Chương 44: Thuyết âm mưu
– Tao thấy ổng thiên vị nhóm của Mẫn lắm, tao để ý thấy từ lúc ổng dạy thay giáo sư Đường tới giờ có bao giờ kêu tụi nó trả lời câu hỏi đâu.
– Tao đi học về thấy tụi nó ở tiệm bida suốt có học hành gì, hồi thầy Trạch còn dạy tụi nó là nhóm cá biệt đó, ấy vậy mà tới ông Đông cái bài kiểm tra nào của nó cũng điểm cao.
Nhỏ Thùy chống cằm xuống vách, hễ nghĩ đến là nó bĩu môi một cách khinh bỉ.
– Đứa học đầu tới đầu bù tóc rối mà điểm cả họ kéo cũng chẳng lên, đứa đứng thục bida cả đêm mà bài kiểm tra cao chót vót, không hiểu sao à.
Vốn tính tò mò, Cố Như nhanh chóng nhận ra điều bất thường:
– Kỳ vậy ta?
Cô tựa lưng vào ghế nhìn về một góc của giảng đường, quan sát nhóm của Mẫn. Một vài gương mặt quen thuộc trong nhóm lúc nào cũng ngủ gục trên bàn. Không biết vì quá bận rộn mà thiếu ngủ, hay ngủ là đam mê, những người này có thể ngày đêm, ngày nào cũng ngủ.
Còn Mẫn, nếu không ngồi gần có lẽ đến khi tốt nghiệp cũng không biết nó là ai, và học cùng lớp với mình bao giờ. Hầu hết sinh viên trong khoa đều xem nó như kẻ lạ mặt thoắt ẩn thoắt hiện.
Nó thường xuất hiện vào đầu giờ rồi bỏ đi hay cuối giờ mới đến, vì nó chẳng học hành gì lên lớp chỉ để điểm danh, nên chẳng ai trong lớp để ý đến việc nó có phải bạn cùng lớp hay không.
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, yêu Đường Trạch nên cô mắc chứng đa nghi như anh, dựa vào những điều này, Cố Như tin rằng mọi thứ xảy ra đều có nguyên nhân, chứ không thể nào tự nhiên mà có được. Từ Đông thiên vị tụi thằng Mẫn chắc có lý do trong đó.
Vừa bước ra khỏi giảng đường, điện thoại đổ chuông, Từ Đông đưa tay vào túi tìm, là số máy lạ, lão nhìn xung quanh quan sát kỹ rồi mới dám nhất máy.
– Alo?
“Là tôi, Huỳnh Thiên Hương”.
Vẻ mặt Từ Đông có chút ngạc nhiên, nhếch miệng cười châm biếm vừa đi vừa nói:
– Còn tưởng ai, hóa ra là vợ cũ của Đường Trạch.
Chị ta khó chịu:
“Không cần anh nhắc, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ!”.
Từ Đông không thèm nghe đó là việc gì, dứt khoát từ chối:
– Ồ, tôi và cô đâu có qua lại đâu nhỉ, mình thân tới vậy hả? Có chuyện khó là tìm tới tôi, chồng cũ cô đâu?
Chị ta cười nhạt, hạ giọng thấp, hấp dẫn cũng không kém phần bí ẩn:
“Vậy nếu… Tôi nói muốn cùng anh hợp tác với nhau thì sao?”.
Có vẻ như tròng giãn ra, Từ Đông vừa tò mò vừa quan tâm, hứng thú với điều chị ta vừa nói.
…o0o…
Chiếc ôtô phía trước đang đợi sẵn, bên tán cây có bóng lưng một người phụ nữ, Từ Đông dừng xe, mở cửa bước xuống đi tới chỗ chị ta hỏi:
– Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì, giữa tôi và cô có gì để hợp tác hả?
Chị ta quay người lại nhìn Từ Đông, cười không hở miệng, báo hiệu cho một âm mưu độc ác:
– Sao không có?
Chị ta đưa túi đựng hồ sơ bằng giấy khổ A4 màu xi măng, cho Từ Đông nhìn ông ta với ánh mắt quyết đoán, giọng nói vô cảm cất lên:
– Mình có chung một kẻ địch và cùng một mục tiêu, chỉ cần đồng lòng là có thể lấy được thứ chúng ta muốn. Ở đây là bản sao kê giả tôi đã chuẩn bị từ trước, tất cả con số trong tài khoản ngân hàng của Đường Trạch tôi đã tìm hacker chỉnh lại tất cả. Việc của anh chỉ cần làm lớn chuyện này ra, ép anh ấy rời khỏi chiếc ghế chủ tịch đó!
Lão nhìn xuống túi giấy trên tay Thiên Hương thấy lạ lùng, sửng sốt nói đúng hơn là rất ngạc nhiên về sự thay đổi này của chị ta mà phải “ồ” lên một tiếng:
– Cô yêu nó như vậy sao nỡ hãm hại nó chứ, lại trong lúc nó đang muốn quay về trường nữa…
Lão trở nên cảnh giác hơn, nheo mắt lại trông nham hiểm, cười nửa miệng nói ra suy nghĩ của mình:
– Tôi thiết nghĩ… Liệu có phải cô và thằng nhóc đó cấu kết lại với nhau kéo tôi xuống không.
Chị ta phẩy tay như gạt đi suy nghĩ của lão ta, nói cười tự nhiên:
– Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó!
Lão nhướng mày, kèm với nụ cười bí hiểm thể hiện thái độ hoài nghi:
– Tôi tin cô được hả?
Mắt chị ta nhìn xa xăm, giọng nói quả quyết, không cảm xúc:
– Tôi không muốn hại Đường Trạch, mục đích nhắm tới chính là Cố Như.
– Vợ có lỗi sao lại bắt chồng chịu tội chứ?
Chị ta nói:
– Tất cả là vì Đường Trạch quá yêu Cố Như, nó cũng mặt dày bám theo Đường Trạch mãi không chịu buông, nên đành phải dùng cách này. Khiến anh ấy mất hết tất cả, lâm vào cảnh nghèo đói túng thiếu, bán hết tiền hết tất cả tài sản trả nợ. Con nhỏ đó chỉ yêu tiền anh ấy mà thôi, một khi Đường Trạch mất hết tất cả, Cố Như sẽ tự động rời đi, đến lúc đó anh ấy sẽ biết ai là người thật lòng yêu anh, muốn ở cạnh anh ấy vượt qua khó khăn trắc trở.
Từ Đông vui đến mức cười lên, vỗ tay “bôm bốp” tán dương Huỳnh Thiên Hương. Bề ngoài thản nhiên vờ như không làm ảnh hưởng đến Đường Trạch để anh không quan tâm đến. Nhưng lại đang âm thầm từng bước thực hiện kế hoạch báo thù của mình.
Từ Đông nhìn Thiên Hương chằm chằm, hấp niệm của một người thật quá đáng sợ, đáng sợ đến mức phải đem sự thống khổ mà mình chịu đựng trả lại cho người vô tội khác gấp bội. Người tàn ác như Từ Đông còn phải xót nữa là.
– Làm vậy thì tàn ác quá rồi!
Chị ta khoanh tay lại, quay lưng về phía lão, vừa đi vừa kể:
– Ép Đường Trạch rời chiếc ghế giáo sư, cũng may nhờ anh ấy có đầu tư chứng khoán… Nếu không bây giờ cũng đang làm thuê cho người ta kiếm từng đồng bạc lẻ.
Đột ngột Thiên Hương quay quay đầu lại cười.
– Tôi và anh kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai đâu!
Lão cầm lấy túi tài liệu trên tay Thiên Hương, búng tay một cái cười sảng khoái.
– Được thôi, tôi và cô có cùng một đích vì vậy tôi sẽ giúp cô! Không ngờ ông trời đã tự động trao cơ hội này cho tôi, vì thế tôi phải biết nắm giữ cô nói có đúng không?
– Đừng lôi thôi nữa, làm tốt việc của anh đi!
Từ Đông cười ngượng, vuốt tóc quay người bỏ đi. Chị ta nhìn theo bóng lưng lão ta cười nham hiểm, tự chê mình đã đánh giá quá cao con người của Từ Đông.
Lão ta ngây thơ tưởng rằng “ông trời đã tự động trao cơ hội” cho lão mà không biết mình đã rơi vào một kế hoạch trả thù thật hoàn hảo của chị ta.
Thiên Hương chỉ đang lợi dụng lão, mượn tay ông ta trả thù phòng trường hợp Đường Trạch điều tra ra sẽ tìm Từ Đông đầu tiên còn chị ta vẫn bình an vô sự, diễn tròn vai người tốt của mình.
Từ Đông xấu xa, nham hiểm cũng không cao tay bằng người đàn bà ném đá giấu tay mưu mô, nham độc này.
Thiên Hương mở cửa xe bước vào đóng cửa lại, vặn chìa khóa khởi động xe, ánh mắt dừng lại ở chiếc cài móc. Ảnh cưới của giữa chị ta và Đường Trạch được in trên chất liệu mica cao cấp, ép kín cẩn thận.
Người ta ly hôn thì đốt, xé, đập, vứt ảnh cưới ra sọt rác để tránh bị tổn thương mỗi khi nhìn thấy. Thiên Hương thì khác, chồng cũ tuyệt tình, chị ta vẫn giữ ảnh cưới.
Trên trang cá nhân của mình, Huỳnh Thiên Hương vẫn để theo dõi Đường Trạch và không xoá bỏ những thông tin liên quan tới anh.
Chị ta cũng lặng lẽ theo dõi buổi giới thiệu sách, những chuyến đi từ thiện vừa rồi của Đường Trạch. Trong khi anh đã xoá bỏ mọi hình ảnh và thông tin liên quan tới Huỳnh Thiên Hương trên trang cá nhân.
Bầu trời đêm tối mây mù, sương đổ trắng xóa bầu trời khuya, một mình với cảnh vật hoang vu thật khiến người ta chạnh lòng. Đôi mắt chị ta đong đầy tâm tư, vương vấn chút phiền muộn.
– Đường Trạch, đừng có trách em! Mình có thể bình yên sống qua ngày, chỉ tại anh không chấp nhận tình cảm này. Là anh vô tình thì đừng trách em vô nghĩa! Anh nhất định phải hối hận!
Huỳnh Thiên Hương phải cho anh ấy biết việc rời bỏ chị ta là một sai lầm lớn. Người phụ nữ này nói trở mặt là trở mặt được ngay, cũng là con người ấy nhưng trước đây yêu thương Đường Trạch bao nhiêu, thì giờ đây lại chán ghét anh ấy bấy nhiêu. Thẳng tay gài bẫy để anh mất tất cả mọi thứ chỉ để đạt được mục đích.
Một khi chị ta đã thay lòng còn khủng khiếp hơn ác quỷ, tuyệt tình cũng không là gì, chị ta sớm đã vô tình rồi. Vô tình vô nghĩa, nói thay đổi là thay đổi được luôn.
……o0o……
Đường Trạch treo quần áo chất đống trên giường lên mốc áo rồi treo vào tủ, Cố Như từ ngoài đi vào phòng dừng ngay cửa, tay bám vào thành cửa thò đầu vào gọi anh ấy xuống ăn cơm.
– Ờ, anh xuống liền!
Cô thấy anh đang làm gì đó, nên đi vào hóng hớt, cô ấy tò mò đứng bên cạnh hỏi anh ấy đang làm gì. Nhìn xuống sàn thấy đồ trong tủ mình bị quăn đi, liền ngồi xuống nhặt lên.
– Quần áo của em sao anh quăng xuống sàn vậy?
Anh khom người xuống kéo tay cô lên, nói:
– Em ngồi dậy đi, đừng lụm nữa!
Cô đứng dậy nhìn anh hỏi tại sao quăng đồ cô ấy đi. Còn chưa cau mày, anh đã dỗ dành rồi:
– Đồ đó cũ hết rồi, đừng mặc nữa!
Anh chỉ tay vào tủ nói:
– Anh mới mua cho em nhiều đồ lắm.
Cố Như nhìn theo hướng tay anh, toàn bộ đều là váy công chúa màu sắc trang nhã, ôn nhu.
– Anh có xếp theo thứ tự, bên trái là váy đi học, bên phải đi tiệc, chính giữa ở nhà.
Cô nhìn đống đồ bị vứt dưới sàn bằng ánh mắt luyến tiếc, không nỡ dứt bỏ được.
– Mua thì mua, nhưng mấy cái váy của em chưa cũ lắm đâu, mấy cái còn mới nè!
– Cái nào mới thì em để lại đi, anh không biết.
Vừa nói Đường Trạch vừa cúi người
lấy chiếc váy chưa treo lên, ướm thử vào người cô ấy, rồi xoay người cô nhìn vào gương.
– Chà, em đẹp quá, gu thẩm mỹ của anh không tệ há. Mai mặc thử cho anh coi!
Nói xong anh cúi đầu xuống hôn nhẹ vào má cô ấy, Cố Như tỏ ra thích thú, nghiêng đầu ra sau, dựa vào vai Đường Trạch không khỏi e thẹn, cười tủm tỉm khi anh dành những lời khen có cánh.
– Mau thử đồ cho anh coi đi! Dậy!
Vừa nói anh vừa đẩy Cố Như ra, cô đứng thẳng dậy, bước qua tủ, vạch từng chiếc váy ra xem.
– Sao toàn váy công chúa vậy anh ơi?
Đường Trạch bỏ váy xuống giường bước đến, vừa nói vừa cười:
– Vì em là công chúa của anh!
Cô ấy lại đỏ mặt dù mỗi ngày Đường Trạch nói hàng tá câu như vậy.
– Nếu không thích váy công chúa thì ở đây cũng có váy cổ điển, em thích váy cổ điển không? Màu sắc trang nhã hài hòa!
– Nói thật thì em rất thích váy, nhưng nếu mặc váy mọi lúc như vậy sẽ rất kì cục…
– Sao đâu, con trai mặc váy mới kỳ chứ con gái có gì đâu?
Đường Trạch kỳ vọng như vậy, Cố Như mềm lòng:
– Nếu anh muốn, em có thể mặc vài lần.
Đường Trạch không chịu, buộc phải:
– Mặc cả đời luôn chứ!
Cô đánh vào người anh, buột miệng chửi:
– Khùng quá! Không lẽ sáu mươi, bảy mươi tuổi cũng mặc váy?
Anh giơ ngón cái lên ra hiệu đồng ý, cũng là một ý tưởng hay, anh ấy còn mạnh miệng khẳng định với cô rằng:
– Em sẽ không bao giờ có tuổi trong mắt anh, không phai tàn, mà là bất tử!
Cô lần nữa lại đỏ mặt nhìn Đường Trạch, anh luôn suy nghĩ tìm cách làm cô cười, luôn buộc cô ấy vào tình thế ngại ngùng, lúng túng không biết nói lời nào.
– Cất vào tủ gọn lại đi rồi uống ăn cơm nè!
Đường Trạch chống nạnh nhìn theo bóng lưng Cố Như cười tươi, đột nhiên anh nhớ đến chuyện quan trọng, lập tức nói với theo:
– Ây, nãy Khánh Chi làm đổ dầu xuống cầu thang nên trơn lắm, em xuống chậm thôi coi chừng ngã nha!
Cố Như đã rời khỏi phòng, chỉ nghe loáng thoáng chữ được chữ không, khi quay đầu nhìn ra sau vô tình bước hụt chân, trượt trúng bãi dầu Khánh Chi làm đổ dẫn đến té ngã cầu thang.
– Áh!
Đường Trạch giật mình, hoảng hốt bỏ chiếc váy xuống, chạy ra xem tình hình. May mắn độ dốc cầu thang không cao, Cố Như ngồi dưới chiếu nghỉ cầu thang, tay xoa lưng, tay kia nắm chặt tay vịnh cầu thang dựa người vào thành gỗ, nhăn mặt đau đớn.
Đường Trạch lo lắng bước vội xuống, gằn giọng:
– Sao không cẩn thận gì vậy? Anh mới dặn xong cái chát là con Chi nó làm đổ dầu, đi nhìn trước nhìn sau rồi mà không chịu nghe?
Anh không phải là người đàn ông khéo ăn nói, vì nhất thời lo lắng nên nóng nảy, cộc tính buộc miệng mắng vài câu. Thế là ánh mắt Cố Như thay đổi, chuyển sang trạng thái tức giận rơm rớm nước mắt.
– Tại anh chứ ai, tới giờ cơm không chịu tự giác xuống đợi kêu đợi mời, lúc nãy đi chung em cho rồi thì có té đâu.
Cố Như mang tâm trạng bức xúc thấy rõ, Đường Trạch giơ tay muốn đỡ cô ấy đứng dậy xoa dịu không khí căng thẳng.
– Tay đây anh đỡ dậy coi lưng có sao không!
Nhưng cô hất tay đi không nói gì, anh lặng lẽ nhìn cô với khuôn mặt miễn cưỡng nhất, cũng không nói gì thêm. Khánh Chi nghe tiếng động lớn từ phòng chạy ra, Đường Trạch nhìn thấy liền quắt tay.
– Con qua đây!
Khánh Chi hoang mang vừa bước vừa nhìn Cố Như ngồi dưới sàn vừa nhìn cha.
– Gì vậy ba?
Anh nghiêng người, chỉ tay ra sau, cau mày hỏi:
– Con làm đổ dầu ở đây bao lâu rồi? Ba nói từ một tiếng trước rồi, kêu con lau dọn sạch sẽ giờ sao còn chưa làm?
Khánh Cho tỏ ra như mình vô tội, thong thả nói:
– Chút con dọn, con chưa làm xong chuyện trong phòng nữa.
Nó định quay người bỏ đi, bị Đường Trạch giữ lại.
– Gây chuyện rồi còn muốn bỏ trốn? Đỡ Cố Như dậy đi rồi xuống sân lấy đồ vô lau!
Khánh Chi ngạc nhiên, xen lẫn bức xúc cúi đầu nhìn Cố Như.
– Sao lại là con?
Đường Trạch nhìn Cố Như thở dài rồi chắp tay sau lưng bỏ xuống nhà trước, Khánh Chi dù không hài lòng nhưng chuyện là do nó gây ra, cũng không còn cách nào khác.
Sau mấy phút im lặng, giọng Khánh Chi cất lên với vẻ bất đắc dĩ:
– Đứng lên đi!
Nó cúi người đỡ Cố Như đứng dậy, cô vẫn không chịu đứng lên, Khánh Chi nổi giận:
– Chị bị làm sao vậy? Muốn tôi đỡ tôi cũng đỡ rồi còn làm mình làm mẩy gì nữa? Có mắt mà không chịu nhìn, té là phải, trách ai? Muốn ngồi thì ngồi tới tối luôn đi! Đừng có xuống ăn cơm, khỏi tốn gạo!
Cô cố gắng để thân thiện với con gái anh, nhưng dường như mọi thứ chẳng có kết quả gì, trong thâm tâm nó luôn nghĩ rất xấu về cô. Trong mắt Khánh Chi, Cố Như là kẻ giả dối, chờ thời cơ chiếm của, nên lúc nào nó cũng khó chịu, cau có, tỏ ra không hài lòng với Cố Như.