Chương 49: Lòng người thất thường, thế sự khó đoán!
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 49: Lòng người thất thường, thế sự khó đoán!
Khánh Chi đi mua sắm, đang kéo xe đẩy nghe giọng Cố Như và Thiên Hương. Phía trước hình như đang tranh cãi gì đó, bản tính tò mò liền đẩy xe đẩy lại gần xem.
– Chị hại Đường Trạch rơi vào bước đường cùng là muốn tôi rời đi phải không?
Thiên Hương quay người lại, một tay cầm xe đẩy, tay còn lại thả lỏng thừa nhận:
– Phải.
Khánh Chi chợt khựng lại, sững sờ hướng về phía Thiên Hương.
– Thấy mày đứng bên cạnh Đường Trạch với vẻ mặt hạnh phúc đó tao nhìn đã thấy gai mắt. Bên cạnh anh ấy có được hạnh phúc cũng đủ nhiều rồi, đã tới lúc mày nhường lại cho người khác!
Khát khao được sánh bước bên Đường Trạch như lửa đốt trong lòng Thiên Hương, nếu có thể… Chị ta không muốn anh yêu bất kỳ người con gái nào khác.
Đôi mắt kia loé lên tia lửa hờn, Thiên Hương gằn giọng nhấn mạnh:
– Cố Như… Sao mày không dứt khoát rời khỏi thế giới này cho xong vậy? Chỉ vì sự xuất hiện của mày mà mọi thứ thay đổi, kể cả anh Trạch.
Cố Như từng ngưỡng mộ Huỳnh Thiên Hương vì đã trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất cùng Đường Trạch. Ngược lại, Thiên Hương càng ngưỡng cô ấy vì có thể cùng Đường Trạch trải qua những năm tháng cả cuộc đời anh hơn.
– Cho dù tôi có rời xa anh ấy đi nữa, anh ấy cũng không bao giờ yêu chị đâu!
Chị ta ngửa mặt lên trời bật cười, nụ cười quái dị mà rùng rợn.
– Không cần biết Đường Trạch có yêu tao không, tao chính là không muốn mày ở bên cạnh anh ấy!
Khánh Chi như bị sang chấn tâm lý, nó không thể tin được người đứng trước mặt nó lúc này, là người dì mà nó cho rằng thánh đức nhân từ, là người xứng đáng với cha nó hơn ai hết. Khi thực tế không giống như tưởng tượng, những người có kỳ vọng khó tránh khỏi thất vọng.
– Hai người nói chuyện gì vậy?
Khánh Chi bước đến gần, vẫn có thể bình tĩnh để nghe lời giải thích của Thiên Hương. Chị ta giật mình nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt cứng ngắc xấu hổ.
– Ờ dì…
Chị ta không biết nó đã đứng đó từ khi nào, lòng bắt đầu lo lắng lời nói của mình có bị Khánh Chi nghe không.
– Chuyện bản sao kê giả là dì chủ mưu?
– Dì không có!
Tính cách con bé khá cực đoan, nó thấy ghê sợ bộ mặt giả dối này của chị ta không dám bước tới gần. Mọi cảm xúc tốt đẹp và cả sự tha thứ của nó dành cho Thiên Hương trước đó lập tức rớt từ thiên đường xuống địa ngục.
– Nói láo! Con tận tai nghe dì thừa nhận mà?
Thiên Hương lại đem bộ mặt đáng thương đó ra để lấy lòng thương hại con bé. Lần này chị ta không chối nữa, nhưng cũng chẳng thừa nhận:
– Khánh Chi, dì làm vậy là có lý do!
Nói như chị ta khổ tâm lắm không bằng, Khánh Chi có vẻ không bị thuyết phục. Mắt con bé chợt tối đi khi nhìn Thiên Hương, trái tim như quặn thắt, rơi xuống một chỗ nào đó.
– Con tin tưởng dì biết nhường nào, dù cho ba con chưa từng thừa nhận… nhưng trong thâm tâm con luôn coi dì như mẹ. Con thật lòng thật dạ đối đãi với dì như người một nhà, chuyện gì cũng nói cho dì biết, cuối cùng nhận được gì ngoài sự phản bội trắng trợn?
Nó xúc động đến nỗi lời nói bị tắc nghẹn trong cổ. Giọng nghẹn ngào nức nở, như hụt hơi:
– Dì nỡ lòng nào cấu kết với Từ Đông, người mà con ghét nhất. Hại ba con mất việc như vậy thì có lý do gì?
– Dì chỉ muốn ba con thấy rõ bộ mặt thật của Cố Như!
Hóa ra không riêng Khánh Chi, Huỳnh Thiên Hương cũng cho rằng cô ấy đến với Đường Trạch vì khối tài sản kếch xù của anh ấy. Cố Như đứng không cũng bị dính đạn, ngạc nhiên nhìn Thiên Hương, nói kháy một câu chọc tức ả:
– Bộ mặt thật của tôi á? Tôi làm gì có nhiều lớp mặt nạ như chị như vậy chứ?
Vốn trẻ con nên mọi cảm xúc đều sẽ thể hiện hết ra bên ngoài, Khánh Chi rất coi trọng tình cảm và rất chân thành, khi nhận ra mình chỉ là công cụ bị Huỳnh Thiên Hương lợi dụng, nó rất tức giận vì tình cảm nó dành cho Thiên Hương quá nhiều, thứ hai là cuộc sống ổn định của nó đã bị xáo trộn.
– Sao con người của dì mưu mô nham hiểm quá vậy? Con tin tưởng dì, năm lần bảy lượt tác hợp dì với ba con, thậm chí còn trở mặt với ông ấy, cuối cùng đổi lại được gì?
– Dì…
Bị bại lộ, Thiên Hương không nói được một lời. Khánh Chi tự nhiên bật cười chua chát, tự đau xót cho mình, chán ngán trong lòng vì phải chịu đựng cú sốc lớn như vậy.
– Trong khi ai cũng biết dì chính là người xấu, vậy mà tôi vẫn mù quáng tin và ủng hộ dì hết lần này tới lần khác. Đáng ra ngay từ đầu tôi phải nhận ra bộ mặt xấu xa trơ trẽn của dì, sao tôi có thể rước họa vào nhà như vậy chứ?
Thiên Hương vội bước tới gần, thái độ như ứng phó chứ chẳng cảm thấy day dứt, hay giày vò trong lòng về lỗi lầm đã mắc phải.
– Khánh Chi con nghe dì nói! Dì quá yêu ba con nên mới làm ra những chuyện này, dì biết dì sai, dì thề không tái phạm nữa đâu, bỏ qua cho dì lần này, cho dì cơ hội sửa sai đi con!
Thiên Hương nắm tay Khánh Chi, nhưng nó lập tức hất tay chị ta ra một cách lạnh lùng, thô bạo. Nó khích động nói như hét:
– Mở miệng ra là nói yêu ba tôi, dì yêu ổng nhiều như vậy ba năm trước tại sao lại bỏ ổng đi Thượng Hải? Dì yêu ổng sao cấu kết với Từ Đông hại ổng? Dì yêu ổng chỗ nào sao tôi không nhìn thấy? Nếu dì còn yêu ổng thật lòng thì tránh xa ổng một chút! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ độc ác như dì bước vào nhà. Càng đừng mơ nối lại tình xưa với ba tôi, ông ấy đã có bạn gái rồi!
Nó sẽ không bao giờ chọn cách tha thứ, mà sẽ dứt khoát tuyệt giao với người đã lừa dối mình. Ngày trước còn là nắng ấm nhưng hôm thì lại là đám mây đen của sự tuyệt vọng.
Mọi sự thất vọng hiện lên mặt Khánh Chi. Thiên Hương lặng người vì kinh ngạc. Xem ra nó chọn đứng về phía Cố Như chống đối lại chị ta, trên đường lại xuất hiện thêm chướng ngại vật.
– Loại phụ nữ thứ ba, chuyên phá hoại gia đình người khác là thứ tôi ghét nhất trên đời, tốt nhất dì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Khánh Chi quay mặt bỏ đi, Cố Như nhìn theo bóng lưng con bé, rồi nhìn sang Thiên Hương. Chị ta lại dùng cái ánh mắt toan tính sắc sảo nhìn chằm chằm theo con bé. Đôi mắt ác thì trong lòng tất có điều ác! Hẳn trong lòng đang bày mưu tính kế nên đôi mắt mới láo liên điên đảo như vậy.
……o0o……
Khánh Chi chạy ra ngoài, tay che miệng cố kìm nén, nhưng nước mắt bật ra như nước của một quả chanh bị người ta bóp mạnh. Đó là những giọt nước mắt ân hận muộn màng của cô gái mới lớn vội tin người.
Nó ngồi xổm xuống một góc trong hầm đỗ xe, úp mặt xuống tay thất vọng khóc nức nở.
Nghe tiếng bước chân, Khánh Chi cảnh giác nhìn ra sau, hai tròng mắt đỏ hoe, đôi mắt hổ phách ngấn lệ vẫn thu hút đến lạ thường. Cố Như vì lo lắng nên chạy theo xem, cô đờ người ra trong giây lát nhìn nó.
– Cô… Đang khóc hả?
Có người chạm vào nỗi đau, trái tim lại trở nên yếu mềm. Nó vừa khóc vừa hỏi:
– Sao chị ra đây?
Cô ấy lấy lại bình tĩnh bước tới gần.
– Tôi mua xong rồi, xuống đây lấy xe về.
Cố Như cố tình nói dối sợ Khánh Chi nghĩ cô giả vờ quan tâm.
– Tôi lúc nào cũng có thành kiến với chị, còn từng khiến chị bị dị ứng tới nỗi nhập viện, chị không ghét tôi hả?
Ừ há, sao mình rộng lượng quá vậy? Cố Như nghĩ lại bật cười, phẩy tay nói:
– Có gì đâu, chuyện qua rồi, quân tử đâu cần so đo với tiểu nhân chứ?
Khánh Chi mở to mắt ngạc nhiên:
– Hả?
Giờ mới biết mình lỡ lời, cô cười gắng gượng để che giấu sự ngượng ngùng, nhanh miệng chỉnh đốn:
– Không có gì! Ý tôi nói tôi là người lớn nên không để ý những việc vặt đó mà!
Con bé như vừa được vớt lên từ dưới suối, vừa lau nước mắt vừa hối hận nói:
– Xin lỗi vì đã nghi ngờ chị, nằm mơ tôi cũng không thể nghĩ được dì ấy lại đối xử với ba tôi như này. Tôi có lỗi với ba nhiều lắm, ông lúc nào cũng thông suốt, biết cách nhìn người. Tôi lúc nào cũng vội vàng đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài…
Nó bỏ lửng câu nói, đột nhiên ôm Cố Như, bật khóc trong lòng cô ấy như một đứa trẻ cần sự an ủi của mẹ, nó thổ lộ tâm tình chất chứa trong lòng:
Vì tôi nên mới liên lụy tới chị, vì tôi mới hại ba mình ra nông nổi này. Là do lúc trước tôi không chịu tin tưởng chị, nếu sớm tin tưởng thì dì ấy sẽ không có cơ hội.
Lòng cô không nén được cảm giác nao nao. Cố Như dan tay đáp lại cái ôm, xoa vai Khánh Chi vỗ về một cách nhẹ nhàng. Sự lắng nghe của cô cũng là một trong những cách trân trọng nhất có thể bày tỏ với Khánh Chi.
Những cử chỉ đơn giản ấy lại có thể giúp cô bé cảm thấy dễ chịu hơn, trong lúc đối mặt với những cảm xúc tiêu cực của mình. Khánh Chi ngước lên hỏi:
– Chị có tha thứ cho tôi không?
Cố Như cười hiền hòa, vừa nói vừa dùng ánh mắt để sưởi ấm:
– Ai rồi cũng mắc phải sai lầm cả dù lớn hay nhỏ, không một ai là hoàn hảo cả! Vậy nên vì sao tôi không tha thứ?
Cố Như và Khánh Chi đã dần cải thiện được mối quan hệ. Sau nhiều biến cố, cô con gái đã hiểu được tấm lòng của Cố Như.
Thời gian khiến Khánh Chi biết được lòng người, trong hoạn nạn mới thấy được chân tình. Cho đến khi trải qua chân tình ấm lạnh cuối cùng đã hiểu… không trải qua gian nan không biết được lòng người thất thường, thế sự khó đoán.
……o0o……
Cố Như lái xe chở theo Khánh Chi phía sau trở về nhà. Gác chống xe xuống, một tay ôm eo Khánh Chi một tay cầm ví tiền, hai người say khướt lảo đảo đi vào phòng ngủ.
Đến bên giường, Cố Như mệt mỏi quăn ví tiền một bên, buông eo Khánh Chi nhảy lên giường nằm úp mặt xuống.
Khánh Chi cũng làm theo, nhưng vì quá say, nhìn thấy chiếc giường bị tách làm đôi. Giơ chân lấy đà nhảy lên rồi “bịch”, một tiếng động lớn vang khắp phòng, con bé nằm vật vã úp mặt dưới sàn.
Đường Trạch ủi quần áo nghe tiếng động, khi quay lại thấy con gái yêu đang nằm bất động trên nền nhà lạnh lẽo. Anh giật mình đặt áo xuống, vội chạy đến, cúi xuống nắm hai tay con bé kéo lên.
– Gì vậy, hai người uống rượu hả?
Thuận thế, anh bế con bé đặt lên giường, ngồi xuống cởi giày, lấy túi xách khỏi tay nó.
– Sao uống say dữ vậy?
Đặt chân cô bé ngay ngắn lại, kéo chăn lên đắp cho nó rồi bước tới chỗ Cố Như, lật người cô lại.
– Nói đi siêu thị vậy mà tới tối mới về, còn về trong tình trạng say sỉn như vậy, em muốn trúng gió chết phải không?
Anh vẫn giữ nguyên cái thói quen cằn nhằn, từ những việc bé tí như kiến cho đến to đùng đoàng như voi. Thói quen này “ăn sâu” vào tận máu khiến anh ấy chẳng dễ gì từ bỏ được. Cô bất chợt mở mắt ra không vui hỏi:
– Anh đang nguyền rủa em hả?
Đường Trạch giật mình, nghệt mặt ra, ngờ vực hỏi:
– Em đang say hay đang tỉnh vậy?
Cố Như bám vào tay anh ngồi dậy, tay trỏ đặt trước miệng, mắt nhìn Khánh Chi say giấc ra hiệu nói nhỏ:
– Sụyt! Em đang rất tỉnh táo! Ủa không, em hơi say chứ chưa mất ý thức!
Cố Như khoanh chân lại, Đường Trạch nén cười, chậm rãi ngồi xuống giường, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ gây tiếng động, nói cũng chẳng dám nói to:
– Sao hai người uống say quá vậy?
Cô ấy xua tay, vội vàng thanh minh:
– Đừng nhìn em như vậy, không phải lỗi của em!
– Vậy anh trách Khánh Chi!
Cô ấy lại xua tay nói đỡ cho con bé:
– Cũng đừng trách nó luôn! Hôm nay tâm trạng nó không được tốt, Rất buồn đó!
Đường Trạch nhướng mày, tò mò hỏi:
– Sao buồn?
Cố Như đem mọi chuyện xảy ra trong siêu thị ngày hôm nay kể cho Đường Trạch nghe. Huỳnh Thiên Hương phá vỡ lòng tin của Khánh Chi giống như trời sập vậy, con bé khó có thể bình tĩnh đối mặt với tình huống đó mà không rối loạn, nên đã cùng Cố Như đến quán bar uống một trận say khướt.
Mắt anh thoáng buồn như mang nhiều tâm sự, đưa tay vuốt tóc con gái, không kìm được cảm xúc, lòng chợt xót xa.
Sau một hồi im lặng lắng nghe câu chuyện Cố Như kể, anh tâm sự:
– Nó xa mẹ từ nhỏ nên vẫn luôn khát khao tình mẫu tử, Thiên Hương đối với nó một chút lập tức coi cô ta như người thân, hết lòng tin tưởng. Biết được sự thật, nó sốc, uống tới say sỉn như vậy cũng đúng!
Cố Như thuận miệng nói:
– Đặt niềm tin nhầm chỗ lĩnh quả đắng là đúng rồi! Nhận ra quá muộn, nhưng dù sao cũng là bài học cho nó. Cái gì cũng vậy, không nên đặt niềm tin ở một ai đó 100%, phải luôn để lại cho mình phương án B, phòng lúc bị phản bội thì không quá sốc.
Anh gật đầu đồng ý với Cố Như.
– Bề ngoài nó cứng rắn, sắc sảo, nhưng thực ra dù dũng cảm, mạnh mẽ đến đâu, nó cũng có lúc tổn thương, có lúc yếu lòng. Trong mắt anh nó là một bông hoa bé nhỏ, dễ thương. Chỉ vì cuộc sống không dễ dàng khiến nó phải gồng mình lên cố gắng và giả vờ không sợ hãi mà thôi!
Cố Như bắt chước Đường Trạch mơ màng thả mắt ngoài xa xăm. Thần hồn thần trí miên man theo những lời anh kể, không hé môi tiếng nào. Bầu không khí khắc khoải, anh lặp đi, lặp lại một âm điệu với giọng buồn khiến ngực cô nặng trịch.
– Rồi anh tính sao? Con bé không đơn giản chỉ là buồn một hai ngày đâu! Nó chỉ là một đứa trẻ mới lớn, chưa va chạm xã hội nhiều. Chuyện này ắt sẽ trở thành cái bóng đen với nó.
Đường Trạch khoanh tay, nhìn Khánh Chi say giấc. Nhìn đôi mắt anh, chất chứa bao nhiêu nỗi buồn… Mắt cô cũng có vẻ gì đó phiền muộn.
– Sáng mai anh hỏi nó coi muốn về đây học không. Anh không thể để nó một mình đối mặt với đống cảm xúc ngổn ngang đó được.
– Sắp tới Thiên Hương sẽ không chịu ngồi yên đâu, có thể sẽ thường xuyên đến tìm anh và con bé. Em nghĩ thà để con ở bên đó tránh mặt thì hơn, không nhìn thấy chị ta nữa nó sẽ quên đi những chuyện không vui.
Đường Trạch lắc đầu, mắt nhìn vào khoảng không, giọng quả quуết, không ᴄảm хúᴄ:
– Có anh ở đây thì sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Đôi mắt anh toát ra một năng lượng nguy hiểm vô cùng, làm Cố Như hơi sợ vì vẻ lạnh lùng ấy.