Chương 40: Thời gian không cho em quên được anh
– Tình hình sao rồi anh?
Đường Trạch không có tâm trạng giải thích, Đạt Ngôn thay lời:
– Bây giờ chưa tìm được người tặng số trái cây đó để chứng minh lời mấy người nói, nên chủ tịch Đường phải bị đưa về làm rõ sự thật.
– Đường Trạch, em xin lỗi.
– Anh không sao đâu mà!
Một cán bộ công an từ ngoài bước tới, phía sau dẫn theo ông cụ lúc sáng.
– Đội trưởng, có người kiếm anh!
Cố Như vừa nhìn đã nhận ra ngay, hai mắt như lóe sáng, khẩn trương chỉ tay về phía ông ta hô to:
– Bác này nè, chính là bác này! Bác ơi, sao trái cây của bác có tiền trong đó vậy?
Ông ta bước đến đứng trước mặt Cố Như, thái độ hối lỗi, nó là ông ta nhầm lẫn thôi. Đạt Ngôn không hiểu rõ sự tình, bèn nhờ chú giải thích rõ ràng, ông ta liền kể sự thật:
– Thật ra số tiền đó là tiền riêng của tôi, tôi sợ bị vợ phát hiện nên mới đem giấu vào ngăn dưới cùng của thùng trái cây. Nào ngờ vợ tôi đựng lung tung mà không nói, làm tôi lấy nhầm thùng này.
Có ông lão làm chứng quá tốt rồi, cuối cùng Cố Như cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.
– Anh nghe chưa? Mọi chuyện đã được sáng tỏ rồi, Đường Trạch thật sự là người tốt mà!
Bất chấp sự hiện diện của các nhân chứng, Đạt Ngôn vẫn không tin tưởng, đặt ra một số câu hỏi để kiểm tra thêm:
– Bác nói tiền này của bác, vậy cho hỏi bác còn nhớ đó là bao nhiêu không?
Ổng không cần nghĩ, nói ngay:
– Tất nhiên là nhớ rồi! Ba mươi triệu sao tôi quên được chứ?
Đạt Ngôn mỉm cười hòa nhã nói ông bác đã trả lời đúng rồi, luật sư Quốc cũng lên tiếng:
– Anh Ngôn, vậy đương sự của tôi có thể rời khỏi chưa?
– Nếu bác này đã nói rõ sự việc, chứng minh chủ tịch Đường không nhận hối lộ, vụ án này không thành lập được. Cho nên lát nữa chủ tịch Đường có thể rời khỏi!
Biết Đạt Ngôn là người tốt, không phải có ý làm khó gì, chỉ là yếu tố công việc mà phải làm vậy, Minh Danh thay mặt Đường Trạch cảm ơn cậu ta một tiếng, sau đó mới cùng Đường Trạch rời đi.
– Bác à, mời bác vào cho lời khai! Sau khi cho lời khai xong, trái cây và tiền mặc trả lại cho bác.
– Được được, nhanh lên!
Đạt Ngôn dẫn ông ta vào trong cho lời khai.
Đi được một lúc, Cố Như lén nhìn Đường Trạch, anh chắp tay sau lưng, lặng lẽ bước đi không nói một lời.
Anh là người hay ngờ vực, hoài nghi mọi thái độ, hành vi của người khác nên vẫn còn đang suy nghĩ về những lời ông lão kia nói lúc nãy. Mọi chuyện thực sự là hiểu lầm hay còn có một âm mưu nào khác đằng sau?
Ở anh không có sự vị tha vô điều kiện, thay vào đó, luôn có sự hồ nghi nhất định. Tính cách cầu toàn khiến anh nhìn nhận mọi việc đa chiều, bao gồm cả tốt, cả xấu.
Phá tan bầu không khí căng thẳng, Cố Như mở lời trước, chủ động bắt chuyện:
– Cũng may nhờ có ông bác này thanh minh, nếu không cả đời này em cũng không tha thứ cho mình.
Minh Danh cười xoa dịu, tiếp lời:
– Chú biết con là người có lòng, vì lo lắng cho Đường Trạch tới giờ này vẫn chưa ăn cơm nữa. Chú thấy con nên đi ăn cơm trước đi, còn về Đường Trạch chú sẽ phụ trách đưa nó về!
Nghe Minh Danh nói mới biết từ sáng tới giờ cô ấy chưa ăn gì, Đường Trạch bất chợt véo má cô ấy một cái, tự tung tự tác xem đôi má phúng phính của cô ấy như thú vui tiêu khiển của mình.
– Cả ngày em chưa ăn luôn hả? Anh đã nói thế nào? Ăn uống phải đúng giờ giấc như vậy mới tốt cho dạ dày!
Cô mang vẻ mặt uất ức nói do lo cho anh nên mới bỏ bữa, giờ còn quay lại trách ngược cô ấy nữa.
– Anh nói rồi mà, anh sẽ không sao! Những gì anh nói nhất định anh sẽ làm được!
Anh vươn tay ra nắm lấy tay cô ấy nói sẽ đưa cô đi ăn cơm.
– Thôi, anh mệt thì về nghỉ đi! Em đi ăn một mình được rồi.
Nói rồi cô gạt tay anh bỏ đi, Đường Trạch nhìn theo bóng lưng cô ấy, nói vọng theo dặn dò:
– Tối rồi đi đường cẩn thận nha!
……o0o……
Nửa tiếng sau Đường Trạch về tới nhà, vừa mở cổng dắt xe vào. Khi kết thúc thì ra mặt làm người tốt, Thiên Hương từ chiếc taxi đứng đợi bên đường bước ra, đi về phía Đường Trạch.
– Anh Trạch!
Thiên Hương khoe tấm lưng thon trong bộ váy lụa dệt hai dây xuất hiện trước mặt anh.
– Em nghe nói chuyện của anh rồi, em không những biết được đầu đuôi câu chuyện, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới em.
Đường Trạch gát chống xe, khó hiểu nhìn Thiên Hương.
– Tại sao chuyện này liên quan tới em?
Chị ta vội khoe công lao:
– Nếu không nhờ em có lẽ anh đã ở trong đó, nói ra thì cũng là chúng ta may mắn. Ban đầu em đi tìm Từ Đông để nói chuyện, không ngờ nghe được hai người họ đang âm mưu hãm hại anh.
Ban đầu Đường Trạch đã đoán trước chuyện này không thể nào là trùng hợp, chắc chắn có người cố tình hãm hại.
– Không ngờ anh ta dành mất vị trí giáo sư của anh còn chưa thỏa mãn. Coi ra con người này cũng thật tham lam, tâm địa cũng độc ác!
Anh quay qua nhìn chị ta, ngốc nghếch mà cảm ơn rối rít:
– Lần này quả thật nhờ có em anh mới thoát khỏi chuyện này, anh cảm ơn em.
Nở một nụ cười nhẹ, gương mặt Thiên Hương trở nên rạng rỡ hơn.
– Không cần phải cảm ơn, quan trọng nhất là anh bình an vô sự.
– Mà em tới đây chỉ để nói chuyện này với anh thôi hả?
Chị ta im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ.
– Không phải, em tới muốn lấy một ít đồ cũ thôi.
Cố Như là “chúa” ghen, Đường Trạch quyết định thờ ơ, quyết tâm lảng tránh để quên đi mối tình đã cũ. Nhưng thật mất lịch sự khi anh từ chối chị ta lúc này, chỉ là lấy đồ cũ thôi mà, đồ người ta chứ đâu phải của mình đâu mà không cho. Vậy là anh cười một cách miễn cưỡng đồng ý.
– Nếu em đã tới đây rồi thì vào nhà ngồi một chút đi! Thời tiết đang trở lạnh, em vào nhà lấy cái áo khoác để dành mặc!
Trăm ngàn cảm xúc của ngày xưa ấy kéo về, chị ta nhớ đến những lúc Đường Trạch trong quá khứ đã yêu thương mình nhiều như thế nào, thậm chí có những ảo giác như là đang sống ở những tháng ngày của ngày xưa nữa.
Mặt mày hớn hở Thiên Hương đồng ý, khen Đường Trạch vẫn chu đáo như ngày nào.
Anh mở cửa, cả hai cùng nhau bước vào nhà, đi ngang bếp anh không quên nhìn lên lầu.
Đèn hành lang còn chưa bật, biết là Cố Như vẫn chưa về, anh lại nhìn ra sau, Thiên Hương chắc sẽ lấy đồ nhanh thôi phải không? Anh lo lắng, sợ Cố Như bất chợt về nhà chạm mặt Thiên Hương thì rắc rối lớn.
Thiên Hương không vội lên lầu, chị ta ngồi xuống bộ ghế sofa ngoài phòng khách. Đường Trạch lấy ấm đun nước.
– Em uống trà nóng không?
Câu hỏi quen thuộc, lòng bỗng xao xuyến:
– Lúc trước điều là em hỏi anh muốn uống trà nóng không, thật không ngờ bây giờ là anh hỏi em.
Chị ta cúi đầu cười khổ, đuôi mắt, hàng lông mi trĩu xuống, làm cho tổng thể gương mặt có nét đượm buồn.
– Coi ra em thật sự trở thành người khác rồi!
Đường Trạch tương đối nhạy cảm, nghe qua đã hiểu dụng ý trong câu nói vừa rồi. Thiên Hương muốn níu kéo tình cảm, nhưng anh không thể phản bội Cố Như.
5 phút sau, anh đem hai tách trà ra phòng khách mời chị ta.
– Em uống đi!
– Tới đây mà chỉ có trà để uống thôi hả?
Đường Trạch ngồi xuống im lặng không nói.
– Đối với khách cũng đừng có keo kiệt quá! Em cảm thấy mình nên uống rượu vang để ăn mừng đi! Ăn mừng anh được rửa sạch hàm oan, vô tội được thả về.
Anh giữ lại lời nói, không một câu đáp lại, cầm cốc trà lên thổi, nhấp một ngụm thưởng thức. Thiên Hương nghiêng đầu hiếu kỳ hỏi:
– Sao vậy? Anh không muốn uống với em hả?
Đường Trạch hơi lưỡng lự, nhìn ra ngoài cửa lo lắng. Cuối cùng vì muốn Thiên Hương mau chóng rời khỏi mà nhận lời, đặt ly trà xuống bàn, trả lời một cách miễn cưỡng:
– Nếu em thật sự muốn uống rượu, thì anh lấy cho!
Anh đứng lên xuống ngăn bếp lấy rượu, ngay lúc đó điện thoại đổ chuông, thấy Cố Như gọi anh có chút chột dạ, nhưng không dám bắt máy chậm trễ.
– Alo?
“Anh về nhà chưa?”.
– Anh về rồi! Em đang ở đâu vậy?
“Em đang ở nhà con Thuỳ, hôm nay em qua ôn tập với nó anh ngủ một mình nha!”.
Đúng là ông trời cũng muốn giúp anh một tay, nhìn dáng vẻ này của Thiên Hương chắc ngồi dây dưa muốn dựa vào rượu tâm sự, ngồi kể lại chuyện xưa với Đường Trạch tới nửa đêm mới chịu về.
– Ừ, vậy học đi! Sáng anh qua rước!
Nói xong anh tắt điện thoại bỏ lại vào túi, tay cầm hai chiếc ly trên kệ gỗ. Tránh để chị ta uống say làm càng, anh đặc biệt chọn chai rượu Abbazia Moscato Rose Dolce, có vị ngọt nhẹ nhàng, không quá cay cùng nồng độ cồn thấp đem ra tiếp đãi.
– Cô ấy ở chung anh hả?
Đoạn hội thoại giữa anh và Cố Như đã bị chị ta nghe thấy, trong lòng có chút ghen tị với Cố Như này.
– Ừ, cô ấy là bạn gái anh, ở chung anh cũng phải mà.
Ánh mắt không thể che giấu được sự tuổi thân khi chính miệng Đường Trạch xác nhận lần nữa.
Không muốn biểu lộ quá rõ tâm trạng hiện tại, chị ta kéo giãn một số cơ mặt tạo nụ cười giả, chuyển sang chuyện khác:
– Khánh Chi đâu rồi?
Anh đặt một ly cho chị ta rồi một ly xuống cho mình.
– Đi Lâm Đồng chơi với bạn rồi, mấy ngày nữa mới về!
Anh ngồi xuống, tay cầm dụng cụ chuyên dụng bật nắp, rót rượu vào giữa ly rồi đưa chai lên từ từ, để hương thơm của rượu lan tỏa.
– Anh cảm ơn em vì hôm nay đã giúp đỡ.
Chị ta cầm ly lên, cười hơi hé miệng, đi đôi với cái liếc mắt tình tứ để làm duyên, nghiêng ly một chút chạm ly với Đường Trạch, tạo ra một âm thanh “đing” vang vọng tạo ra bầu không khí rất tao nhã.
Quan sát từng chút, thấy anh không chú ý tới mình, chị ta nghiêng ly, đổ rượu vào phần ngực của mình giả vờ như bất cẩn, rồi thốt lên trong sự ngượng ngùng:
– Ơ, em sơ ý quá!
Chị ta bỏ ly rượu xuống bàn, loay hoay không biết nên xử lý ra sao, Đường Trạch nhanh tay lấy ra từ túi áo chiếc khăn tay.
– Em lau đi!
Thiên Hương đẩy tay anh ra từ chối.
– Dùng khăn lau không được sạch đâu! Em nghĩ nên vào nhà tắm rửa sạch một chút!
Không cho Đường Trạch cơ hội từ chối, chị ta đứng lên, đi thẳng về phía cầu thang hướng lên lầu. Anh nhìn theo một chút rồi đứng lên dọn lại ly đem cất.
Đúng là thích làm khó người ta, nói muốn uống rượu nhưng cuối cùng vẫn là anh ấy uống hết.
……o0o……
Nửa giờ trôi qua vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Đường Trạch lên kiểm tra. Vừa tới hành lang, nghe trong phòng truyền đến tiếng hét hét thất thanh:
– Ahhh…
Đường Trạch giật mình chạy vào phòng, dừng trước cửa phòng tắm gõ cửa.
– Chuyện gì vậy?
Thiên Hương mở cửa, bước ra từ phòng tắm với chiếc khăn lông quấn quanh người. Hương thơm dịu nhẹ, chỉ có một chiếc khăn tắm, trông nóng bỏng khi khe ngực lấp ló đầy gợi cảm sau lớp vải bông.
– Trong lúc em tính giặt cái áo, thì lỡ tay mở vòi sen làm em ướt hết cả người.
Đường Trạch không cảm thấy hào hứng, quay mặt nhìn sang chỗ khác, điềm đạm nói:
– Dưới bồn rửa tay có khăn khô đó, em tắm rửa sạch sẽ sau đó lau đi! Anh đi lấy quần áo em còn để lại cho.
Nói rồi Đường Trạch quay người bỏ đi. Thật đáng ngưỡng mộ, trong mọi hoàn cảnh anh đều giữ được sự bình tĩnh mà hiếm người có được.
Thiên Hương đứng thẩn người ra đó, ánh mắt trông bần thần, chẳng lẽ như vậy chưa đủ kích thích? Định bụng sẽ “giở quẻ” với Đường Trạch nhưng kế hoạch bất thành, tự ngắm mình trong gương Thiên Hương thấy mình giống con hề làm sao. Nhớ lúc còn yêu nhau, Đường Trạch luôn chết mê chết mệt, quấn lấy cô ấy cả ngày lẫn đêm sao giờ lại thế?
Kế hoạch hoàn hảo như vậy nhưng vẫn có sự cố vượt ngoài dự tính, chị ta bực tức quăn chiếc váy xuống sàn. Vất vả chuẩn bị nào là son phấn, quần là áo lụa để nhận về kết cục như thế này đây, chị ta không cam lòng.
……o0o……
Sau chuyến đi Lâm Đồng, Khánh Chi vừa về đã vội hẹn Thiên Hương ăn cơm ở quán ăn nhỏ, trong lúc đợi phục vụ lên món, nó quan tâm hỏi thăm:
– Dì về đây hôm giờ có gặp ba con chưa?
Thiên Hương cúi đầu vân vê bàn tay, giọng buồn man mác:
– Dì gặp được mấy lần, nhưng anh ấy không mấy quan tâm.
Khánh Chi bật lưỡi trách:
– Ba con cũng thật là, dì tốt như vậy sao không quan tâm, mà cả ngày chỉ biết bảo vệ con nhỏ kia chứ?
Đúng là đứa con gái đáng đồng tiền bát gạo, mới nghe người ta than vãn một câu, chưa hiểu chuyện gì đã trách lại cha nó liền mấy câu luôn chứ.
– Ba con có người mới rồi hả?
Rõ đã biết từ lâu, cũng gặp mặt Cố Như không ít lần, nhưng trước mặt Khánh Chi vẫn giả vờ giả vịt như mình là người tội nghiệp lắm không bằng.
– Con không bao giờ chấp nhận con nhỏ đó đâu! Con sẽ nghĩ cách đuổi nó ra khỏi nhà.
Mỗi lần nhắc tới Cố Như là nó lại tỏ thái độ khinh thường ra mặt. Trong mắt con bé, Cố Như chỉ là một người thấp hèn, rẻ mạt, mà còn quê mùa, không thể nào có vai vế làm mẹ nó được.
Ngược lại, Thiên Hương chẳng những xinh đẹp, thông minh mà lại còn học cao hiểu rộng, mỗi bước đi đều toát lên vẻ sang trọng. Nó nghĩ người như vậy mới xứng đáng sánh bước bên cạnh ba nó.
Khánh Chi là người quan trọng trong lòng Đường Trạch, có được sự tin tưởng của nó cũng gọi là một nửa sự thành công rồi. Chị ta giả vờ thánh thiện để lấy cảm tình:
– Đừng! Dì không muốn vì dì mà con đi hại người vô tội!
Do được nuông chiều từ bé, nên lúc nào nó cũng nghĩ mình hơn người khác mà gọi Cố Như bằng “con nhỏ”.
– Cái con nhỏ đó có tội rất lớn! Tội đi phá hoại gia đình người khác!
– Thì ra ba con có người mới rồi nên không quan tâm tới dì như lúc trước nữa. Xem ra chuyến quay về Việt Nam lần này của dì vô ít rồi!
Khánh Chi mở to mắt ngạc nhiên, tuy không nói rõ, nhưng con bé là người tinh ý lanh lợi, liền có thể hiểu ngay.
– Dì nói lần về Việt Nam này là muốn hàn gắn với ba con hả?
– Phải, dì còn yêu ba con nhiều lắm, nhưng xem ra lần này dì không còn cơ hội rồi! Chắc dì ở lại đây vài hôm nữa rồi quay về Thượng Hải thôi.
Thiên Hương vẫn ngóng trông, vẫn hy vọng một ngày nào đó Đường Trạch sẽ quay trở lại bên mình như xưa. Khánh Chi hiểu được nỗi khổ tâm đó nên khẩn trương khuyên chị ta ở lại, bày kế giúp hai người hàn gắn quan hệ:
– Dì, người đi không phải là dì mà là con nhỏ đó kìa! Con sẽ giúp dì một tay.
Thiên Hương nghi ngờ:
– Bằng cách nào?