Chương 36: Đừng khiến quan hệ chúng ta trở nên xấu hơn!
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 36: Đừng khiến quan hệ chúng ta trở nên xấu hơn!
Thấy quá chán nản với sự vô tâm của anh. Bao nhiêu vất vả làm việc nhà, lo toang nhà cửa mà chẳng nhận được sự chia sẻ từ anh, ngoài việc anh thuê giúp việc để sang sẻ việc nhà thì hoàn toàn không phụ giúp gì cả.
Tính anh hiền lành, nhưng ở bên cạnh một người chồng như vậy chị ta không cảm thấy hạnh phúc. Trước kia chị là người phụ nữ xinh đẹp, nhiều người theo đuổi, cuộc sống năng động, sao giờ lại như vậy, ngoài việc nội trợ ra thì lại cãi vã vụn vặt với chồng. Từ đó quyết định ly hôn để giải thoát cho cả hai.
Cuối cùng, Thiên Hương đau đớn hỏi lại một câu:
– Đêm nào cũng tới quán quán bar chơi tận khuya mới về, quá đáng hơn nữa là nhân lúc chị đi làm anh ta đưa chúng về nhà “chơi” tại phòng. Một người đàn ông như vậy em có thể chấp nhận hay sao?
Chuyện mấy ngày trước Đường Trạch nói Cố Như vẫn còn ám ảnh, thêm chuyện Thiên Hương vừa kể, cô ấy như sụp đổ, hình tượng đạo mạo của Đường Trạch phút chốc tan vỡ, cô ấy như không thở nổi khi biết sự thật.
Cô im lặng, trầm ngâm một lúc, không vội trả lời. Một khi đã kỳ vọng thì sẽ không tránh khỏi thất vọng, giữa thực tế và lý tưởng vẫn còn là một chặng dài phía trước.
Cô không nhớ rõ bao nhiêu lần muốn chia tay Đường Trạch nữa, mỗi lần hạ quyết tâm ra đi, luôn vì không quen sau khi chia tay và cái tâm ý khó bình kia ở trong lòng mà ngồi vào một góc nghĩ: “vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà chia tay có đáng phải vậy không?”.
Tuy quá khứ anh ấy không tốt đẹp, nhưng cuộc sống đâu nhất thiết phải hoàn hảo. Cuộc sống không tươi đẹp như cô ấy tưởng, nhưng cô tin sẽ không tồi tệ như mình nghĩ.
Sức hấp dẫn đỉnh cao của Đường Trạch không phải là vẻ ngoài, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là tính cách và sự tu dưỡng khắc sâu bên trong, sự chân thành và tốt bụng từ tận đáy lòng.
Cô yêu con người điềm tĩnh, ôn hòa đó, yêu sự ấm áp, hơi ấm mà anh đã trao, nó như trở thành sức mạnh tích tụ trong tim chống lại những lúc đen tối, bối rối trên đường đời. Khi lòng tốt gặp sự dịu dàng, đó là sự kết hợp hoàn hảo nhất trên thế giới!
Cố Như tràn đầy lòng tin tuyên bố:
– Em không cần biết quá khứ anh ấy “dơ bẩn” như thế nào, mà chỉ quan tâm tới hiện tại mà thôi.
Ngoài cha mẹ ra, Đường Trạch là người thứ ba đối tốt với cô ấy chẳng nề hề tính toán, là người luôn xem cô ấy là ưu tiên, những chuyện còn lại chỉ là sự lựa chọn. Là người lúc nào cũng muốn mang cô ấy theo tất cả những cuộc vui, giới thiệu cô với bạn bè.
Một người nuông chiều từ những điều nhỏ nhặt nhất, thay cô ấy làm tất cả những chuyện trên đời này đến mức chính cô ấy cũng cảm thấy bị anh chiều tới mức hư rồi.
– Sau cùng em cũng gặp được một người yêu mình như chính bản thân rồi, nên em chẳng đòi hỏi thêm gì cả. Không biết sau này mọi thứ có khác đi không, nhưng em mong rằng có thể cùng anh Trạch trở nên tốt đẹp hơn.
Kết quả đi ngược lại với những điều Thiên Hương mong muốn, nghe xong những điều này, đến khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Trạch lúc yêu người khác, chị ta mới hiểu… Hóa ra mình chưa từng được anh yêu.
Chồng cũ có người yêu mới, anh hạnh phúc hơn chị ta tưởng rất nhiều. Anh yêu cô ấy, anh vì cô ấy, có rất nhiều điều mà khi yêu chị ta anh không hề thể hiện cũng không hề làm, vì anh nói anh không thích ồn ào phô trương, chỉ cần hai đứa yêu nhau là đủ.
Thời gian bên nhau cũng không phải quá dài, nhưng hình bóng anh trong Thiên Hương lại khắc sâu đến vậy, chị ta vẫn chưa thể xóa bỏ hết những kí ức của anh trong lòng.
Thiên Hương xấu hổ, tuổi thân, không thể nhìn nổi Cố Như, liền đứng lên cấm túi xách rời đi. Chẳng phải chị ta buông không được, chỉ là cảm thấy tiếc nuối kỷ niệm mà thôi. Trước khi Thiên Hương rời đi, Cố Như thật lòng khuyên:
– Sống ở đời đừng quá cưỡng cầu, cái gì của mình cuối cùng sẽ thuộc về mình! Khi buông bỏ rồi, thì tương lai của chị mới là trời quang mây tạnh!
Mà cũng không biết khuyên người ta hay đang tự khuyên bản thân mình, yêu một người quá đau khổ nhưng không thể nào buông bỏ, không biết có phải cô ấy quá lụy tình hay vì chấp niệm quá lớn. Thiên Hương nghe để đó, không trả lời mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Ai cũng chọn cho mình một con đường, và khi chợt nhận ra mình đã vấp ngã trên con đường đó, họ sẽ quay đầu và đi con đường khác, có thể là phía bên kia là một bàn tay khác…
Riêng chị ta vẫn sẽ đi con đường đó, vì đó là con đường mình chọn, vì cuối con đường là nơi mình muốn đến… sự bướng bỉnh này dù đúng hay sai con người ai cũng có một phần kiên trì, đã lựa chọn thì nên dốc hết sức để bảo vệ!
……o0o……
Sau chuyện ngày hôm đó, Thiên Hương không thất vọng, chán nản, lúc nào cũng tìm cơ hội tiếp cận Đường Trạch bằng mọi cách.
Mấy ngày sau chị ta đến trung tâm phúc lợi xã hội nơi anh ấy làm việc. Dù biết mình không có cơ hội, nhưng khi gặp lại anh, chị ta vẫn sẽ có chút lo lắng.
Sau khi soi gương mấy lần, chỉnh trang quần áo, đầu tóc kỹ lưỡng rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
Minh Danh mở cửa bước ra, mặt đối mặt, khi thấy Thiên Hương xuất hiện ở đây chú ấy rất ngạc nhiên, cứ nhìn chằm chằm, Thiên Hương thay đổi nhiều quá khiến chú không nhận ra.
– Uh… chú Danh, Đường Trạch có trong phòng không?
Minh Danh chỉ tay vào phòng.
– Nó đang trong phòng, con mới về Việt Nam hả?
Thiên Hương cười nhẹ đáp lời:
– Dạ, về được năm ngày rồi.
Nói xong chị ta vào trong, Minh Danh đứng đó nhìn theo một hồi rồi thở dài lắc đầu thầm nghĩ: “Một mình Khánh Chi đã khó khăn rồi, bây giờ thêm Thiên Hương nữa… Haizz”.
……o0o……
Phòng làm việc với tông màu đen trắng làm chủ đạo. Bộ bàn ghế sofa tiếp khách màu xám nhẹ nhàng, thanh lịch. Sàn nhà trải thảm mang đến cảm giác sang trọng. Các món đồ trang trí được thêm vào một cách khéo léo.
– Đường Trạch!
Đang ngồi ở bàn trà ăn trưa, nghe tiếng gọi anh ngước lên nhìn ngay, thấy chị ta liền cầm tờ khăn giấy lau miệng.
– Ờ, em mới tới hả? Ngồi đi!
– Cảm ơn, anh đang ăn trưa hả?
Thiên Hương ngồi xuống đối diện anh, mặc dù vẫn luôn nhớ nhung về anh ấy nhưng lại ngại ngùng khi gặp mặt, cứ liên tục vén tóc, mắt nhìn quanh phòng luôn ngại ngùng mỗi khi nhìn vào mắt anh.
– Em tới kiếm anh có việc gì không.
– Em quyết định ở lại Việt Nam sinh sống.
Anh đóng nắp hộp cơm lại, đẩy sang một bên, qua quýt hồi âm như nói cho có:
– Oh vậy hả.
– Anh không bất ngờ chút nào hả?
Đường Trạch bật cười nói:
– Em ở đâu là quyền của em, sao anh có thể can thiệp?
Nghe xong chị ta cũng cười nhưng miệng méo xệch, đầu ngoẹo về một bên. Các bộ vị trên khuôn mặt vẫn vô tình chẳng tham dự đến để cứu vớt cho cái miệng đau khổ. Trong tiếng cười lại phảng phất như có tiếng khóc.
– Anh nói phải, giữa hai đứa mình không còn gì nữa rồi.
Đường Trạch cúi đầu im lặng, cả hai trầm ngâm một lúc không ai nói gì, không khí gượng gạo cho đến khi Thiên Hương mở lời trước.
– Do em muốn định cư ở đây nên cần một công việc lâu dài, chỗ anh có thiếu người không?
Đường Trạch ngạc nhiên:
– Em muốn làm việc ở đây?
– Phải, nếu không tiện em sẽ tự đi tìm việc khác.
Không ngại việc ra tay giúp đỡ vợ cũ trong cơn hoạn nạn, Đường Trạch nhanh chóng đồng ý còn xếp chị ta vào vị trí quan trọng:
– Phòng marketing còn thiếu người, em vào đó làm đi!
Thiên Hương vui mừng ra mặt.
– Thật không? Như vậy thì hay quá, em cảm ơn anh!
– Em không cần cảm ơn! Cái gì trong khả năng thì anh giúp, đây cũng xem như sự bù đắp của quá khứ tội lỗi mà anh gây ra cho em.
Nụ cười trên môi tắt nghỉm, bị thất vọng một cách đột ngột Thiên Hương hỏi:
– Anh nói đây chỉ là sự bù đắp thôi hả?
– Ừm!
– Nhưng không sao, dù xuất phát từ điều gì đi nữa em cũng phải cảm ơn anh vì đã chịu giúp đỡ em, chút nữa anh rảnh không? Em muốn mời anh đi ăn để tỏ lòng cảm kích.
Đang định nói thì điện thoại đổ chuông, anh đứng lên đi tới bàn làm việc.
– Anh nghe điện thoại chút!
Chị ta cau mày, hai tay siết chặt. Lúc nào cũng có người tới phá đám.
– Alo?
“Ba hả, chiều nay ba có bận gì không? Nếu không bận thì về nhà sớm, con mới học được trên mạng nấu món cà- ri, ba về sớm ăn nha!”.
Nghe qua đã thấy hứng thú, anh đồng ý với con bé, nói sẽ cố gắng về sớm cùng con. Xong anh tắt điện thoại cất vào túi quần, quay lại nhìn chị ta.
– Chắc hôm nay không được rồi, Khánh Chi vừa học nấu được món cà- ri, hôm anh phải về nếm thử nên không thể cùng em đi ăn!
Vì món cà- ri không ra gì của Đường Khánh Chi mà từ chối lời mời của mình? Thiên Hương rất khó chịu trong lòng, rất muốn mặt dày muốn anh hủy hẹn đi ăn cùng, nhưng nghĩ lại phải lấy tư cách gì đây? Dù gì cũng là con gái người ta còn mình chỉ là một “người dưng” không hơn không kém. Đành nặng nụ cười, cố tỏ ra bản thân rộng lượng, vui vẻ:
– Không sao, mình hẹn nhau hôm khác cũng được mà h…
Chị ta đang định nói tiếp, Đường Trạch bỗng chen lời:
– Thiên hương à!
Anh bỏ hai tay vào túi quần, bước đến chỗ chị ta, tỏ ra chán nản.
– Anh không biết em hiểu ý của anh không hay cố tình lảng tránh, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn nói với em một điều là…
Anh dừng chân trước mặt chị ta, doãn hai tay đặt lên ghế sofa, ánh mắt thâm sâu, bí hiểm hơn bao giờ hết.
– Đừng khiến quan hệ chúng ta trở nên xấu hơn! Cố Như hay ghen, khi anh đi cùng một cô gái, hay nói chuyện với một cô gái nào đó mà không phải cô ấy. Mong sau này em hạn chế tiếp xúc với anh lại!
Mỗi lần Cố Như ghen lên là bỏ ăn, bỏ ngủ chỉ để suy nghĩ những thứ lung tung, cho nên anh mong chị ta hiểu điều này mà đừng đến tìm anh nữa, anh không muốn Cố Như buồn.
Nghe xong những điều này, đôi mắt Thiên Hương trở nên đỏ ngầu như sắp khóc. Chị hậm hực ghen với Cố Như, đau lòng chỉ biết một mình chịu đựng, đến ghen cũng không biết lấy tư cách gì.
……o0o……
Buổi chiều, tan làm thay vì về nhà ăn món cà- ri của con gái, Đường Trạch đến chung cư tìm Cố Như trước, biết cô ấy còn giận anh không dám gọi điện hay nhắn tin cho cô ấy trước, sợ rằng cô sẽ cố tình vắng mặt.
Anh ấy biết do cô yêu quá nên mới hay giận, và suy nghĩ lung tung. Có lần Cố Như nói vì yêu anh tính cô ấy trẻ con đi nhiều, bởi thế cho dù cô có giận, có ghét anh, có nói chia tay anh trăm ngàn lần trong nước mắt, anh vẫn kiên quyết không đồng ý, giữ cô bên cạnh mình có thế mới yên tâm.
Đường Trạch là một người có nhiều khuyết điểm, quá khứ cũng không mấy tốt đẹp, nhưng anh luôn tự hứa với lòng rằng sau này sẽ vì cô ấy mà trở nên tốt đẹp hơn.
Anh sẽ cố gắng hết sức không làm tổn thương cô, anh sẽ luôn cố gắng bảo vệ trái tim cô, đơn giản vì anh muốn trở thành một phần thế giới của cô và muốn cô trở thành một phần của anh.
Đang làm nước ép trong bếp, hai tay luồn qua eo cô ấy, từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy cô, Cố Như giật mình quay đầu ra sau nhìn.
– Ahh… Là anh hả Đường Trạch?
Anh cười khẽ, cúi đầu hôn vào gáy cô ấy.
– Em lại quên đóng cửa nữa rồi, nguy hiểm lắm đó! Nếu hôm nay không phải anh thì sao? “Tình yêu” của em chỉ có thể trao cho anh thôi đó!
Nhắc đến những chuyện tế nhị cô ấy lại đỏ mặt xấu hổ đẩy Đường Trạch ra.
– Anh nói đi đâu nữa rồi? Sao hôm nay qua tìm em vậy?
Anh kéo hai bên tay áo cao lên khuỷu tay, cho một ít nước rửa chén vào miếng bọt biển rửa đống chén trong bồn nước.
– Có việc quan trọng!
Tình yêu anh ấy không nói thành lời, nhưng Cố Như vẫn cảm nhận được qua từng hành động. Người đàn ông trăng hoa này, nói ra thì không biết tốt ở đâu, nhưng chính là không ai có thể thay thế được.
Cố Như hơi nghiêng nhìn anh hỏi:
– Việc gì?
Đường Trạch ngạc nhiên:
– Em không giận nữa hả?
– Ủa giận gì?
– Chuyện mấy ngày trước!
Không nhắc cô ấy cũng không nhớ, vốn là người dễ giận cũng là người dễ quên, cô ấy đã tha thứ cho anh từ lâu rồi chỉ là đợi anh đến tìm trước mà thôi.
– Anh có chuyện này muốn cùng em thương thảo!
– Hửm?
– Để anh kể cho nghe! Từ thời xa xưa người ta đã chứng minh được thuyết lượng tử hấp dẫn. Vũ trụ được hình thành từ mười một chiều, nhưng chỉ có ba chiều không gian và một chiều thời gian được mở, việc nghiên cứu rất tốn kém nhưng quan trọng nhất là chiều nay em có rảnh không?
Cô dừng động tác ép cam lườm anh một cái.
– Có ai khen anh có duyên chưa Đường Trạch?
– Ai kêu em nói bình thường anh nói ít không biết biểu đạt câu, nói chuyện thiếu
trạng ngữ, câu dẫn dắt?
Cô thu dọn lại đống vỏ cam, giọng miễn cưỡng:
– Rãnh, đang rảnh đây!
Đường Trạch ngỏ ý muốn mời cô ấy đến nhà cùng anh ăn một bữa cơm, vì Khánh Chi mới học cách nấu món cà ri. Cô ấy lập tức từ chối mà không thèm suy nghĩ.
– Em không đi đâu! Anh qua tủ lạnh lấy đá trong khay ra dùm em cái!
Anh rửa tay qua tủ lấy ngay.
– Sao em không đi?
Cố Như thẳng thắng nói:
– Khánh Chi không ưa em, qua đó chắc bữa cơm này em mắc nghẹn mấy lần.
Nghe xong anh bật cười, đóng tủ lạnh lấy khay đá ra đưa cô ấy.
– Chính vì vậy anh mới muốn em và con bé ăn cùng nhau, có khúc mắt gì thì nói ra hai người cùng giải đáp, sửa đổi!
– Lấy đá trong khay bỏ ra ly dùm em luôn! Em và con gái anh chẳng có hiểu lầm nào không thể hoá giải được, chỉ vì chấp niệm của con gái anh quá lớn, quá đáng sợ.
Đường Trạch trán nước sơ qua mặt đá rồi dùng thìa nhỏ bỏ từng viên đá vào ly thủy tinh Cố Như vừa đặt xuống.
– Anh sẽ nói chuyện lại với nó, chứ cứ không ưa nhau mãi như vậy sao được. Lỡ mốt anh cưới em về, chẳng lẽ cả hai ngồi gây nhau suốt sao?
Cô đột nhiên quay qua nhìn anh.
– Em có nói sẽ gả cho anh hả?