Chương 48: Hiện thực tàn nhẫn đến đáng buồn
– Không dễ để xâm nhập lớp khóa bảo mật, yêu cầu phải biết quy trình và có mật khẩu. Người trong phòng kiểm toán là đáng ngờ nhất!
Ý Đường Trạch muốn ám chỉ là người trong nội bộ của mình, Minh Danh dần bình tĩnh, ngồi xuống ghế suy nghĩ.
– Trong phòng kiểm toán ai to gan muốn hãm hại cậu?
Tự nhiên Cố Như vổ đùi Đường Trạch cái bốp, đứng ngồi không yên gấp gáp nói:
– À, Thiên Hương! Chị ta đang làm việc trong đó mà phải không?
Minh Danh úp lòng bàn tay xuống vỗ nhẹ lên bàn cái “bốp” đi kèm với điệu bộ nhướng mày.
– Phải rồi há, cô ta đảm nhận chức kế toán là người nắm giữ ngân sách đầu ra đầu vào của quỹ từ thiện!
Đường Trạch bật cười, tay xoa đùi, ngả lưng ra sau tựa vào ghế chỉ tay về phía hai người họ.
– Hai người cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Cố Như kéo tay áo lên, giọng nói mạnh mẽ, vẻ mặt hung hăng, dữ tợn, đầy vẻ đe dọa.
– Chị ta hại anh mất tất cả rồi, em không thể tha thứ được. Ngay bây giờ em sẽ lập tức tìm chị ta tính sổ!
Cô ấy khí thế hùng hồn như muốn ra tay ngay, vừa muốn đứng lên đã bị Đường Trạch nhấn vai đè cho ngồi xuống, sao bản tính mình điềm tĩnh ôn hòa, mà những người xung quanh mình ai cũng manh động quá vậy?
– Sao em nóng tính quá vậy? Không có bằng chứng làm gì được cô ta?
– Em đấu miệng!
Trên môi thoáng nở nụ cười vì thích thú, lúc nào cô ấy cũng hành động theo cảm xúc cả.
– Xem người khác là kẻ ngốc, vậy thì em mới chính là kẻ ngốc!
Muốn đòi lại công bằng cho anh ấy vậy mà bị chửi là ngốc, cô tức mình chửi lại:
– Anh ngốc!
– Cô ta ngồi im một chỗ cho em chửi hả? Việc em cần làm bây giờ chính là tìm bằng chứng vạch tội cô ta, chứ không phải chạy tới đó đấu võ miệng đâu biết chưa hả?
So với Cố Như thì tâm trạng anh ổn định hơn nhiều, khi biết Thiên Hương đứng phía sau hại mình, phút đầu anh có hơi sửng sốt. Nhưng là người có tư duy cởi mở, nên biết nhìn nhận và chào đón mọi khả năng khác nhau.
Tính anh rất thận trọng và luôn tính toán kỹ trước khi nhảy vào bất kỳ mối quan hệ nào. Anh không dễ dàng cho mọi người bước vào cuộc sống của mình, mà không thực hiện bước phân tích sâu sắc trước. Do đó, khi bị phản bội, Đường Trạch tự trách mình chứ chẳng hề oán trách Thiên Hương một lời. Anh sẽ không bao giờ cho phép những người như vậy, quay trở lại cuộc sống của mình.
– Sao anh không để Khánh Chi về đây học? Bên đó tốn kém, nước mình có trường lớn, giáo viên nước ngoài, điều kiện vật chất tốt mà?
Anh thở dài, nhìn sang bên trái, dường như nghĩ đến điều gì đó, giọng nói mang nhiều tâm tư:
– Anh gặp con bé ở Mỹ, muốn nó du học bên đó cũng là mong một ngày nó tìm được cha mẹ ruột.
Cố Như gật gù thán phục.
– Ồ, hóa ra anh có tính toán trước hết rồi, vậy mà em định kêu anh đưa nó về đây học chung trường với em, để sau này cả nhà bốn người được gần nhau hơn.
Đường Trạch ngạc nhiên cúi đầu nhìn Cố Như.
– Ở đâu bốn người? Anh với em là hai
còn hai người kia là ai?
Cô ấy cười rạng rỡ, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, giơ ngón tay đếm.
– Khánh Chi nè, rồi con mình nữa!
Đường Trạch vui đến mức cười tươi híp mắt.
– Nghĩ tới chuyện có con với anh rồi hả? Thừa nhận đi! Em rất yêu anh phải không?
Cố Như đỏ mặt, nép vào lòng Đường Trạch rõ luống cuống. Anh nhìn cô trìu mến. Vẫn sự ngọt ngào ấy, vẫn ánh mắt bao dung và nụ cười tỏa nắng ấm áp của mình, Cố Như vùi mình vào ngực anh thỏ thẻ:
– Người như anh em không thể bỏ lỡ… Anh giống như chuyến xe cuối của em vậy.
Với cô gái ngót nghét đôi mươi chưa tốt nghiệp như Cố Như nói ra câu đó có vẻ quá vội, nhưng ngay khi gặp gỡ Đường Trạch, cô đã thấy được anh chính là một nửa của mình. Bên anh cô thấy gần gũi chứ không hề có khoảng cách hay sự xa lạ.
Trước đây cô từng trải vài mối tình nhưng không đi đến đâu. Cho tới khi gặp Đường Trạch, Cố Như mới có cảm giác đây là người muốn gắn bó và tiến đến hôn nhân.
Cảm xúc cứ đẩy cô đi nhanh, cô ấy thích anh, rồi yêu anh, cũng muốn làm vợ anh nữa. Theo cảm nhận của mình, cô thấy anh là người tốt, chăm chỉ làm ăn, không có những tật xấu như hút thuốc lá, rượu bia, bài bạc. Tìm hiểu thì biết gia đình anh tử tế, không có điều tiếng gì cả.
Nghe Cố Như bộc bạch, Đường Trạch khoái chí cười “khanh khách” đôi mắt, âm thanh và làn môi tươi tắn gây cho Cố Như một cảm quan lâng lâng vui thích, đắm chìm vào đôi mắt biết cười đó.
– Sao vậy? Con trai trên đời nhiều mà, không có anh thì có thằng khác!
Rõ là biết nguyên nhân là gì mà vẫn thích hỏi cắc cớ, khiến người ta đã ngượng càng thêm ngượng.
– Trên đời này cũng có rất nhiều chiếc xe buýt, cũng có rất nhiều chuyến xe, nhưng chỉ có một chuyến dành cho em mà thôi, vừa kịp lúc lại đúng người…
…o0o…
Càng về chiều, giao thông trên đường càng thêm tắc nghẽn do mọi người tan sở hối hả về nhà. Ở giữa hàng cây bóng mát lâu năm cành lá sum sê, gốc cây được xây bọc cẩn thận tỏa tán lá xanh um xuống phố.
Minh Danh thư thả, thong dong lái xe sát vỉa hè. Hình bóng Khánh Chi mờ nhạt hiện ra trước mắt, thấy nó đứng đợi xe buýt ở trạm dừng chân. Minh Danh nhìn trước ngó sau bật xi nhan qua đường, chạy tới chỗ con bé.
Nó ngạc nhiên:
– Chú Danh?
– Ba con nói con đi du học rồi mà, sao giờ còn ở đây?
Khánh Chi cười hòa nhã giải thích:
– Con đổi lại laptop mới về lại bên đó.
– Oh, mà con đứng đây đợi xe buýt đi đâu vậy?
– Con về tìm ba nói chuyện, nếu không nhờ lần đi siêu thị mua sắm, biết tin tài khoản ngân hàng bị đóng băng, lên mạng đọc tin tức, chắc tới giờ con cũng chưa biết ba con xảy ra chuyện.
Con bé này nhạy cảm thiệt chứ. Minh Danh vừa áy náy vừa chột dạ, mắt né tránh.
– Ba con không cho chú nói, chú cũng hết cách. Nó thương con, sợ con lo lắng thôi, đâu thể trách ba con được!
– Từ Đông này con cảnh cáo một lần rồi còn không sợ, dám gây chuyện với ba con nữa. Lần này con sẽ cho ổng đứng ngồi không yên, chỉ biết hại người là giỏi thôi!
Chú gật đầu đồng ý, thuận miệng bồi thêm một câu:
– Không chỉ một mình Từ Đông, còn có Huỳnh Thiên Hương góp mặt vào nữa!
– Dì Hương á?
Sự ngạc nhiên biểu thoáng qua gương mặt nó chưa đến ba giây, rồi cũng bát bỏ:
– Không thể nào! Dì thương ba con dữ lắm, làm gì có chuyện đó!
Khổ nổi con bé này quá tin Huỳnh Thiên Hương, Minh Danh cũng không hiểu động cơ của chị ta là gì, nếu đã yêu Đường Trạch tại sao còn bày trò hãm hại anh ấy?
– Lòng người thất thường, thế sự khó đoán! Chú không biết giải thích với con sao nữa, nhưng mà đó là sự thật không thể chối cãi!
Khánh Chi không tin, đáp trả qua loa:
– Sáng mai con tìm dì sao, giờ con về nhà gặp ba trước đã!
– Chờ xe buýt lâu lắm, lên xe đi chú chở cho!
Nó tém váy gạt gác chân sau ngồi lên xe.
– Chắc chưa? Chú chạy à nha!
– Phiền chú quá.
Minh Danh cười khẽ, nói:
– Không cần phải khách sáo, người một nhà không mà!
Câu nói khiến Khánh Chi chạnh lòng, “người một nhà”? Trong lúc hoạn nạn khó có ai chịu giúp đỡ, đa số điều lựa chọn trốn tránh hoặc không quen biết. Vào lúc này để nói ra ba chữ người một nhà thật sự rất khó và cần rất nhiều tình nghĩa.
Giờ nó mới hiểu ý nghĩa của câu người một nhà mà Đường Trạch hay nói, tức là lúc hoạn nạn có nhau không rời bỏ nhau, kề vai sát cánh bên nhau không rời bỏ nhau.
…o0o…
Sáng hôm sau tại siêu thị…
Cố Như kéo xe đẩy dạo quanh các quầy hàng thực phẩm, ngẫm nghĩ xem hôm nay nên nấu món gì. Đang đi nghe tiếng Thiên Hương văng vẳng đâu đây, Cố Như quay người tìm kiếm xung quanh, cách đó ba quầy hàng vẫn còn nghe tiếng.
Cô tấp xe vào xem, chị ta mặc cả với bà chủ bán cá, so đo chuyện cá bên ngoài bán chỉ có ba mươi ngàn một cân, ở đây bán đến tận bốn mươi ngàn.
Thật hoài niệm… lúc trước cô ấy cũng từng như vậy, nhưng bây giờ không còn thích mặc cả với những người bán rau bán cá nữa. Trả thêm cho họ ít tiền cũng không thể làm cô ấy nghèo túng, biết đâu số tiền đó còn góp phần nhỏ bé trong học phí của con cái họ.
Cá trong hồ búng một phát, nước bên trong văn tứ tung làm bẩn cả áo, chị ta là người cầu kỳ chải chuốt, quan trọng vẻ bề ngoài. Dù chỉ ướt một chút cũng cực kỳ khó chịu, chị ta la hét vùng vẫy như ong đốt, làm loạn cả lên. Ai đi qua cũng phải ngoái nhìn.
– Áh, khốn nạn! Bà cố ý phải không?
Bà chủ khó xử, chỉ tay vào hồ cá.
– Không phải, dì không phải cố ý, là con cá tự nhiên lại nhảy lên nên mới…
– Im miệng cho tôi!
Cố Như kéo xe đẩy bước tới.
– Nhân cách bên trong vẫn quan trọng hơn vẻ bên ngoài! Một chút bẩn thì có làm sao?
Ý Cố Như muốn nói, lương thiện là quan trọng nhất! Bất kể chị ta xinh đẹp ra sao, học vấn cao cỡ nào, nếu chị ta không có cái tâm lương thiện tất cả điều không đáng nói đến!
Thiên Hương quay qua, nhìn thấy cô, ánh mắt liền long lên sòng sọc, tức giận.
– Chuyện không liên quan tới mày! Nhân cách bên trong cái gì chứ hả?
Cố Như cười mỉa mai, nhìn chị ta với vẻ khinh thường, chỉ vào bể cá nói:
– Cá này mắc hơn mười nghìn thôi, chị cũng cố cãi với bà chủ? Cá này lỡ vung nước vào người chị cũng làm quá lên. Dựa vào đó có thể thấy chị không phải là người lương thiện rồi!
Đang bực mình, tự nhiên chui đâu con nhỏ nhảy vào lo chuyện bao đồng còn thích giảng đạo lý. Tức lên, chị ta quát:
– Lương thiện hay không mặc kệ tao! Mày nghĩ mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao hả?
– Con người chị thật độc ác máu lạnh lại vô tình! Tại sao chị hại Đường Trạch rơi vào tình cảnh này?
Nghe qua đã nhận ra Cố Như đang nói đến chuyện gì, chị ta không biết xấu hổ nói:
– Vì tôi yêu anh ấy!
Thật nực cười cho Huỳnh Thiên Hương, lần đầu Cố Như nhìn thấy kiểu tình yêu kì lạ như vậy. Đúng là quân mặt dày!
– Chị yêu anh ấy? Nếu chị yêu anh ấy sẽ không hại anh ấy mất hết tất cả!
Khánh Chi cũng đang đi mua sắm, đang kéo xe đẩy nghe giọng Cố Như và Thiên Hương. Phía trước hình như đang tranh cãi gì đó, bản tính tò mò liền đẩy xe đẩy lại gần xem.
– Chị hại Đường Trạch rơi vào bước đường cùng là muốn tôi rời đi phải không?
– Phải.
Khánh Chi chợt khựng lại, mở mắt to hướng về phía Thiên Hương.
– Thấy mày đứng bên cạnh Đường Trạch với vẻ mặt hạnh phúc đó tao nhìn đã thấy gai mắt. Bên cạnh anh ấy có được hạnh phúc cũng đủ nhiều rồi, đã tới lúc mày nhường lại cho người khác!
Khát khao được sánh bước bên Đường Trạch như lửa đốt trong lòng Thiên Hương, nếu có thể… Chị ta không muốn anh yêu bất kỳ người con gái nào khác.
– Cho dù tôi có rời xa anh ấy đi nữa, anh ấy cũng không bao giờ yêu chị đâu!
Chị ta ngửa mặt lên trời bật cười, nụ cười quái dị mà rùng rợn.
– Không cần biết Đường Trạch có yêu tao không, tao chính là không muốn mày ở bên cạnh anh ấy!
Khánh Chi như bị sang chấn tâm lý, nó không thể tin được người đứng trước mặt nó lúc này, là người dì mà nó cho rằng thánh đức nhân từ, là người xứng đáng với cha nó hơn bao giờ hết. Khi thực tế không giống như tưởng tượng, những người có kỳ vọng khó tránh khỏi thất vọng.
– Hai người nói chuyện gì vậy?
Khánh Chi bước đến gần, vẫn có thể bình tĩnh để nghe lời giải thích của Thiên Hương.
Chị ta giật mình nhìn theo hướng phát ra giọng nói, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt cứng ngắc xấu hổ.
– Ờ dì…
Chị ta không biết nó đã đứng đó từ khi nào, lòng bắt đầu lo lắng lời nói của mình có bị Khánh Chi nghe không.
– Chuyện bản sao kê giả là dì chủ mưu?
– Dì không có!
Tính cách con bé khá cực đoan, nó thấy ghê sợ bộ mặt giả dối này của chị ta không dám bước tới gần. Mọi cảm xúc tốt đẹp và cả sự tha thứ của nó dành cho Thiên Hương trước đó lập tức rớt từ thiên đường xuống địa ngục.
– Nói láo! Con tận tai nghe dì thừa nhận mà?
Thiên Hương lại đem bộ mặt đáng thương đó ra để lấy lòng thương hại con bé. Lần này chị ta không chối nữa, nhưng cũng chẳng thừa nhận:
– Khánh Chi, dì làm vậy là có lý do!
Nói như chị ta khổ tâm lắm không bằng, Khánh Chi có vẻ không bị thuyết phục. Mắt con bé chợt tối đi khi nhìn Thiên Hương, trái tim như quặn thắt, rơi xuống một chỗ nào đó.
– Con tin tưởng dì biết nhường nào, dù cho ba con chưa từng thừa nhận… nhưng trong thâm tâm con luôn coi dì như mẹ. Con thật lòng thật dạ đối đãi với dì như người một nhà, chuyện gì cũng nói cho dì biết, cuối cùng nhận được gì ngoài sự phản bội trắng trợn?
Nó xúc động đến nỗi lời nói bị tắc nghẹn trong cổ. Giọng nghẹn ngào nức nở, như hụt hơi:
– Dì nỡ lòng nào cấu kết với Từ Đông, người mà con ghét nhất. Hại ba con mất việc như vậy thì có lý do gì?
– Dì chỉ muốn cha con thấy rõ bộ mặt thật của Cố Như!
Hóa ra không riêng Khánh Chi, Huỳnh Thiên Hương cũng cho rằng cô ấy đến với Đường Trạch vì khối tài sản kếch xù của anh ấy. Cố Như đứng không cũng bị dính đạn, ngạc nhiên nhìn Thiên Hương, nói kháy một câu chọc tức ả:
– Bộ mặt thật của tôi á? Tôi làm gì có nhiều lớp mặt nạ như chị như vậy chứ?
Vốn trẻ con nên mọi cảm xúc đều sẽ thể hiện hết ra bên ngoài, Khánh Chi rất coi trọng tình cảm và rất chân thành, khi nhận ra mình chỉ là công cụ bị Huỳnh Thiên Hương lợi dụng, nó rất tức giận vì tình cảm nó dành cho Thiên Hương quá nhiều, thứ hai là cuộc sống ổn định của nó đã bị xáo trộn.
– Sao con người của dì mưu mô nham hiểm quá vậy? Con tin tưởng dì, năm lần bảy lượt tác hợp dì với ba con, thậm chí còn trở mặt với ông ấy, cuối cùng đổi lại được gì ngoài sự dối gian?
Bị bại lộ, Thiên Hương không nói được một lời.
– Dì…
Khánh Chi tự nhiên bật cười chua chát, tự đau xót cho mình, chán ngán trong lòng vì phải chịu đựng cú sốc lớn như vậy.
– Trong khi ai cũng biết dì chính là kẻ xấu, vậy mà tôi vẫn mù quáng tin và ủng hộ dì hết lần này tới lần khác. Đáng ra ngay từ đầu tôi phải nhận ra bộ mặt xấu xa trơ trẽn của dì, sao tôi có thể rước họa vào nhà như vậy chứ?