Chương 57: Giọt nước mắt muộn màng
– Anh làm quá nhiều điều ác, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, bắt anh trả giá cho những chuyện ác mình đã làm!
Ông ta biết đã chọc đến điểm giới hạn của Đường Trạch rồi. Những đòn tung ra đều dứt khoát như muốn đoạt mạng người ta. Nếu đã xát định “một mất một còn” dù chỉ chút hơi tàn, lão cũng quyết đứng lên chiến đấu tới cùng.
Ông ta luôn để mắt đến đối thủ, nhất là đôi mắt và chuyển động của anh. Chú ý đến chuyển động để dự đoán hướng tấn công của anh. Ngay khi Đường Trạch chuẩn bị trung đòn tiếp theo, Từ Đông giơ chân lên đạp vào bụng Đường Trạch. Anh mất thăng bằng lùi bước ra sau, thừa cơ hội, lão cầm con dao dưới bàn làm hung khí tự vệ, chạy về hướng Đường Trạch, anh phản ứng kịp thời bắt lấy tay ngăn lão lại.
– Mày muốn đòi lại công bằng cho con gái mày hả? Chờ kiếp sau đi!
Cả hai dằn co qua lại, Đường Trạch bị trượt chân ngã xuống sàn kéo theo Từ Đông.
– Áh… Ahhh…
Vừa bị thương ở đầu, giờ còn ngã thêm lần nữa khiến anh vô cùng đau đớn. Nhân lúc anh không chú ý, một tay lão giữ tay anh lại, tay kia giơ dao lên cao. Bị kinh động đột ngột, anh nhanh tay giữ con dao lại. Hai người nhăn mặt nhíu mày, người nỗ lực muốn cướp mạng đối phương, người nỗ lực sống còn.
Lúc quan trọng nhất Cố Như xuất hiện. Vừa lái xe vào cổng đã nghe tiếng giằng co, xô sát bên trong, gác chống xong cô vội chạy vào xem tình hình.
Vừa vào cửa thì ôi trời, một khung cảnh hỗn loạn không thể hỗn loạn hơn. Vật dụng, đồ đạc ngổn ngang, sàn nhà loang lổ vết máu. Đường Trạch lúc vội nắm nữa trong nữa ngoài trúng lưỡi dao mà tay chảy máu.
Nghĩ tới con gái chết oan vì tội lỗi, chuyện xấu của Từ Đông, ý chí mạnh mẽ tiếp thêm sức mạnh cho anh quay người, hất văn con dao trong tay Từ Đông ra, chiếm thế thượng phong.
Từ Đông cũng không chịu thua, người đánh người ngăn, vật nhau xuống sàn, xoay mấy vòng. Cứ như vậy, hai người tay đánh chân đá, giống như hai con hổ dữ tranh giành địa bàn, không ai nhường ai, không ai chịu nhận thua.
Tay Đường Trạch bị thương không còn sức tung đòn. Anh dùng sức bóp cổ, đè lão xuống sàn để kết thúc cuộc chiến một cách nhanh nhất. Từ Đông lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thở hỗn hển không ổn định khi đối diện với sinh tử.
Giây phút cận kề cái chết, ông ta khao khát sự sống mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ông ta nảy ra một ý nghĩ, gập cổ xuống để tránh bị nghẹt thở, sau đó vịn tay vào tay Đường Trạch, di chuyển chân, xoay hông, mượn lực của anh đẩy tới để xoay người, cuối cùng đẩy Đường Trạch xuống sàn, chồm người lấy con dao dưới sàn giơ lên, định một nhát đâm thẳng vào tim kết liễu anh.
Cố Như nhận thấy nguy hiểm, lập tức chạy lại cầm bình hoa trên kệ vách ngăn phòng khách, cô không kịp suy nghĩ tới hậu quả, một phát giơ cao đập xuống đầu lão.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn từng mảnh gây ám ảnh, mảnh vỡ thủy tinh rơi khắp sàn theo những cành hoa tươi rụng cánh. Nước và máu hòa cùng nhau, Từ Đông nhắm mắt toàn thân vô lực, ngất ngay tại chỗ.
Cố Như hốt hoảng buông lỏng bàn tay, làm phần còn lại của chiếc bình rơi xuống tan nát theo. Cô đưa tay che miệng nhìn Từ Đông sợ mình vô tình giết người, nhưng nhìn Đường Trạch bị thương không thể động đậy càng lo lắng hơn.
Cô chạy lại khụy gối xuống, tay run run lấy chiếc khăn tay lúc trước anh tặng cô ra lau máu trên trán anh.
– Anh sao rồi Đường Trạch? Còn dậy được không? Anh ráng ngồi dậy đi, em đỡ anh ra ngoài chở anh tới bệnh viện!
Vừa nói, cô vừa xé đôi chiếc khăn tay, buộc lại rồi quấn quanh lòng bàn tay anh để cầm máu.
– Anh nói tới kiếm ổng nói chuyện sao thành ra như thế này? Lúc nãy lỡ em không tới kịp thì anh…
Mắt mờ ảo nhìn Cố Như, hình ảnh cô không còn nguyên vẹn, nó như mảnh vỡ chiếc bình thủy tinh kia vậy, vỡ vụn, mờ nhạt và dần tan biến. Đường Trạch ngất đi, Cố Như kích động lay người anh liên tục gọi tên:
– Anh Trạch! Anh Trạch… Đừng bỏ em mà! Anh đợi chút, em gọi cấp cứu liền đây!
Cô vừa lay vừa lục tìm điện thoại gọi cấp cứu:
– Alo! Cho một chiếc cấp cứu tới số 10, Đường Quốc Hương, Phường Thảo Điền, quận 2, nhanh lên! Ở đây đang có hai người nguy kịch!
……o0o……
Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức tiến hành cấp cứu cho Từ Đông và Đường Trạch. Hai người đều bị thương ở đầu, nên khi cấp cứu, xử lý vết thương xong lập tức đẩy vào phòng CT não. Rất may, theo chẩn đoán, chỉ là vết thương ở phần mềm, không đáng ngại.
Họ được xử lý vết thương kỹ lưỡng trước khi đẩy về phòng hồi sức. Vừa tỉnh dậy, mặc kệ sự ngăn cản của Cố Như và bác sĩ, anh nói ra chuyện của Khánh Chi, nghe xong Cố Như lặng người vì quá kinh ngạc.à Cô không ngăn cản nữa, làm thủ tục xuất viện cho anh. Đường Trạch đến công an tìm kiếm sự giúp đỡ, thông báo cho cơ quan chức năng có liên quan.
Sau khi nhận được tin báo, lực lượng Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ đã lập tức có mặt phong tỏa hiện trường, lắng nghe lời khai của những người liên quan và xác định nguyên nhân vụ tai nạn.
Do đông người xem nên công an địa phương đã tổ chức điều tiết giao thông. Hàng chục cảnh sát cũng khẩn trương đến hiện trường để tìm kiếm.
Đến hơn 22.00 giờ, lực lượng chức năng ngâm mình dưới nước hàng giờ đồng hồ để tìm kiếm đã đuối sức, đêm khuya nguy hiểm, chỉ huy đội cứu hộ ra lệnh mọi người dừng lại trong khi thi thể của Khánh Chi vẫn chưa được tìm thấy.
Đường Trạch nóng lòng muốn tìm con con gái, nắm lấy tay chỉ huy ngăn cản, cầu xin anh ấy đừng bỏ cuộc:
– Cậu à, làm ơn thêm một chút nữa thôi! Con gái tôi mất tích hai ngày rồi.
Chỉ huy mím môi, đặt tay lên mô bàn tay anh ấy trấn an.
– Tôi rất đồng cảm với tâm trạng người cha mất đi con gái, cũng mong mau chóng tìm thấy cô ấy, nhưng anh xem…
Chỉ huy nhìn lên bầu trời đêm.
– Trời tối rồi rất nguy hiểm, các chiến sĩ cũng thấm mệt rồi. Sáng mai chúng tôi sẽ đến đây tìm kiếm sớm, anh thấy sao?
– Nhưng…
Đường Trạch không đồng ý, cả ngày hôm nay anh cố gắng chờ đợi tin tức từ các lực lượng chức năng. Hy vọng mong manh nhưng vẫn luôn chờ đợi một kỳ tích, đang định nói gì đó lại bị Cố Như ngăn lại:
– Được rồi anh Trạch, đừng làm họ khó xử nữa, cậu ấy nói đúng! Trời tối rồi, nhất định không tìm được gì, về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai mình đi tìm sớm!
Đường Trạch vun tay cố chấp, nỗi lòng người làm cha như anh không thể nghĩ thông, nên đã buột miệng mà nói:
– Mấy người mệt rồi thì về nhà nghỉ hết đi, tôi tự kiếm!
Nói rồi Đường Trạch quay người lại đi về hướng dòng sông, Cố Như và chỉ huy hốt hoảng đuổi theo, cô chạy nhanh kéo tay Đường Trạch ngăn cản:
– Anh làm gì vậy? Nguy hiểm lắm đó, tối rồi! Hơn nữa đây là sông Sài Gòn đó, biết bao nhiêu tàu thuyền qua lại, anh nhìn từng đợt sóng đánh vào bờ đi!
Chỉ huy lo lắng tiếp lời khuyên ngăn:
– Người của chúng tôi đều đã qua đào tạo chuyên nghiệp mà còn không làm được gì, huống chi anh đang bị thương.
Đâu chỉ có dưới sông mới có sóng? Lòng anh cũng cồn cào lên những con sóng đấy thôi. Đường Trạch đau khổ, giấu đi nghẹn ngào giọng nói như ngạt mũi:
– Chính vì hai người không phải là tôi nên không biết! Con gái rơi xuống sông hai ngày rồi, sống chết ra sao còn chưa biết, mỗi giây mỗi phút trôi qua lòng tôi nóng như lửa đốt vậy, làm sao tôi có thể nhắm mắt yên giấc mà nghỉ ngơi đây?
Vừa nói Đường Trạch vừa gạt tay Cố Như ra, đi về phía bờ sông. Cô không yên tâm, chạy đến đứng trước mặt anh ấy, dan hai tay ra chắn.
– Anh Trạch làm ơn nghe em nói đi mà! Anh đang bị thương không tiện xuống nước đâu, chỉ huy nói đúng đó, anh càng kích động tình hình càng thêm rối. Khánh Chi mà thấy được cảnh này sẽ đau lòng lắm đó!
Đường Trạch vẫn nuôi hy vọng con gái còn sống, tâm trạng trở nên tồi tệ, kích động hơn:
– Con gái của anh không có chết! Nó vẫn còn sống và đang đợi anh tới cứu! Nó không thể nào bỏ rơi ba nó được!
Đường Trạch đẩy Cố Như ra, luôn miệng nói:
– Ba sẽ tới cứu con, Khánh Chi ơi… Đợi ba chút n…
Câu nói đột nhiên bị bỏ lửng, chỉ huy dùng tay đánh vào gáy khiến Đường Trạch bất tỉnh gục vào người Cố Như.
– Anh Trạch?
Cố Như hoang mang nhìn Đường Trạch rồi lại nhìn chỉ huy, không hiểu anh ấy làm vậy nhằm mục đích gì.
– Ờ anh….
Chỉ huy giải thích:
– Hiện giờ tinh thần anh ấy không ổn định, suy nghĩ liều lĩnh sẽ không nghe lời khuyên của ai. Cách duy nhất chỉ có thể khiến anh ấy tạm thời bất tỉnh để bình tĩnh lại.
Cũng có lý, Cố Như thoáng nở nụ cười, chỉ tay về phía chỉ huy khen ngợi:
– Sao em không nghĩ ra cách này há, anh thông minh thiệt!
Chỉ huy cúi đầu cười xấu hổ.
– Cô đưa anh Trạch về nhà nghỉ đi!
– Ừ, vậy ngày mai làm phiền anh tiến hành tìm người sớm!
Chỉ huy gật đầu đồng ý.
– Anh biết rồi.
Nói xong cả hai cùng dìu Đường Trạch, đưa anh ấy vào chiếc taxi đã gọi sẵn trước đó.
……o0o……
Đúng như lời chỉ huy đã hứa tối qua, cuộc tìm diễn ra vào lúc 08.00 giờ sáng hôm sau.
Một đêm trôi qua, tâm trạng Đường Trạch cũng chẳng khá hơn, chờ đợi tin tức con gái, anh không ăn không uống gì được.
Vừa xuất viện, Từ Đông nhận được thông báo triệu tập từ cồn an địa phương đến lấy lời khai, xác nhận liên quan về vụ mất tích của Khánh Chi.
Ông ta chỉ là người đứng phía sau say khiến, nên người bị truy cứu trách nhiệm là hai tên đàn em. Lão đem người thân, gia đình họ ra nguy hiếp, không còn cách nào đành đưa ra lời khai giả nhầm rẽ hướng điều tra của công an, che giấu Từ Đông.
Hai tên đàn em thay Từ Đông nhận tội rồi, Đường Trạch dù cố chứng minh cũng chẳng được gì, chẳng lẽ cứ để lão ta ung dung ngoài vòng pháp luật khi giết chết đứa con gái anh thương yêu sao? Không thể!
…Rời khỏi đồn công an……
Từ Đông một mình lái xe đến sông Sài Gòn, nơi xảy ra sự cố đáng tiếc.
Lão mở cửa xe bước ra, đút tay vào túi quần đứng nhìn xuống con dốc trên bờ sông, rồi nhìn ra xa xa kia. Theo lời hai tên đàn em nói đêm đó Khánh Chi từ trên con dốc này lăng xuống, đáng ra phải tìm được rồi chứ? Hơn nữa ba ngày trôi qua, lực lượng chức năng vào cuộc tìm kiếm ráo riết mà vẫn chưa tìm được?
Lão nắm tay lại, đưa lên miệng cắn nhẹ ngón cái suy tư. Nếu chết chắc chắn xác sẽ nổi lên mặt nước rồi, hoặc có thể theo dòng nước bị cuốn ra khơi cũng có thể.
– Mặc kệ đi, dù sao cũng đã có người chết thay, không liên quan đến mình nữa.
Từ Đông hạ tay xuống, đút tay vào túi, ông ta không biết tại sao bản thân bất tri bất giác lại tới đây. Vừa định xoay người rời đi, đột nhiên trong bụi cỏ có thứ gì đó phát sáng dưới ánh nắng, thu hút sự chú ý khiến Từ Đông dừng bước.
Lão như bị mê hoặc tò mò tiến lại gần, từ trong bụi cỏ nhặt được chiếc vòng tay bằng đá hổ phách. Những ký ức cũ ùa về, nhớ lại khoảnh khắc mười ba năm trước, khi Từ Đông đeo chiếc vòng cổ cho con gái mình.
Năm đó là sinh nhật lần thứ năm của con, vì con gái sở hữu đôi mắt hổ phách như mình, ông rất tự hào, đặc biệt cho người thiết kế riêng chiếc vòng tay bằng đá hổ phách này tặng cho con gái để kỷ niệm.
Điểm nhấn của chiếc vòng này chính là phiến đá nhỏ hình tròn chính giữa, lão lật phiến đá lại, ánh mắt mở to vì kinh ngạc, miệng lắp bắp gọi tên:
– B… Băng Tâm?
Đó là tên người vợ quá cố năm xưa của ông ta, bên trong phiến đá chính bức ảnh người vợ quá cố của ông, ôm đứa con nhỏ trong tay, được ông đặc biệt yêu cầu người ta chạm khắc tỉ mỉ trên mặt đá, đơn giản vì cả hai đều là người quan trọng trong lòng ông ta.
Từ Đông nghẹn lại như chết lặng, đưa tay sờ lên bức ảnh khắc trên mặt đá.
– Không thể trùng hợp như vậy được…
Lão vội vã đứng lên đưa tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại di động, vừa run rẩy gọi cho thám tử điều tra quá khứ của Khánh Chi, sau đó vội quay lại xe trở về nhà đợi tin tức.
…Buổi chiều cùng ngày……
Từ Đông ngồi trong phòng ngủ, xem hồ sơ của Khánh Chi do thám tử cung cấp. Quá trình từ lúc sinh đến năm mười tám tuổi đều ghi cụ thể không sót cột mốc nào.
Ông ta đau xé tim gan, khi biết đứa con gái nuôi của Đường Trạch chính là con gái năm xưa của mình.
Năm đó vì muốn vượt chiếc xe tải đằng trước, không quan sát kỹ hai bên đường, hậu quả bị một chiếc container đâm vào từ phía sau, khiến người vợ ông ta yêu thương ra đi mãi mãi, ông ta thì bị thương nặng được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện cấp cứu.
1 tháng sau, khi tỉnh lại hay tin vợ chết, con gái thì mất tích, lúc xảy ra tai nạn trời rạng sáng, ít phương tiện lưu thông, đến khi hừng đông mới có người phát hiện. Theo lời của người dân gần đó, lúc phát hiện ra hoàn toàn không thấy đứa bé nào như ông ta miêu tả.
Sau này ông ta chưa có ngày nào là không hối hận về chuyện năm xưa, nếu lúc đó không nôn nóng vượt mặt xe tải, chạy chậm một chút thì đã không mất đi vợ con mãi mãi rồi.
Suốt mười ba năm qua ông ta vẫn luôn nuôi hy vọng tìm kiếm lại đứa con gái thất lạc của mình, dù thuê biết bao nhiêu thám tử, đến biết bao cô nhi viện. Nếu có người kể, nhiều điều trùng hợp với hoàn cảnh, là ông ta không quản đường xa từ Nam ra Bắc, đến gặp và xác nhận cho bằng được.
Thử kiểm tra DNA với rất nhiều cô gái tìm cha nhưng chỉ phí công vô ích. Nhiều lần ôm hy vọng rồi lại nhận lấy thất vọng tràn trề, khát vọng tìm con trong ông ta cũng không còn cháy bỏng như trước.
Đến khi hoàn toàn buông bỏ triệt để, ông trời khiến lão ta tìm thấy con gái trong hoàn cảnh trớ trêu này, có gì đau khổ hơn khi chính tay đẩy con gái mình đến chỗ chết?
Còn nỗi đau nào đau hơn khi người cha phát hiện cô gái mà mình luôn coi là kẻ thù, là cái gai trong mắt, hóa ra lại là con gái ruột của mình tìm kiếm trong mười ba năm qua?