Chương 58: Dù biết không có kết quả, nhưng lại chẳng thể buông
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 58: Dù biết không có kết quả, nhưng lại chẳng thể buông
– Áh…
Dẫu biết rằng đó là những giọt nước mắt của kẻ gây ra tội ác, nhưng trong thẳm sâu con người đó… Chắc chắn vẫn còn le lói một phần nào đó gọi là “nhân tính”.
Dù cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng không ít giọt nước mắt đã rơi, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt hối hận, dằn vặt, đau khổ. Từ Đông tự hỏi:
– Đây là kết quả thực sự mà mình muốn có sao? Khánh Chi… ba xin lỗi, ba xin lỗi.
Có hàng vạn con đường để lựa chọn sống tử tế và cũng có hàng vạn con đường đưa người ta đến những tội lỗi mãi không thể quay đầu, khi quay đầu cũng đã muộn màng.
Những ngày sau đó rơi vào khoảng thời gian 30 tết, công việc tìm kiếm tạm dừng. Mọi người đều có chung một suy nghĩ, họ biết tỷ lệ sống sót của Khánh Chi không cao, họ cũng cho rằng cô đã không còn sống, chỉ duy nhất Đường Trạch vẫn nuôi hy vọng tìm kiếm.
Từ Đông không đủ kiên nhẫn chờ đợi tung tích Khánh Chi từ đội cứu hộ cứu nạn, nên đã chạy đi khắp nơi tìm kiếm thi thể của con gái, bên cạnh đó tránh ồn ào âm thầm thuê người tìm kiếm, mở rộng khu vực điều tra mong sớm tìm được Khánh Chi, lão cũng thường xuyên túc trực tại bờ sông hơn.
Ngày Cố Như rời thành phố, Đường Trạch chở cô ra bến xe, chuyện Khánh Chi khiến anh không thể giữ lời hứa với cô. Dẫu rất buồn khi anh không thể về cùng mình, nhưng cô không muốn làm khó anh. Cả hai hôn tạm biệt trước khi xe lăn bánh.
Những ngày sắp tới, cô sẽ không thể ở bên cạnh an ủi anh, hy vọng anh sẽ có dũng khí đối mặt với khó khăn, không gục ngã cho đến khi cô quay trở lại. Tuy không ở cạnh nhưng cô vẫn sẽ quan tâm anh từ xa, anh không cô đơn một mình.
Mấy ngày trời sau khi Cố Như đi, ngôi nhà càng thêm trống vắng, tiêu điều. Đường Trạch không buồn ăn, không buồn ngủ, không buồn soi gương, đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm của bao đêm không ngủ.
Đêm mùng 5 tết có người phát hiện thi thể một nữ giới trôi trên sông Sài Gòn đoạn cuối đường Thạnh Lộc 47, nên trình báo Công an.
Nghe tin con gái, Đường Trạch đau lòng thất thần đến không rơi được nước mắt, anh đứng không vững, nhưng phải cố gồng mình nửa đêm từ nhà đi cả chục cây số vào nhà xác ngồi thất thần đợi tiến hành khám nghiệm. Thật sự không có nỗi đau nào bằng mất đi người thân một cách đột ngột thế này.
Không biết ai thông báo cho Từ Đông biết, sau đó không lâu lão ta cũng có mặt tại nhà tang lễ. Đường Trạch, Từ Đông bỡ ngỡ nhìn nhau. Lòng bắt đầu dậy sóng, anh kích động đứng lên, gân đỏ trong mắt hiện lên rõ.
– Anh tới đây làm gì? Đi ngay cho tôi! Đợi chuyện của Khánh Chi xong rồi tôi sẽ bắt anh đền tội.
Từ Đông cố gắng tỏ ra kiên cường, gương mặt lãnh đạm, chẳng chút thương cảm. Lão ta cố tạo ra vỏ bọc mạnh mẽ trong khi tâm hồn đang rỉ máu vì nỗi đau mất con. Lúc này hai người họ đều cùng một tâm trạng.
Nữ bác sĩ pháp y từ phòng bước ra, theo phía sau là trưởng công an và hai đồng đội khác. Đường Trạch miệng khô kiệt, lòng lo lắng, tim đập nhanh, chân run bước tới.
– Kết quả sao rồi?
Anh hy vọng đó không phải là tin xấu. Bác sĩ pháp y nhìn tờ giấy trong tay đọc:
– Nạn nhân được xác định là nữ, 22 tuổi, thi thể ngâm dưới sông hơn hai tuần, bắt đầu xuất hiện tình trạng thối rữa… Nguyên nhân tử vong vì não thiếu oxy, chấn thương phần mềm nghiêm trọng.
Trong lòng lúc này có rất nhiều cảm xúc. Anh không biết mình đang vui hay buồn nữa. Vui vì nạn nhân xấu số đó không phải con gái, hay buồn vì con gái đến nay vẫn không có tin tức.
Trưởng công an ngại ngùng nhìn Đường Trạch, như mình vừa làm ra điều gì đó có lỗi.
– Anh Trạch, xin lỗi đã làm phiền anh vào lúc trời tối như vậy, chúng tôi sẽ cố gắng hơn nữa để tìm kiếm Khánh Chi.
Đường Trạch gật đầu nhìn nữ pháp y, giây phút nghe công bố kết quả anh cảm giác như thời gian chậm lại. Tim phổi đứt lìa, nhưng rất nhanh sau đó trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh khác thường.
Từ Đông trong lòng cũng yên tâm hơn, dù vậy, sâu trong lòng vẫn có một tia thất vọng.
– Cảm ơn cậu.
Nói xong Đường Trạch quay người bỏ đi, Từ Đông đứng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Trạch tâm tư khó đoán.
Anh ra cổng tang lễ lấy xe, Từ Đông sau vài phút im lặng, giọng nói cất lên với vẻ bất đắc dĩ:
– Những năm qua cũng may có cậu thay tôi chăm sóc Khánh Chi tôi cảm ơn cậu rất nhiều.
Những bước chân dần chậm lại, câu nói kỳ lạ không rõ ý nghĩa của Từ Đông làm Đường Trạch tò mò dừng lại.
– Anh muốn giở trò gì nữa?
– Chuyện cũ không vui từ hôm nay bỏ qua hết đi, “Dĩ hoà vi quý”, tôi xin lỗi cậu nhiều lắm.
Đường Trạch nhếch môi cười khinh nhìn lão.
– Buông bỏ nói thì dễ, nhưng làm không hề dễ. Tha thứ cho người làm tổn thương mình, đâu phải chuyện một sớm một chiều?
Trong thế giới phức tạp này, chỉ khi không ngừng cắt tỉa những nhánh phức tạp trong lòng, thì mình mới có thể sống đơn giản và thoải mái hơn. Đường Trạch cần rất nhiều thời gian để làm điều đó.
Tôi biết tội lỗi mình gây ra đã không thể tha thứ được nữa, chứ đừng nói đến câu “Dĩ hoà vi quý”. Cậu không tha thứ cho tôi cũng được, nhưng xin cậu đừng ngăn cản cha con tôi nhìn mặt phút cuối.
Càng nghe lão nói, Đường Trạch càng tò mò.
– Anh muốn gì cứ nói hết một lần đi!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau
2. Liên Hoa Lâu: Chu Tước Quyển
3. Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
4. Chiều Hư
=====================================
Từ Đông ngắn gọn, quả quyết:
– Sau khi tìm được xác của Khánh Chi, tôi muốn đưa về mai táng.
Đường Trạch vừa kinh ngạc vừa tức giận, bước tới hai tay nắm chặt cổ áo Từ Đông kéo lên gằn giọng hỏi:
– Anh đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi phải không? Con bé đã như vậy rồi anh còn không tha à?
Trên đời không có nỗi căm ghét vô duyên vô cớ. Từ Đông bị mắng chửi đương nhiên có nguyên nhân. Trước đến nay ai cũng biết lão ta với sự dối trá, vô liêm sỉ, đột nhiên lại sống tình cảm không khiến người ta nghi ngờ làm sao được.
Từ Đông không còn lo lắng trước cảm xúc giận dữ của anh, lão chậm rãi đặt tay mình lên tay Đường Trạch giải thích:
– Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn làm tròn bổn phận người cha phút cuối cùng.
Đường Trạch ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ nhìn lão, sợ mình nghe nhầm, nhắc lại:
– Gì hả?
Từ Đông giấu đi nghẹn ngào kể lại:
– Đứa con gái cậu nhận nuôi chính là con ruột của tôi. 13 năm trước tôi và gia đình sang Mỹ du lịch, trên đường lái xe về khách sạn thì gặp nạn, từ đó lạc mất con. 13 năm biệt vô âm tín, không ngày nào là tôi không nhớ về đứa con gái của mình. Tôi vất vả tìm nó từ trong ra ngoài nước, nhưng không ngờ nó vẫn ở cạnh mình bấy lâu nay… ha. Bao nhiêu năm ôm lấy hy vọng, để rồi khi tìm được con trong hoàn cảnh này… Cậu nói xem có phải số phận thích trêu đùa không?
Đúng như Từ Đông nói, Đường Trạch gặp Khánh Chi gần đoạn đường cao tốc ở Mỹ. Khi đó, cô gái bê bết máu, mặt mũi tái nhợt, vô cùng sợ hãi, hỏi gì cũng không trả lời, nên anh đã giao đến cục cảnh sát nhờ họ tìm lại người nhà.
Cho đến một ngày anh kết thúc chuyến công tác, chuẩn bị về nước nhận được điện thoại từ sở cảnh sát. Họ nói rằng không tìm thấy tung tích người thân, chỉ biết được Khánh Chi là công dân Việt Nam. Hai người trùng hợp cùng quốc tịch, nên họ giao Khánh Chi lại cho anh đưa về Việt Nam tìm người thân.
Đường Trạch mơ hồ vẫn chưa kịp định thần, để tiêu hóa số thông tin vừa tiếp nhận từ lão ta. Khánh Chi là con gái ruột của Từ Đông là điều mà Đường Trạch chưa từng nghĩ đến. Con gái sao có thể xui xẻo đến mức là con của một người đàn ông độc ác như vậy?
Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của lão, Đường Trạch nhớ lại màu sắc đặc biệt đôi mắt của Khánh Chi, sao anh không nhận ra chi tiết này? Tỷ lệ người sở hữu đôi mắt màu hổ phách là vô cùng hiếm.
Từ Đông nói cũng có lý. Dẫu rằng công sinh không bằng công dưỡng, nhưng tình máu mủ vẫn là sợi dây ràng buộc thiêng liêng không thể nào cắt đứt! Dù sao anh ta cũng là cha ruột của Khánh Chi.
– Giờ anh hối hận để làm gì? Nếu không muốn tới cuối cùng phải hối hận thì ngay từ đầu đừng có làm!
Từ Đông cúi đầu, giọng nói có vẻ bất lực:
– Giờ cậu muốn chửi, muốn trách, muốn đánh hay làm gì tôi cũng được. Tôi chỉ xin cậu để tôi được nhận lại con, được gặp Khánh Chi lần cuối, mười ba năm qua tôi để nó chịu khổ quá nhiều rồi.
– Đường Trạch lắc đầu, ánh mắt vô cảm chẳng chút động lòng trước thái độ cầu khẩn của lão ta.
– Anh không có tư cách!
Từ Đông thò tay vào túi áo vest, lấy ra một con dao nhọn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Trạch. Anh thận trọng lùi lại một bước.
– Tôi biết ngay anh có mục đích khác mà, giả vờ nhân nghĩa để làm gì?
Từ Đông cười khổ.
– Cậu hiểu lầm rồi! Nếu ngay cả con gái mình mà tôi cũng không thể chôn cất được, thì tôi không đủ tư cách làm cha của nó…
Lão quay ngược cây dao trong tay lại, hướng cán dao về phía Đường Trạch.
– Cậu ghét tôi lắm phải không? Từ ngày cậu tới Tây Kỳ cho đến lúc rời khỏi, không ngày nào tôi để cậu sống yên ổn. Vậy thì ra tay đi, đáng ra tôi đã chết từ mười ba năm trước theo vợ mình rồi, sỡ dĩ sống tới ngày hôm nay là để gặp con gái.
Nếu không thể nói lời xin lỗi với nó lúc còn sống, tôi sẽ xuống dưới nói với nó… cậu ra tay đi, để trút giận cho Cố Như, để trả thù cho cậu, đồng thời cũng giúp tôi đoàn tựu với vợ con mình.
– Cảm giác tội lỗi từ quá khứ của vợ vẫn đọng lại trong lòng, ám ảnh và không thoát ra khỏi cảm giác tội lỗi với con gái, làm Từ Đông nghĩ đến cái chết để tâm hồn thanh thản.
Ông ta vô cùng mệt mỏi với hiện thực, cảm thấy cạn kiệt năng lượng và tiêu cực ngày càng hút hết sinh khí khiến ông giống như “xác không hồn”. Lão không muốn tiếp tục một cuộc sống đau khổ như vậy.
Đường Trạch nghiến răng, mím chặt môi nhìn Từ Đông chằm chằm. Anh không thể nhúng tay vào tội ác, nên thẳng tay, dứt khoát giật lấy con dao trong tay Từ Đông quăn ra xa trước ánh mắt ngạc nhiên của lão.
Những ý nghĩ phục hận không thể cướp mất sự yên tĩnh trong tâm hồn và làm lu mờ lý trí sáng suốt của Đường Trạch. Nếu lấy oán trả oán, làm theo tinh thần của kẻ làm ác thì anh chẳng hơn Từ Đông là bao.
– Ban cho anh cái chết là quá nhân từ rồi. Anh làm chuyện xấu, pháp luật sẽ bắt anh phải trả giá, tôi không có quyền quyết định sự sống hay cái chết của một người. Về chuyện chôn cất… đợi tìm được Khánh Chi rồi tính, tôi không chắc nó chịu chấp nhận anh đâu!
Từ Đông vui vẻ vô cùng, khóe miệng đã lâu không xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
– Tôi không dám mong con bé tha thứ, tôi chỉ mong được ở cạnh nó những ngày cuối đời thôi.
……o0o……
Bầu trời xanh cao vời vợi, khí trời mùa xuân còn vương khắp các ngã rẽ thành phố. Sau mấy ngày nghỉ Tết ở nhà, sinh viên bắt đầu quay lại trường bắt đầu một năm học mới, con đường đi làm thường ngày tấp nập hơn, đông đông đúc, nhộn nhịp hơn rất nhiều.
06.45 sáng, để không bị muộn học, đa phần các sinh viên đã có mặt từ rất sớm để lên giảng đường, ai cũng nhanh nhanh chóng chóng tới trường học đúng giờ. Hai hàng ghế đá dưới bóng cây lộc vừng kín chỗ, sinh viên vui vẻ trò chuyện với nhau sau khoảng thời gian nghỉ Tết Nguyên Đán.
– Hồi đó còn mong tết tới để nhận lì xì, giờ lớn rồi, phải lì xì ngược lại mấy đứa cháu nữa. Tết này có đi đâu chơi không?
– Mùng một tới mùng năm nhà tui ở nhà đón khách, mấy ngày sau đó đi lên tỉnh du lịch, book phòng khách sạn ở mấy ngày luôn.
– Nhà mày ăn tết lớn quá ha.
Ngọc Thùy lái xe vào nhà xe, thằng Kiệt đang ngồi ăn bánh mì kế bên nhìn thấy, nó nuốt nhanh miếng bánh trong miệng, chống tay lên yên xe nghiêng người nhìn Thùy tâm sự:
– Ở nhà nghỉ Tết toàn 10 giờ mới dậy, hôm nay đi học sợ ngủ quên nên tui đặt tới 5 cái báo thức.
Thùy bước xuống xe rút chìa khóa qua loa đáp lại:
– Buổi học đầu tiên mà đi muộn thì cả năm “dông”!
– Nghỉ tết vui không mà cái mặt ủ rũ vậy?
Dư âm nghỉ Tết kéo dài, việc cảm thấy uể oải, “thiếu động lực” đi học không thể tránh khỏi. Thùy mở kính râm ra, cởi áo cất vào cốp xe nói:
– Nghỉ mười mấy ngày mà tưởng mấy tháng, giờ tui chỉ muốn được lên giảng đường học thôi. Nghỉ nhiều ở nhà quên hết kiến thức luôn rồi.
Trái ngược với tâm trạng của Ngọc Thùy, Văn Kiệt lại cảm thấy có đôi chút buồn vì nhớ nhà:
– Đang nghỉ ở nhà sung sướng bây giờ phải đi học cũng không quen cho lắm. Ở nhà mấy ngày được quây quần bên gia đình, bây giờ lên thành phố học tự nhiên tui thấy buồn ngang. Đêm qua ngồi trên xe khách mà tao cứ sụt sùi nhớ ba mẹ ở nhà.
Ngọc Thùy đeo cặp cặp lên, cười an ủi:
– Cuộc vui nào cũng phải tàn mà!
Chiếc xe khách dừng lại trước cổng trường, Cố Như túi to túi bé từ quê lên Thành Phố sau kỳ nghỉ Tết, cố gắng tận hưởng hết kỳ nghỉ Tết bằng việc đến ngày đi học mới tay xách nách mang đồ lên tận trường. Cô không giấu nổi sự mệt mỏi hiện hữu trên nét mặt, “tay xách nách mang” hành lý từ quần áo, sách vở cho đến thực phẩm như: gạo, trứng, bánh chưng… Được mẹ cẩn thận gói ghém từ quê lên.
Văn Kiệt huých tay Thùy, chỉ ra cổng trường.
– Ê, con Như vô kìa!
Ngọc Thùy nhìn theo hướng tay thằng Kiệt bắt gặp Cố Như đang đứng như đợi ai đó ngoài cổng.
– Ăn lẹ lên ra chơi với nó!
Thùy tươi tắn giục, sắc hồng đột ngột quay lại trên nét mặt ảm đạm của cô. Văn Kiệt cắn miếng bánh mì vội phóng xuống xe phủi quần.
– Đi luôn nè!
Ngọc Thùy nhìn lướt qua nó rồi đi trước. Bên ngoài Cố Như nhận được cuộc gọi của Đường Trạch, cô nhìn xung quanh tìm kiếm.
“Anh gần tới rồi, em ăn gì anh mua cho, đằng trước có bán miến măng gà nè, ăn không?”
– Ăn, anh tới nhanh nha, em sắp trễ giờ học rồi đó!
Đường Trạch lại có cớ cằn nhằn:
“Anh nói từ ngày em đi rồi, kêu tranh thủ về nhà trước một ngày để nghỉ mệt mà không chịu nghe”