Chương 55: Phút giây bình yên nay còn đâu?
Xuống cầu thang rõ ràng có đà nhưng những bước chân như thiếu sức. Anh tự trấn an mình, nhưng là một người cha, khi biết con gái cả đêm không về anh dự cảm có chuyện chẳng lành, bất an lập tức rút điện thoại gọi cho con.
Đường Trạch muốn biết xem nó có bình an hay không, sau đó sẽ trách mắng vì cái tội dám đi chơi mà không gọi điện về báo.
– Con nhỏ này càng ngày càng hư! Đợi nó về mình phải nghiêm khắc kỷ luật mới được.
“Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”.
Mặc cho gọi bao nhiêu lần, kết quả vẫn là không liên lạc được. Đường Trạch bắt đầu ngờ vực, lộn xộn trong chính những suy nghĩ ngổn ngang của mình. Anh cất điện thoại vào tiếp tục bước.
Thời gian ở nhà Đường Trạch vẫn luôn để mắt, sâu sát quan tâm đến Khánh Chi. Tâm lý con bé những ngày qua vẫn bình thường, hoàn toàn không có biểu hiện gì lạ hay mâu thuẫn với anh, vậy lý do gì khiến nó không về nhà?
Càng suy nghĩ thì càng rối cả lên, chẳng giải quyết được việc gì nên anh sẽ kiên nhẫn đợi tới chiều, nếu Khánh Chi không về anh sẽ tìm gặp những người bạn cũ của con gái hỏi tin tức.
……o0o……
Hai thanh hôm trước chở nhau trên chiếc xe máy chạy vào nhà Từ Đông. Lão đang soạn giáo trình trong phòng khách, hai tên bước vào, nghe tiếng bước chân, lão quay phắt sang nhìn như có tật giật mình.
– Tới giờ mới chịu về, sao hai đứa bây càng ngày càng tệ hại vậy?
Cả hai cùng nhau cúi đầu như rùa rụt cổ không dám lên tiếng phản bát. Vừa nhìn thái độ hèn mọn này của tụi đầy tớ đã thấy chán ghét. Từ Đông đặt giáo trình xuống bàn, tiếng động nhỏ cũng khiến hai người đổ mồ hôi lạnh, giật mình một cái vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn.
– Nhiệm vụ tao giao tụi bây hoàn thành xong chưa?
Một trong số họ huých tay vào hông tên còn lại ra hiệu thay lời nói. Hắn liền hiểu ý, tay mò trong túi quần, đưa Từ Đông chiếc USB.
– Đây là thứ em tìm được trong bụi cỏ gần đó, nơi xảy ra dằn co tối hôm trước.
Từ Đông vươn tay, cầm chiếc USB xem thử, tên đàn em tiếp tục nói:
– Trong này có lẽ là chứng cứ phạm tội của anh, chắc nó nghĩ dùng chứng cứ này thì có thể đối phó với anh.
Từ Đông nhếch môi cười nửa miệng nhìn bằng chứng trong tay.
– Tiếc là nó chưa kịp làm gì đã ra đi mãi mãi rồi.
Nói xong lão quăn chiếc USB vào cốc trà uống dỡ của mình cười đắc ý.
– Xem ra nó rời khỏi thế giới này đều mang đi hết tất cả bí mật, sẽ không ai biết nữa.
Khánh Chi ra đi mang theo bí mật, sẽ không ai có thể uy hiếp, cản đường lão được nữa rồi.
– Một cô gái mười mấy tuổi, quả thật là quá nguy hiểm.
……o0o……
Hoàng hôn buông xuống, tím rực cả bầu trời. Cố Như lái xe vào sân, vội đá chống, hốt hoảng chạy vào nhà không kịp thay dép, vừa đi vừa gọi tìm Đường Trạch.
– Anh Trạch, có chuyện lớn rồi, anh ơi!
Đường Trạch bước vào từ ban công, chân đưa ra sau đẩy cửa lùa lại, tay kéo giàn phơi quần áo di động vào.
– Chuyện gì?
Cố Như cởi nón bảo hiểm, bước vội về phía anh thông báo:
– Khánh Chi hôm nay không có đi học, tối qua nó cũng không về nhà cuối cùng đã đi đâu?
Anh dừng bước, bình tĩnh tiếp nhận thông tin, chuyện Khánh Chi không đến trường anh đã biết, vì trưa nay nhà trường vừa gửi thông báo tới.
Người thì sốt sắng lo lắng, người thì bình như không có chuyện gì khiến Cố Như khó chịu hỏi:
– Anh mau nói gì đi! Con gái anh mất tích rồi, hôm nay nó không tới trường đó!
Đường Trạch buông giàn phơi đồ ra, quay lại nhìn Cố Như, vươn tay kéo cô lại ôm vào lòng. Vừa trấn an cô cũng vừa trấn an mình, anh không thể để cảm xúc tiêu cực chi phối, ảnh hưởng tới Cố Như, khiến tâm trạng cô thêm tồi tệ.
Lúc nhận được tin con gái không đi học, anh hoang mang, lo lắng hơn ai hết. Lòng anh lúc này như cơn sóng lớn ồ ạt dạt vào bờ, bất định như người lạc hướng.
Cố Như đưa tay ôm eo anh đáp lại.
– Giờ phải làm sao đây anh? Có nên báo công an nhờ họ tìm dùm mình không?
Đường Trạch xoa lưng cô ấy khuyên:
– Mình nên điều tra kỹ trước khi tới trình báo! Để anh đi kiếm nó.
Cố Như kích động, gạt tay anh ra:
– Biết nó ở đâu mà kiếm, lỡ nó đang gặp nguy hiểm thì sao? Nhờ cơ quan chức năng can thiệp là cách tốt nhất đó anh!
Anh buông tay ra, hai tay vịnh vai cô nói tiếp:
– Đợi anh vào phòng nó kiếm trong cuốn sổ tay nó có chép số điện thoại bạn cũ không rồi tính tiếp. Anh gọi mấy đứa bạn thân nó coi có bên đó không trước đã!
– Vô ích thôi anh! Em nghĩ Khánh Chi sẽ không bỏ học để đi chơi đâu, chắc chắn có chuyện gì rồi!
Cố Như nghĩ vậy, vì cô biết sự mất tích của Khánh Chi chắc chắn có liên quan tới Từ Đông, nhưng cô không có bằng chứng buộc tội ông ta. Giờ đột nhiên chạy đến tìm lão hỏi tin tức Khánh Chi, nếu chiếc USB thật sự chưa bị phát hiện, khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”. Nên cách duy nhất chính là tìm sự hỗ trợ của các cơ quan chức năng.
Đường Trạch buông tay cô, ra khỏi phòng trước. Đầu óc tỉnh táo, lý trí và lối suy nghĩ kỹ càng, anh không cho phép mình hành động theo cảm tính.
– Em tắm rửa, xuống ăn cơm đi! Đừng lo nhiều, để anh tính.
Cố Như chép miệng nhìn theo bóng lưng anh, tay cỡi cặp ngồi xuống giường lặng lẽ, suy ngẫm. Che giấu những điều buồn bã, trăn trở ở bên trong đôi khi khiến cô ấy mệt mỏi. Cô rất muốn nói ra sự thật cho Đường Trạch biết để cùng nhau tìm cách, nhưng sợ sau khi anh biết rồi lại trách ngược cô ấy.
……o0o……
Đi vào phòng con bé, đến bên bàn học nó lục tìm trên chiếc kệ sách treo tường, lấy ra quyển sổ nhỏ, lật từng trang tìm kiếm. Khánh Chi có thói quen ghi chép lại những điều đặc biệt, bạn học cũ là kỷ niệm của Khánh Chi, con bé là người trọng tình cảm, anh tin con bé có chép số điện thoại bạn học vào.
Trang cuối quyển sổ nó ghi tên hai đứa bạn thân cuối cấp, kèm theo đó là số điện thoại và những kỷ niệm vui vẻ.
Anh lấy điện thoại gọi theo dãy số.
“Alo, ai vậy?”
Đường Trạch căng thẳng hỏi:
– Con phải là Trúc, bạn học của Khánh Chi không?
Cô gái ở đầu dây bên kia nhanh nhẹn đáp:
“Dạ phải, chú là…”
– Chú là ba Khánh Chi, con bé có ở chỗ con không?
“Dạ không có, con gặp nó hồi nửa tháng trước, từ đó không còn đi chơi nữa. Có chuyện gì hả chú?”
– Ờ, không có gì, chú cảm ơn!
Đường Trạch tắt điện thoại, gọi cho người tiếp theo nhưng vẫn cùng một kết quả. Anh hụt hẫng, thất vọng tắt điện thoại, gấp cuốn sổ cất lại chỗ cũ.
Chiếc vali vẫn còn nằm nguyên trong góc phòng, Đường Trạch kiểm tra tủ, quần áo vẫn còn ở đó rồi lại nhìn quanh phòng, cặp và giáo trình không có ở bàn học, nó mang theo cặp sách làm gì khi đi chơi?
Khánh Chi không phải kiểu người chăm học và Đường Trạch bắt đầu nhận ra mọi chuyện không đơn giản như lúc đầu anh nghĩ.
Anh thử gọi Khánh Chi lần nữa. Tổng đài thông báo đến:
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Đường Trạch thay đổi sắc mặt, thấp thỏm, không yên lòng.
– Con bé này… Đi đâu mà không chịu nghe máy?
Anh căn thẳng liếm môi, tay chống nạnh tay cầm điện thoại, mắt nhìn xa xăm đăm chiêu suy nghĩ, sợ con gái đang gặp nguy hiểm. Lý do gì khiến một cô sinh viên đột nhiên bỏ học mất tích mấy ngày liền?
Anh nhớ lại thái độ, biểu hiện lạ của Cố Như trước hôm xảy ra vụ việc. Với sự điềm tĩnh, lý trí với khả năng logic cao của mình, anh dễ dàng nhìn thấu mọi vấn đề. Cảm thấy Cố Như có liên quan tới chuyện này, lập tức quay người định tìm cô ấy, không ngờ cô chủ động vào tìm trước.
Hai người bước chậm rồi dừng bước, nhìn nhau một lúc. Cố Như bước tới cất lời trước:
– Anh tìm được chưa? Bạn nó nói sao? Khánh Chi đi chơi thật hả?
Đường Trạch chắp tay sau lưng, phong thái điềm đạm, không vội truy vấn:
– Nó không có ở nhà bạn!
Cố Như sốt ruột:
– Vậy nó đi đâu được?
Anh nhìn cô chằm chằm theo kiểu các nhà thiên văn đang quan sát những chỗ lồi lõm trên mặt trăng.
– Dạo này con bé có xung đột hay xảy ra hiềm khích với ai không?
Cố Như sững sờ trong vài giây. Câu này không mang hàm ý hỏi, mà như một lời gợi nhắc Cố Như nên suy nghĩ lại trước khi nói. Cô căng thẳng liếm môi, đảo mắt quanh co:
– Không có!
Anh mím môi, bất lực gật đầu, chậm rãi bước đến gần Cố Như.
– Anh cũng nghĩ như vậy, vì con gái anh, anh hiểu nó nhất. Vậy em nói đi, tại sao nó mất tích?
Cố Như chột dạ, ngập ngừng:
– Em… Khánh Chi đi đâu sao em biết được?
– Vậy tại sao em kích động khi biết tin con bé không đi học, đêm hôm qua anh cũng thấy em rất lo lắng…
Cố Như nắm chặt tà áo, giơ tay giả vờ vuốt tóc để tránh né.
– Mình là người một nhà, quan tâm, lo lắng cho nhau cũng phải thôi, anh hỏi gì kì vậy?
– Em có giấu anh chuyện gì không?
Cố Như căng thẳng hỏi ngược lại:
– Anh nghi ngờ em hả?
Đường Trạch nhếch cười trong lòng, nụ cười không rõ hàm ý khiến Cố Như bối rối. Anh nâng cằm cô để cô không né tránh ánh mắt anh, hơi cúi người nhìn cô ấy.
– Em làm gì để anh nghi ngờ?
Câu hỏi cắc cớ khiến cô á khẩu, không biết nên nói gì.
– Em là bạn gái của anh. Bình thường em là người lạc quan, tích cực. Thái độ trước sự mất tích của Khánh Chi, hoàn toàn trái ngược với tính cách thường ngày của em. Muốn anh không nghi ngờ thực sự rất khó.
Khả năng quan sát của Đường Trạch quả thật rất nhạy bén, dễ dàng phát hiện thái độ khác thường của Cố Như, khiến cô ấy áp lực.
– Nói anh nghe! Hai người đã làm gì rồi? Khánh Chi mất tích có liên quan tới em không?
Cố Như im lặng, nhìn anh với gương mặt miễn cưỡng nhất, khóe môi cô mấp máy muốn nói rồi lại thôi. Anh buông tay ra, đặt lên vai cô, hơi rướn người về phía cô ấy nói:
– Anh không thích bị lừa dối, nhất là với người anh tin tưởng nhất. Em biết tính anh mà, đừng để anh tự tìm hiểu vấn đề, tới khi biết được sự thật… Hai chúng ta sẽ rất khó nhìn mặt nhau!
Dù có vẻ như đang hăm dọa nhưng thực chất, Đường Trạch đang quan tâm, nhắc nhở Cố Như nên nói sự thật. Trong lòng cảm xúc hỗn loạn, cô chịu không nổi cảm giác tội lỗi đó mà nói ra:
– Đúng là có liên quan tới em.
Anh rất hài lòng với sự hợp tác của cô, nhẹ giọng nói:
– Kể anh nghe!
Cố Như đẩy tay anh ra, cô cảm thấy áp lực khi nhìn thẳng vào mắt anh nên đến bên cửa sổ, quay lưng về phía anh, vừa đi vừa nói:
– Mấy ngày trước, em và Khánh Chi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Từ Đồng và một phụ huynh trên đường đến giảng đường, nội dung cuộc nói chuyện là… Nên hai đứa em quyết định đột nhập vào phòng ông ta thu thập bằng chứng.
Đúng như anh suy nghĩ, thường thì với những ai âm mưu dối gạt, rất khó tránh khỏi tầm mắt của Đường Trạch. Anh ấy rất không hài lòng với hành động hấp tấp, suy nghĩ không rõ ràng trước khi hành động, còn rước họa vào thân của họ. Cố Như đôi khi hơi vẩn vơ, chính cách suy nghĩ, hành động của Cố Như khiến anh trở nên mất kiểm soát trong lời nói:
– Em lớn rồi không biết suy nghĩ thì thôi, đằng này con bé không biết chuyện đúng chuyện sai, em không ngăn nó mà còn hùa theo nó làm chuyện dại dột nữa. Bây giờ nó mất tích rồi phải làm sao đây?
Không phải là người đàn ông khéo ăn nói, bình thường kiên nhẫn nên anh chỉ nổi giận khi có điều gì đó đặc biệt nghiêm trọng. Lúc này anh rất nóng, hơi cộc tính, thế là ánh mắt của Cố Như liền thay đổi, chuyển sang trạng thái tức giận:
– Khánh Chi mất tích em dằn vặt mình suốt mấy hôm nay rồi, em không hề mong nó xảy ra chuyện chút nào hết!
Đường Trạch như không nghe, gạt đi lời giải thích của Cố Như:
– Anh thật sự không hiểu em đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, lúc nào cũng hấp tấp nóng vội để được cái gì?
Nói từ suốt tới nổi cả xóm ai cũng biết nên anh bực mình gằn giọng:
– Qua chuyện của Mỹ Dung anh cũng đã kêu em kìm hãm tính nết. Lớn rồi mà cứ để người ta nhắc, dặn rồi mà đầu óc cứ ngơ ngơ! Làm chuyện gì cũng phải nói anh một tiếng chứ!
Anh kích động, nổi cơn giận dữ buông lời chỉ trích, phê bình thẳng thắn Cố Như mà quên kìm hãm lại tính cách đó. Có vài lời quá đáng khiến Cố Như tuổi thân quá sinh ra tức giận:
– Ừ đúng rồi, đầu óc em cứ ngơ ngơ vậy đó! Thử anh ở hoàn cảnh của em coi có bình tĩnh được không. Em mà nói chắc anh đồng ý à…
Hai người nhìn nhau, ánh mắt phức tạp. Xung đột nảy sinh, không khí căng thẳng liên miên tràn ngập căn phòng.
– Có rất nhiều người mỗi ngày vùi đầu vào đống sách vở, tài liệu mà không thấy gì, mấy đứa nhà giàu bỏ ra chút tiền thì mua được điểm tốt mà không cần học. Em làm sao biết chuyện mà trơ mắt đứng nhìn được? Anh nói cứ như em làm sai vậy, không lẽ anh tán thành chuyện “bỏ tiền mua điểm”?
Đường Trạch liếm môi, một tay bày tỏ, một tay chống nạnh, tỏ vẻ thống trị:
– Anh không có nói tới chuyện Từ Đông tham ô, anh đang nói cho em biết cái sai, khi em và Khánh Chi đột nhập vào phòng anh ta đánh cắp dữ liệu!
Cố Như hoàn toàn ở thế yếu khi cãi nhau. Dù muốn tiếp tục phản bác nhưng cô hiểu rằng càng tranh cãi, tình hình sẽ nghiêm trọng, vì vậy tốt hơn là bình tĩnh trước rồi nói tiếp.
Cô vun tay không tranh chấp nữa, cất bước bỏ đi có vẻ “thoái lui”.
– Không nói nữa! Em sai, em sai từ đầu tới cuối! Em không sáng suốt. Sau này ai muốn làm gì thì làm, tham ô là đúng, tham ô được pháp luật cho phép!
Khi đến gần anh, Cố Như gây hấn thụ động bằng hành vi trừng mắt, nói to như dằn mặt:
– Được chưa?
Có khá nhiều căng thẳng trong họ lúc này, Cố Như nghĩ anh không thực sự hiểu mình, mà còn đang cố gắng kiểm soát mình, áp đặt những suy nghĩ anh cho là đúng vào đầu cô ấy.