĩ nếu không nói chắc người ta còn tưởng giang hồ đang truy giết hoặc đói nợ gì đó. Thằng bạn học chung chỉ biết ngẩng người cầm quyển tập nhìn theo Cố Như và bọn phóng viên càng lúc càng xa, nó gãi đầu, ánh mắt bần thần.
– Mình vừa gây quạ cho nó hả?
Lại nhìn xuống quyển tập đang cầm trong tay.
– Nhưng vẫn phải trả tập cho nó!
Nó cầm quyển tập chạy theo sau đám sinh viên vừa chạy vừa hò hét:
– Như ơi, tập của mày nè không lấy lại hả?
Cố Như và Ngọc Thuỳ đang chạy bạt mạng phía trước, chiếc xe tay ga Yamaha NVX đen xám từ đâu chạy đến chắn ngang trước mặt Cố Như và nhỏ bạn, làm hai người họ giật hết cả mình, cứ tưởng ôm xe chầu diêm vương rồi chứ may là dừng lại kịp.
– Có sao không?
Vừa cất tiếng nói, Cố Như liền nhận ra ngay, cô ấy bất ngờ vì sự xuất hiện của anh ở đây, nhớ rõ hôm nay Đường Trạch đâu có tiết.
– Sao thầy ở đây?
– Trùng hợp thôi, tôi đưa hai người về! Lên xe đi!
Ngọc Thùy từ chối nói Đường Trạch đưa Cố Như về trước đi vì bây giờ hai người đang là trung tâm của sự chú ý, còn nó không sao đâu. Cố Như không đồng ý, muốn nó đi chung vì cô nó mới bị liên lụy mà, biết là con bạn của mình cứng đầu, nói thêm chỉ kéo dài thời gian liền quay người chạy đi đi hướng khác.
– Không sao đâu! Sáng mai gặp!
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng Cố Như vẫn đứng ngây người nhìn theo con bạn, thấy phóng viên gần đuổi kịp, Đường Trạch vươn tay ra kéo tay cô ấy giục:
– Nhanh lên!
– Oh… Dạ.
Cố Như giật mình leo lên xe, hai tay đang đặt trên đùi, nhưng khi xe bắt đầu di chuyển giật một phát cô ấy giật mình, theo quán tính ngả người về phía trước ôm chặt Đường Trạch.
Sinh viên lại được dịp mỉa mai, thêm lòng tin, khẳng định Cố Như và Đường Trạch có quan hệ mập mờ.
– Nhìn kìa! Nhìn kìa! Tao nói đâu có sai.
– Lúc trước tao thấy giáo sư chở nó đi học là nghi rồi.
Đứng nhìn theo chiếc tay ga Yamaha NVX dần xa, bỏ lại biết bao nhiêu ánh mắt thù ghét có cả ghen tị.
……o0o……
Chạy được một đoạn trên đường, Cố Như nhướng người nhìn Đường Trạch qua gương chiếu hậu, lúc nảy nếu anh ấy không xuất hiện đúng lúc không biết sẽ phải chạy đến bao giờ và chạy đi đâu, có lẽ cũng nên cảm ơn một tiếng!
Thấy anh ấy đang tập trung lái xe, Cố Như thở dài để khi khác vậy, anh ấy đang tập trung lái xe không nên làm phiền.
Đột nhiên Đường Trạch mở lời trước:
– Xin lỗi vì đã liên luỵ tới em.
Cố Như quay mặt lại nhìn anh vẻ mặt ngơ ngác.
– Dạ?
– Chuyện đó tôi xử lý rồi, sẽ không xảy ra chuyện tương tự như hôm nay nữa, nhà em ở đoạn nào?
– Hai cây số nữa là tới!
– Tôi mời em một bữa cơm được không? Xem như đền bù việc đã gây phiền phức cho em!
Cố Như nghe xong liền bật cười ha hả, nói dân mạng đó mà, nổi lên lan truyền chóng mặt được mấy bữa rồi chìm cho mà coi, hơn nữa cô ấy và Đường Trạch là trong sạch nên không thẹn với lòng, không cần anh nói xin lỗi vì cả hai đều là nạn nhân trọng chuyện này.
– Không cần ra vẻ nghiêm trọng như vậy! Xin lỗi miệng được rồi cần gì mời cơm?
Đường Trạch không đồng ý, anh ấy nói:
– Xin lỗi phải có thành ý một chút.
Cố Như “lực bất tòng tâm” cạn lời không nói thêm được nữa, giáo sư là người lớn, nói gì cũng đúng! Muốn sao cũng được, cô ấy không phản đối.
– Muốn ăn gì?
– Hàu nướng đi!
– Oh, vừa hay tôi biết chỗ bán hàu nướng giá rẻ chỉ 5k-7k/1 con đầy hương vị.
Không cần suy nghĩ, cô ấy đồng ý lập tức.
– Vậy mau đi thôi!
……o0o……
Người phụ nữ ngoài năm mươi đứng đợi xe buýt trước trạm dừng chân, một thanh niên mặc áo sơ mi sọc trắng, dáng người béo lùn đi xe Honda đến làm quen rồi ngỏ ý nhờ chị ta tìm cây ATM rút tiền hộ, sẽ trả tiền thù lao.
Cả tin vào lời nhờ hấp dẫn, chị đã lên xe máy đi cùng anh ta. Sau đó, hắn đã chở chị dọc theo tuyến đường đến cây ATM cách đó nửa cây số để rút tiền.
Lợi dụng sơ hở khi chị ấy cầm thẻ vào cây ATM, người thanh niên này đã cướp giật túi xách của chị định phóng xe máy tẩu thoát. Chị ấy phản ứng kịp thời hai tay giữ chặt túi xách, truy hô thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh để nhờ giúp đỡ:
– Ahhh có cướp! Bớ người ta!
Thấy mọi người hai bên đường chú ý, có vài người đang lao đến phía này, hắn duỗi chân đạp thẳng vào người khiến chị té, giật được đồ xong liền phóng xe chạy đi.
Chị ngồi dưới đường vừa ôm chân vừa hét theo:
– Cướp trời ơi! Cướp kìa bà con ơi! Ah cướp!
Trùng hợp Đường Trạch lái xe ngang qua, cảnh tượng đó vô tình bị Cố Như nhìn thấy, cô ấy khẩn trương chỉ tay về hướng xảy ra vụ việc nói:
– Giáo sư ơi có cướp kìa!
Anh ấy nhìn theo hướng tay cô, tên cướp giật chạy ngang qua, có người truy hô nên Đường Trạch quay xe đuổi theo.
– Nè, ngồi yên!
– Dạ.
Anh liền phóng xe chạy theo tên cướp, Cố như thấy anh lái xe nhanh như vậy nên lo lắng kêu anh ấy lái xe cẩn thận.
Từ đường lớn hắn rẽ sang đường nhỏ đầy đá xanh vắng vẻ, anh vẫn miệt mài đuổi theo phía sau, dưới mặt đường đầy ổ gà to lớn còn ứ đọng nước do cơn mưa chiều qua.
Rượt đuổi khoảng 2 km, vì là xe tay ga cỡ lớn, công suất cực đại đạt 53 mã lực nên dễ dàng bắt kịp chiếc xe máy thông thường.
Tên cướp bị truy đuổi muốn bỏ chạy không cẩn thận đụng phải tảng đá lớn bên đường, mất lái rơi thẳng xuống hồ. Đường Trạch phản ứng nhanh thắng gấp dừng lại, Cố Như chỉ tay xuống hồ nước nói:
– Nó nhảy xuống rồi.
– Cứu tôi! Cứu tôi với!
Chỉ nghe tiếng không thấy người đâu cả, Đường Trạch ra hiệu kêu Cố Như xuống xe, vội vàng chạy đến mép vực, cô cũng đi tới xem chuyện gì xảy ra, hóa ra tên cướp đang chật vật dưới nước.
– Ah chân của tôi…
Hắn ôm chân đau đớn kêu la:
– Cứu với! Chân của tôi…
Tình thế cấp bách, Đường Trạch không nghĩ nhiều, vội cởi mũ bảo hiểm giao cho Cố Như cất giữ, sau đó trèo xuống vách đá đi về phía tên cướp.
– Chậm thôi giáo sư, cẩn thận đó!
Mạng người là quan trọng nhất nhưng lại khiến Cố Như lo lắng vì mặt đường đầy đá lồi lõm chông chênh, cô ấy sợ anh gặp nguy hiểm.
Nước dưới hồ chỉ đến đầu gối, vì cú ngã mạnh dẫn đến chân hắn bị gãy không thể cử động.
– Chân của tôi…
Đường Trạch cúi người kéo tay tên cướp, đỡ người hắn lên, vắt một tay hắn lên vai mình cẩn thận dìu lên bờ.
Bị gãy xương, hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, đau dữ dội đặc biệt là khi di chuyển, suốt đoạn đường luôn than đau chân, mặt mày nhăn nhó tái xanh.
– Chân của tôi đau quá ahh…
– Cẩn thận, không sao rồi, tôi đưa cậu tới bệnh viện liền!
Ánh mắt chán ghét nhìn tên cướp, cô ấy đi đến chỗ Đường Trạch hỏi tại sao lại cứu tên cướp, anh ấy vừa đỡ hắn đến xe vừa nói:
– “Thương người như thể thương thân”, thấy người gặp nạn chẳng lẽ không cứu? Dù nó là cướp nhưng cũng có quyền được sống! Nhanh lên đưa nó tới bệnh viện!
Mặc dù không đồng tình với Đường Trạch nhưng cô ấy không có cách nào khác, đành nén lại bực tức, những suy nghĩ ích kỹ của bản thân giúp anh một tay đưa tên cướp đến bệnh viện chữa trị.
……o0o……
…Một lúc sau tại bệnh viện……
Đứng trước khoa chấn thương chỉnh hình, trong lúc chờ đợi Cố Như đưa lại túi xách cho người phụ nữ lúc nãy.
– Chị ơi, chị kiểm tra lại coi có mất mát gì không!
Chị ta vội cầm lấy bóp rồi kiểm tra, trong túi có máy tính Dell và 700 nghìn đồng, tổng giá trị tài sản khoảng 10,7 triệu đồng vẫn còn nguyên vẹn. Lấy lại được tài sản, chị ấy vui đến mức cười lên, vui vẻ nói lời cảm ơn:
– Cảm ơn cô nha, cũng may có cô đuổi theo chứ không tôi cũng chẳng biết làm sao.
Cố Như đưa tay xoa gáy cười ngại ngùng.
– Không phải tôi đâu dì ơi! Anh hùng thật sự…
Đường Trạch đang đứng dựa người vào tường bấm điện thoại, đột ngột bị Cố Như kéo tay lại đẩy lên trước mặt bà ấy nói:
– Người lấy lại chiếc túi xách giúp dì chính là Đường Trạch!
– Thì ra là giáo sư Đường hả? Nghe danh lâu rồi, lúc trước con trai chị có học lớp em, nó khen nhiều lắm đó! Em đúng là người tốt mà, thành thật cảm ơn em đã giúp chị đuổi theo tên cướp lấy lại túi xách.
Đường Trạch nghe xong cũng thấy hãnh diện, hả hê. Sung sướng mãn nguyện thể hiện trên nét mặt hân hoan rạng rỡ ấy. Dù được hết lời khen ngợi, anh ấy vẫn tỏ ra khiêm tốn ôn tồn lễ độ:
– Ờm… nói thật chị không cần khách sáo vậy đâu! Gặp chuyện bất bình ai cũng phải làm vậy hết, hơn nữa em cảm thấy trong xã hội phải có những người nhiệt tình, làm những chuyện như vậy để giúp đỡ mọi người!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Quách Kiệm bước ra với bộ đồng phục công an, phía sau là tên cướp hắn bị gãy chân nên phải chống nạng, bó bột. Thấy tên cướp là máu dồn lên tới não, chị ta bước đến chỗ tên cướp mắng cho một trận ra hồn:
– Thì ra là mày, tuổi đời còn trẻ có tay có chân sao không biết đi làm việc chính đáng mà đi bắt chước người ta làm cướp?
Cố Như cũng tức giận, mỗi người một câu làm tên cướp vuốt mặt không kịp:
– Chỉ biết ăn hiếp phụ nữ yếu đuối, còn không mau xin lỗi dì đi!
Hắn lấy làm tiếc vì việc mình đã làm, và cảm thấy đau khổ day dứt khi nhận ra lầm lỗi của mình, nên đã cúi đầu thành tâm nói lời xin lỗi. Cố Như vẫn không hài lòng, còn nói lẫy thêm một câu:
– Nếu biết vậy trước đó đừng có làm!
Đường trạch nhìn cô ấy chằm chằm, tên cướp đã hối cải bao hàm sự xưng nhận tội lỗi, và cam kết với công an quyết tâm không tái phạm nhưng ra đây vẫn bị mọi người mắng chửi, hắn tuổi thân cúi gầm mặt. Quách Kiệm thấy vậy lại động lòng trắc ẩn đột nhiên lên tiếng, đứng ra nói đỡ:
– Em đừng chửi nó nữa nó! Nó làm vậy là có nỗi khổ!
Cố Như quay phắt sang nhìn anh công an tỏ ra không tin, nói cướp thì là cướp có nỗi khổ gì chứ?
– Thật ra nó là con của một hộ gia đình khó khăn trong khu vực anh phụ trách, mẹ nó bị bệnh tim nhưng tiền viện phí lại quá lớn nên nó mới làm cướp để có tiền chữa cho mẹ và em gái đang đi học.
Cố Như nghe xong liếc mắt nhìn tên cướp một cái, rồi quay sang nhìn Đường Trạch, giờ mới biết mình hố, đúng là họa từ miệng mà ra.
Anh ấy không nói gì, lầm lì bước đến chỗ tên cướp, thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Quách Kiệm chặn tay lại sợ Đường Trạch gây nguy hiểm cho tên cướp.
– Giáo sư Đường, anh khoang nổi giận đã! Cho nó cơ hội làm lại từ đầu đi mà!
Đường Trạch ngước đầu nhìn Quách Kiệm cười như không cười nói cậu ta hiểu lầm rồi, anh chỉ muốn nói mấy câu với tên cướp thôi. Hai người họ có quen biết từ trước, lời của Đường Trạch rất đáng tin, Quách Kiệm bỏ tay xuống, anh chắp tay phía sau lặng thầm nhìn chàng trai trước mặt.
– Có câu “một cọng cỏ một chút sương”, ông trời không tuyệt đường sống của con người! Có lẽ cuộc đời của cậu trắc trở chông gai hơn những người khác, nhưng mà tôi tin rằng… đây là ông trời cố tình thử thách cậu, chỉ cần cậu có thể bước qua nó, tôi tin tương lai của cậu sẽ tươi đẹp!