Chương 59: Sốc vì điểm thấp bất thường
Mới từ quê lên hả, đem gì nhiều vậy? Vô trong kia chỗ đâu bỏ?
Cố Như cười nói:
Tao gọi anh Trạch tới đem về rồi.
Văn Kiệt bên cạnh trêu:
Coi hành người ta ghê không. Nghe nói giáo sư Đường mới ra sách mới hả? Về môn triết thì phải, chiều tao ra tiệm sách Vân Biên mua về đọc mới được, không chừng đọc xong tao gỏi môn triết, năm nay còn có khả năng nhận học bổng nữa á!
Ngọc Thùy bật cười nhìn thằng Kiệt bằng ánh mắt khinh thường.
Mày đang tỉnh hay mơ vậy?
Văn Kiệt khó chịu,vừa nghe nói đã vặc lại:
Tỉnh chứ mơ gì, tao nói thiệt đó…
Đang nói, nó hướng tay về phía Cố Như nói tiếp:
Mày thấy hồi đó con Như học dở môn triết không, vậy mà giờ nó câu nào cũng trả lời được. Ê mà bài kiểm tra triết minh nộp cho giáo sư Từ hôm nay có điểm công khai đúng không?
Cố Như gật đầu hai tay xoa vào nhau mong chờ điều tốt đẹp sẽ đến với mình.
Đúng rồi, lần trước tao gần như làm được hết tất cả những câu hỏi, chắc điểm cũng không tệ.
Ngọc Thùy chưa gì đã không còn thiết gì nữa, chán nản nói:
Chưa biết à, ông Đông chứ đâu phải giáo sư Đường mà hy vọng.
Đang hào hứng, vì câu hỏi của Thùy cô chợt khựng lại. Lòng lập tức chùng xuống.
…o0o…
Trong các tiết học, ai cũng chăm chú nghe giảng, hăng hái phát biểu ý kiến xây dựng bài. Cố Như bật “mood” tự học chăm chỉ ngay đầu năm, từ các tiết học trên lớp cho đến các tiết học thể dục.
Từ Đông một tay cầm giáo trình, tay cầm laptop, xuất hiện trong vest nam tone màu xám trắng. Ông bỏ laptop xuống bục phát biểu, doãn hai tay đặt lên bàn nhìn sinh viên.
Điểm kiểm tra của các em đã có, tôi đã gửi vào hệ thống, các em có thể lên xem ngay bây giờ!
Mọi người vui vẻ, hào hứng lật đật mở laptop riêng đăng nhập vào hệ thống máy tính xem điểm. Nụ cười rạng rỡ trên môi nhanh chóng biến mất khi nhìn thấy kết quả, đa phần đều sốc vì điểm thấp bất thường. Từ Đông khó tính, chấm điểm gắt gao. Không ít sinh viên cực kỳ hoang mang, lo sợ. Sau vài phút lặng người, giảng đường bắt đầu có tiếng nói trở lại.
Sao kì vậy? Tao chuẩn bị kỹ cho bài kiểm tra này lắm mà?
Ban đầu tao chuẩn bị tâm lý rồi, ông Đông khó nên tao biết mình không được điểm cao, nhưng cũng không thể thấp tới mức đáng kinh ngạc như vậy được!
Sinh viên 150 người, hết 130 người buồn chán, thất vọng vì điểm kém. 20 người kia đều là thành phần cá biệt của lớp, chắc vì thường xuyên điểm kém nên họ chẳng ngạc nhiên.
Đột nhiên một giong nam vui mừng vang lên hòa cùng những lời than trách:
Đã ta, vậy mà cũng được 7,55.
Tiếp đó là giọng của Mẫn:
Tao thì được 9,15 nha! Haha xem ra tụi mình tương lai sắp trở thành học bá hết rồi!
Những lời tự kêu của nhóm Mẫn thu hút sự chú ý của sinh viên. Họ nhìn vào điểm số của mình rồi so sánh với điểm của Mẫn. Ai cũng thấy kỳ lạ, không tin vào mắt mình, một người thường hay trốn học, cúp tiết như nó mà cũng được điểm cao thì cớ sao họ lại không được trên trung bình. Đến lượt Cố Như ngạc nhiên, biết chuyện thằng Mẫn và tụi bạn nó mua điểm, nhưng vẫn khó thể chấp nhận. Cô nhìn lại bài kiểm tra của mình, cô không thể hiểu được tại sao 1 bài như thế mà Từ Đông có thể hạ bút cho 3 điểm.
Từ khi bước chân vào giảng đường đại học tới giờ, chưa khi nào tao bị 5 điểm môn triết mà lần này chỉ 3 điểm.
Thằng Kiệt cũng bị 2 điểm. Sốc nhất là Ngọc Thùy và Thu Hà với nhiều môn học đạt điểm A, có điểm tích lũy cao nhất toàn khóa K53 mà bài này 1,58 điểm. Ít có người trên 8 điểm, nếu có đều là những người thuộc nhóm của Mẫn. Lòng ngổn ngang bao nỗi suy tư, thoạt đầu Cố Như cảm thấy bất lực nhưng rồi tự nhủ phải tìm cách tháo gỡ. Cô gấp laptop, mạnh dạng đứng lên hỏi Từ Đông:
Giáo sư Từ, em thấy điểm số bài kiểm tra này không được đúng cho lắm. Trước khi kiểm tra một tuần em đã nghiên cứu rất kĩ môn học, sau khi kiểm tra cũng dò lại mấy lần, điểm số cũng sẽ không tệ như vậy!
Từ Đông bình tĩnh nhìn Cố Như khẳng định mình chấm công tâm, dù trước đó cô và Khánh Chi nắm trong tay bằng chứng gian lận của ông ta.
Tôi công tác, làm giảng viên 10 năm rồi, đối mặt không ít với những câu hỏi lớn triết học, nên rất hiểu quy trình không thể nào sai sót được. Ngược lại điểm số em thấp vì xem thường bộ môn, không chịu học, vì em lơ là khi học trên lớp, dẫn đến điểm thấp!
Ông ta cho rằng đó là lỗi của Cố Như chứ không phải của mình, Ngọc Thùy không chịu nổi thái độ thách thức này của lão mà đã đứng lên nói thẳng quan điểm của mình:
Giáo sư Từ! Cứ cho là con Như học kém đi, vậy bạn Hà thì sao? Ở đây ai cũng biết 38 môn học Hà đều đạt được mức điểm A và A+ trong tổng số 50 môn học của chương trình đào tạo, nhưng bài kiểm tra chỉ 1, 58 như vậy không phải quá vô lý sao?
Từ Đông đưa nhẹ bàn tay trong không khí để biểu lộ ý muốn không đồng tình.
Điểm số các em nhận được đều dựa trên đánh giá bài làm của các em, thay vì nghi ngờ tôi các em xem lại minh đi!
Hạ bút cho điểm không đúng với năng lực sinh viên đã vô tình làm ảnh hưởng đến uy tín của Từ Đông, đánh mất niềm tin cũng như sự kính trọng của sinh viên dành cho ông ta. Ban đầu là hai người, nhưng giờ họ không còn cô độc nữa. Tất cả sinh viên trong khóa K53 lần lượt đứng lên, lên tiếng cho sự bất công này:
Nếu thầy bớt khắt khe thì điểm tụi em đâu có thấp như vậy.
Sinh viên cho rằng lớp học của giáo sư quá khó và ông ta phải chịu trách nhiệm vì điểm số không đạt của họ.
Thưa giáo sư, nếu 40 hay 50 người bị điểm thấp có thể nói vì năng lực họ không tốt, nhưng đằng này gần một lớp điểm kém… Chuyện này sao có thể hả thầy?
Tụi em không phải sinh viên năm đầu vừa mới tiếp xúc với triết học, kiến thức cơ bản về môn học tụi em đều nắm rõ, thậm chí có tìm đọc những loại sách liên quan, nên không không có chuyện điểm thấp 2-3 điểm được!
Đúng rồi đó, thầy không giải thích rõ tụi em sẽ không phục đâu!
Sinh viên to tiếng, quyết ăn thua đủ với Từ Đông. Cuộc đôi co không khác gì ngoài đầu đường xó chợ. Nam sinh viên chỉ tay về hướng Cố Như và Mẫn nêu dẫn chứng:
Lúc nảy thầy nói bạn Như vì xem thường bộ môn, không chịu học, lơ là khi học trên lớp, dẫn đến điểm thấp, vậy nhóm của Mẫn, Trọng và Khang bình thường đến lớp muộn, thích xin ra ngoài nhiều lần, chưa từng đóng góp xây dựng bài tại sao điểm số vượt bọn em?
Từ Đông nói một câu, sinh viên đốp chát lại cả chục câu to tiếng, nói như quát vào mặt giáo sư hàng loạt câu lên mặt, bắt bẻ, thách thức. Lão mỗi lúc càng không giữ được bình tĩnh là cũng lên tiếng đáp trả, ông cho rằng:
Các em thắc mắc vì sao mình ôn tập kĩ vẫn không đạt được điểm cao, là vì đã hiểu lầm các câu hỏi trong bài với tỷ lệ đáng kinh ngạc!
Lão nói về thành tích học tập của các sinh viên lớp mình dạy:
Giờ điểm số chỉ có 1 chữ số và thậm chí 0 điểm, đơn giản là học không đủ chăm chỉ. Các em không xem video và không thể trả lời các câu hỏi trên lớp, thứ các em nói với tôi nảy giờ là kiến thức trong sách, nhưng bài kiểm tra tôi đưa ra là kiến thức trên lớp! Còn về phần của Mẫn, không cần biết bình thường trên lớp em ấy học hành thế nào và ra sao, nhưng điểm số trên giấy là thứ không thể chối cãi!
Văn Kiệt đứng lên, buông lời thách thức:
Vậy giờ thầy dám ở trước mặt tụi em chiếu bài thằng Mẫn và bài của Thu Hà cho cả lớp xem không? Chỉ cho tụi em biết tụi em sai chỗ nào đi!
Mẫn chột dạ nhìn Kiệt, điểm số thực tế so với bài làm cách xa “một trời một vực”, bởi sinh viên làm bài trên giấy, chấm tay chứ không chấm máy. Nếu giờ đem công khai bài làm của nó ra chắc chắn có rất nhiều chỗ sai, tới chừng đó chuyện mẹ nó “dùng tiền mua điểm” sẽ bị lộ. Hậu quả của việc gian lận rất nghiêm trọng, nhẹ thì đình chỉ, nặng thì đuổi học.
Em thật sự không hiểu một đứa toàn nhờ bạn cùng lớp điểm danh giùm để lấy điểm chuyên cần, làm giùm bài tập, bài tiểu luận, thậm chí đạo văn, lấy bài làm của anh chị khoá trên chỉnh sửa, xào nấu lại rồi nộp cho thầy vậy mà chưa từng thấy thầy truy cứu, sao thầy thiên vị quá vậy?
Sự việc cao trào khiến cả lớp ồ lên, sinh viên đôi co, hỗn hào với giáo sư, giữa hai bên xảy ra tranh cãi dữ dội. Sau một hồi lời qua tiếng lại, Từ Đông không muốn làm to chuyện, đương nhiên sẽ không đưa ra bất cứ bằng chứng nào cho rằng mình đúng được.
Bài kiểm tra cá nhân đâu thể đem công khai như vậy được? Giờ các em không chấp nhận cũng được, điểm số vẫn không thay đổi đâu… Vậy nên ngồi xuống hết đi trước khi tôi đem chuyện này nói với thầy hiệu trưởng!
Sinh viên bắt đầu nao núng trước lời đe dọa của lão, họ bắt đầu suy nghĩ đến bỏ cuộc, nhắm mắt cho qua chuyện này. Từ Đông thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía của Mẫn, tưởng chừng mình đã dẹp loạn cơn bão dư luận, không ngờ Cố Như vẫn muốn truy cứu. Lần này cô không muốn nghe ông ta giải thích, cũng không muốn ông ta đưa ra bằng chứng, mà chỉ muốn ông ta thú tội.
Giáo sư Từ còn nhớ chiếc USB này không?
Vừa nói, Cố Như vừa lấy USB ra từ túi chân váy denim giơ lên cho tất cả mọi người cùng xem.
Em sẽ cùng giáo sư đi gặp thầy hiệu trưởng, nói cho thầy ấy biết sự thật và nhờ thầy phán xử.
Từ Đông ngờ vực, hai tay nắm chặt bục phát biểu trừng mắt nhìn Cố Như gằn giọng:
Em có ý gì?
Cố Như nở nụ cười bí ẩn, cầm hờ chiếc USB, nhún vai thong thả nói:
Em chỉ muốn cho các bạn biết sự thật về con người thầy.
Sinh viên ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, họ không biết cô ấy đang ám chỉ đến chuyện gì.
Sự thật? Con người? Là sao?
Cố Như quay lại nhìn lướt qua sinh viên có mặt trong giản đường nói:
Mọi người không biết tại sao điểm của nhóm Mẫn cao nhưng tôi thì biết đó!
Sinh viên nhốn nháo tò mò, Mẫn thì cảm thấy nao nao trong mình, lo sợ điều mình đang giấu giếm có nguy cơ bị phát hiện.
Câu nói “Có tiền mua tiên cũng được” quả không hề sai, một sinh viên kém muốn đạt điểm cao phải bỏ ra rất nhiều công sức và thời gian để làm được điều đó. Bạn Mẫn của mình thì chọn đi đường tắt để đi nhanh hơn. Nhờ giáo sư nâng điểm và trả ơn bằng tiền đúng là nhanh gọn mà. Và đương nhiên không chỉ bạn Mẫn, những người bạn khác trong nhóm cung không tranh khỏi liên quan đâu!
Sinh viên bối rối trước câu chuyện của Cố Như, nửa tin nửa ngờ hỏi lại:
Thật không vậy trời, nghe như phim vậy đó, điểm mà cũng mua được bằng tiền?
Ngọc Thùy nheo mắt nhìn Cố Như, hơi nghiêng người về phía cô hỏi nhỏ:
Có bằng chứng thì hãy nói nha, ổng là giáo sư chứ không phải giảng viên nửa đâu! Coi chừng bị đuổi học như chơi đó!
Cố Như trấn an:
Mày nghĩ tao hành động lỗ mãn vậy hả, đương nhiên có bằng chứng rồi mới nói chứ. Mày thấy thái độ của Từ Đông không?
Cô chuyển hướng sang Từ Đông, ánh mắt ông ta nhìn cô dần biến chất. Cố Như dùng giọng điệu khích bác để trêu chọc lão ta:
Giáo sư Từ… sự im lặng của thầy lúc này là sao? Thầy đang âm thầm thừa nhận tội lỗi của mình phải không?
Từ Đông không nói, sinh viên càng thêm tin tưởng Cố Như, cho rằng ông ta thực sự làm ra những chuyện đáng xấu hổ đó.
Trời ơi, chuyện lớn như vậy nó cũng dám làm.
Hèn gì điểm nó cao quá trời, giáo sư Từ gan quá, phải đem chuyện này nói với thầy hiệu trưởng chứ vậy không được đâu!
Ừ đúng rồi á! Hay tụi mình làm đơn phúc khảo tập thể đối với điểm kiểm tra môn này đi!
Họ muốn viết bản kiến nghị này vì sự không hài lòng khi bị đối xử bất công hơn là thực sự thiếu điểm kiểm tra.
Mẫn bị vạch tội, vừa giận vừa sợ vội đứng lên hung hăng chỉ tay về phía Cố Như hỏi:
Tụi bây sao dễ tin lời quá vậy? Có bằng chứng không mà bô lô cái miệng? Mày thì biết cái gì, điểm kém nên làm loạn hả, có tin chút nữa ra cổng tao đánh mày một trận không?
Cố Như cười đắc ý, dõng dạc từng câu đanh thép đáp lại không thèm tranh luận.
Vậy kiên nhẫn đợi chút đi, một tiếng sau sẽ có câu trả lời cho mày!
Nói xong Cố Như rời khỏi bàn học, Từ Đông linh cảm có chuyện không lành, vội bước xuống ngăn cản:
Ê! Mày đi đâu, đứng lại đó!
Sinh viên thấy vậy lập tức ùa ra kéo thành lớp hàng rào người phía trước cửa giảng đường ngăn không cho ông ta ra ngoài, khoa K53 rơi vào trạng thái hỗn loạn, kinh động đến những lớp xung quanh. Từ Đông gào thét trong vô vọng, cố vùng lên phía trước một lúc sau suy sụp tinh thần, đưa ánh mắt đầy hy vọng nhìn theo.
…o0o…
Cố Như đến tìm hiệu trưởng Tần với đầy đủ bằng chứng về việc Từ Đông tham gia mua bán điểm. Sau khi xem xong 5 file cô cung cấp, cũng chính là lúc hàng chục sinh viên đã làm đơn phúc khảo tập thể đối với điểm kiểm tra môn này. Từ đơn đề nghị phúc khảo tập thể này, trường ĐH Tây Kỳ khẩn trương thành lập tổ chấm thẩm định lại 150 bài kiểm tra. Qua đó, hầu hết bài chấm lại đều có điểm thay đổi so với điểm thực tế, bài được tăng điểm nhiều nhất là 6,57 điểm.
Ngoài đơn phúc khảo ra, không ít sinh viên đã ký đơn kiến nghị phàn nàn về khóa học của Từ Đông, đa số đều phàn nàn dạy quá khó. Trong bản kiến nghị, các sinh viên nêu “lớp học có tỷ lệ bỏ lớp cao và điểm thấp như vậy đã thất bại trong ưu tiên việc học tập và phúc lợi của sinh viên”. Các sinh viên khẳng định lớp học của Từ Đông “phản ánh sự yếu kém của Khoa K53 cũng như toàn trường nói chung” và giáo sư đã nói với họ bằng một giọng điệu “trịch thượng và khắt khe”.