Chương 34: Vợ cũ của anh
– Ý cô là muốn khiêu chiến?
Khánh Chi đứng lên nghênh mặt, không ngần ngại dứt khoát trả lời:
– Không sai, bây giờ tôi nói rõ với chú, tất cả mọi ân oán tôi sẽ thay ba tôi đòi lại!Nếu chú ăn no lo sợ cả ngày không có chuyện gì làm thì cứ tìm tôi, nếu như cứ dùng mấy trò quỷ này tôi sợ tới cuối cùng người hưởng lợi không phải là chú. Những lời mà hôm nay tôi đã nói, tốt nhất nên nhớ cho kĩ!
Nói rồi con bé quay lưng phũ phàng bỏ đi, Từ Đông nhìn theo trong lòng có rất nhiều cảm xúc, bàn tay chắp phía sau vô thức siết chặt nhìn theo bóng lưng Đường Khánh Chi, lòng thầm nghĩ Đường Trạch thật biết dạy con:
– Tuy không phải con ruột của Đường Trạch nhưng lại thừa hưởng tính cách và tài ăn nói của cậu ta. Cả đời hắn cẩn trọng, “nhẫn” để làm nên nghiệp lớn, nay đứa con gái này cũng điềm đạm, bình tĩnh không kém.
Mỹ Dung thấy không được tôn trọng, rõ ràng lớn hơn nó mấy tuổi vậy mà cứ nói như ngang hàng phải lứa không bằng, còn hống hách lên mặt nữa. Không chấp nhận được cô ta đẩy Từ Đông ra chạy theo muốn cho Khánh Chi một bài học.
– Đứng lại đó… Hôm nay tao s…
Từ Đông lập tức đuổi theo sau kéo cô ta lại, ả không vui, quay lại nhìn lão hỏi:
– Sao anh kéo em? Nó mới đánh em đó!
Lão bật lưỡi nhắm mắt nói:
– Con nhỏ đó nói gì kệ nó, đừng để tâm!
Cô ta chỉ tay theo hướng Khánh Chi vừa rời khỏi.
– Anh thấy thái độ của nó không? Hống hách như vậy chính là muốn ăn đòn đó! Em phải thay Đường Trạch dạy dỗ lại nó!
Lão đưa nhẹ bàn tay trong không khí để biểu lộ một ý muốn cô ta đừng để tâm đến, ông ta nói:
– Đường Khánh Chi này là một kẻ điên, nó và Đường Trạch cùng một hội, anh không muốn chuốc phiền phức!
Dù nói hết lời, ả vẫn không thể nghĩ thông vì đối với cô ta… Chuyện này không thể bỏ qua. Cái tát tay ngày hôm nay, cô ta phải trả lại cho bằng được!
– Chính là nó không biết sự lợi hạ của em, nếu anh sợ thì đừng xen vào!
– Không phải anh sợ, em đừng quên hai chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm! Hơi đâu mà đối phó với bọn tôm tép này suốt được?
…o0o…
Buổi chiều trên đường đi làm về, thấy chiếc xe đẩy bán trà hoa quả dừng trên vỉa hè. Đường Trạch chợt nhớ đến Khánh Chi ở nhà, lúc còn ở Việt Nam, chiều nào đi học về cũng thấy cô bé bưng cốc trà hoa quả. Ở nước ngoài lâu như vậy, chắc chưa được uống lại hương trà quen thuộc, anh tiện ghé vào mua một ly đem về cho con gái.
Chạy xe vào cổng, dừng trước sân nhà, Đường Trạch bước xuống cầm ly trà hoa quả trên tay đi vào nhà. Nhìn quanh không thấy bóng dáng Khánh Chi, tưởng cô bé ra ngoài, nào ngờ vừa cúi người thay dép ở phòng khách, đã nghe thấy tiếng xoong nồi va vào nhau trong bếp.
Khánh Chi đeo tạp dề, chuẩn bị nấu ăn. Nhìn thấy con gái như vậy, anh bất giác mỉm cười. Nhớ vài năm trước nhờ nó rửa cái chén, nấu một ấm nước cũng mặt nặng mày nhẹ. Vậy mà từ khi chuyển ra nước ngoài sống tự lập đã trở thành cô gái đảm đang, sành sỏi chuyện bếp núc rồi.
– Sao không gọi đồ ăn bên ngoài?
Nghe tiếng cha, con bé liền quay lại, cười ngọt ngào nói muốn để anh thưởng thức tài nấu ăn của nó. Cũng lâu rồi chưa có dịp ngồi cùng anh ăn bữa cơm, nó muốn nhân cơ hội về Việt Nam lần này làm hết tất thảy những điều nó hằng mong ước suốt những năm qua.
Nghe qua thật cảm động, con gái đã lớn thật rồi, không những biết tự chăm sóc bản thân, mà còn biết chăm sóc cả người cha này. Anh cười thầm, kéo ghế ngồi xuống, đặt ly trà hoa quả xuống bàn.
– Dừng tay qua đây, ba có mua loại nước mà con thích nè. Từ từ nấu cũng được, dù sao ba cũng chưa đói!
Con bé dừng tay lại, nhìn theo hướng tay anh. Cốc trà hoa quả mát lạnh trang trí bằng những lát cam, lát chanh, lát đào… đầy màu sắc khiến nó nhìn thôi cũng cảm thấy sảng khoái. Liền buông cây sạn trên tay xuống, tắt bếp bước qua kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cha, khui nắp thưởng thức.
Đang uống, nó chợt nhớ ra một chuyện.
– Mà sáng giờ ba đi đâu vậy, còn chị ta nữa, hai người làm gì biến mất cả ngày nay vậy?
Anh vươn tay kéo dĩa lê về phía mình.
– Ba đưa chị Như về lại chung cư.
Nghe đến Cố Như, con bé không thoải mái vì lòng nhiều thành kiến. Nó nghiêng đầu, tò mò tròn xoe mắt hỏi:
– Bộ nhà chị ta xa lắm hả ba?
Anh lấy miếng lê trong đĩa, vừa ăn vừa nói:
– Ở tận Bạc liêu!
Con bé ngạc nhiên, mắt nhìn hướng khác suy đoán:
– Miền tây hả ba?
– Ừ, cô ấy phải lên đây thuê trọ để tiện cho việc học. Chung cư cô ấy sống gần đây thôi!
Khánh Chi gật đầu nhẹ, uống ngụm nước hỏi:
– Vậy cũng tính cũng gần mà, sao ba bận đi cả ngày vậy?
Anh định lấy thêm miếng nữa tự nhiên rút tay lại, nét mặt tự nhiên trầm ngâm, dáng vẻ đang suy nghĩ, nghiền ngẫm điều gì một hồi lâu mới nghe anh mở lời:
– Khánh Chi… Ba nghĩ nên cho con biết chuyện này.
Nửa kín nửa hở làm cô bé tò mò, nhìn ba mình chằm chằm, chờ đợi nói tiếp.
– Thật ra ba và chị Như đang yêu nhau.
Khánh Chi khá bất ngờ trước điều này, con bé đã đoán chắc mối quan hệ giữa cả hai không phải là mối quan hệ “thầy trò” đơn thuần, bởi khi nhìn Cố Như, nó có thể thấy trong mắt cô ấy có gì đó khác lạ, khác với ánh mắt nhìn những người khác.
– Vậy những bức ảnh do truyền thông tung ra và những gì họ nói đều là sự thật?
– Phải!
Đường Trạch không phủ nhận, trong ánh mắt con bé mang nét buồn khó đoán.
– Con không ngăn cản ba tái hôn, nhưng tuyệt đối không thể là Cố Như!
Nó buông ly trà ra, khó chịu ra mặt:
– Nghĩ tới chuyện phải kêu một người lớn hơn con chỉ hai tuổi bằng mẹ là con không thể chấp nhận được rồi.
– Cái gì chẳng có lúc đầu, rồi cũng sẽ quen thôi! Sao con không chấp nhận?
Khi được Đường Trạch hỏi lý do, nó trả lời cộc lốc “đơn giản vì con không thích”. Nhưng thật ra trong lòng nó từ lâu đã xem dì Hương là mẹ mình rồi, không ai có thể thay thế được dì ấy cả.
Đường Trạch lắc đầu, chống tay lên gối đứng lên, con gái mới về nên không muốn đôi co làm mất hòa khí. Anh lấy từ chiếc cặp da ra bịch xoài lắc đẩy qua cho nó.
– Ăn đi! Cái này ngon lắm.
Nó vội cầm lấy, nhìn cái màu xanh mơn mởn, là nghĩ tới cái vị chua chua ngọt ngọt cộng với vị mặn cay của muối ớt, nó ứa nước miếng thèm thuồng chỉ muốn bỏ vào miệng ăn liền thôi.
– Sao ba biết con thích ăn thứ này hay vậy?
Anh cười chỉ tay vào bịch xoài nói:
– Cố Như nói với ba, con gái ai cũng điều thích mấy thứ chua, cay này.
Nụ cười trên môi vụt tắt, bàn tay từng nâng niu như bảo bối giờ lại vứt ngang bịch xoài lên bàn.
– Hừ, con không thích xoài lắc nữa, ăn nhiều đau bao tử chết!
Đường Trạch nhịn không nổi mà bật cười khanh khách.
– Đừng lì nữa, thích thì ăn đi!
Khánh Chi tay chống cằm, ngoảnh mặt làm ngơ.
– Không! Chỉ cần thứ gì chị ta thích, con điều ghét, hứ!
– Không muốn ăn thì thôi, để đó khi nào thèm thì ăn! Ba lên lầu tắm, chừng nào nấu xong ba xuống!
Đường Trạch quay người chuẩn bị bỏ đi, con bé mới chịu lên tiếng, nó đột nhiên gọi anh lại:
– Ý, chờ đã! Con có cái này muốn đưa ba!
Anh dừng bước, quay trở lại.
– Cái gì?
Nó đứng dậy bảo anh đợi một lát, lập tức lên phòng lấy. Đường Trạch chống nạnh nhìn theo chờ đợi, thấy con gái lăng xăng, tự dưng lắc đầu, nhoẻn miệng cười nhớ tới Cố Như.
– Hai người này sao lại giống nhau vậy chứ? Tính cách lúc nào cũng sôi động, không thể trưởng thành lên được, cơ thể người lớn nhưng tâm hồn trẻ con, riết giống như mình có hai đứa con gái vậy.
Đang suy nghĩ bâng quơ nghe tiếng bước chân “sành sạch” như ông Chốt của Khánh Chi chạy từ cầu thang xuống. Nó bê trên tay hộp lớn hộp nhỏ, màu xanh màu đỏ bỏ hết lên bàn ăn.
– Cái gì đây?
Khánh Chi hí hửng nói:
– Quà cho ba đó!
Đường Trạch bỏ chiếc cặp da xuống ghế, mở vài hộp quà, nào là bút ký tên, áo sơ mi, quần âu, giày tây rồi thắt lưng.
– Trời ơi con bé này, về thăm ba là được rồi!
Cô bé nghiêng người tay che miệng thì thầm vào tai anh:
– Con mách nhỏ ba cái này, khi nào ba
có hẹn gặp chị ta phải mặc bộ vest con tặng nha!
Anh ngẩng đầu tò mò hỏi:
– Sao vậy?
– Chị ta tranh bộ vest này với con, nên ba phải mặc trước mặt chị ta và nói con tặng! Chắc chắn chị ta sẽ tức điên người.
Đúng là trẻ con! Đường Trạch cười cưng chiều, hỏi cắc cớ:
– Thật là… Con nói không cho ba gặp Cố Như mà?
Con bé cười hì hì nói lần này chỉ là ngoại lệ, lần sau không được gặp. Anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt thích thú nhìn mấy món quà con gái tặng.
…o0o…
Mấy ngày sau…
Khánh Chi diện váy nâu thắt eo kiểu Pháp cổ điển, cùng người phụ nữ tầm ba mươi mặc đầm voan mỏng thanh lịch lấy cảm hứng từ mùa thu, chiếc đầm khéo léo kết hợp hình ảnh lá đỏ – vàng đậm chất tình bước ra từ nhà hàng.
– Đã trễ vậy rồi mà ba con vẫn chưa về nhà. Dì đợi ba con chút nữa đi nha, con nghĩ là ba con sắp về rồi đó!
Đôi mắt toát ra u sầu, tuy buồn nhưng đẹp, mắt long lanh nhìn xa xăm lắc đầu cười khẽ nói không cần:
– Mình ăn cơm tới khuya như vậy ba con còn chưa về, có lẽ là biết dì về Việt Nam nên cố ý tránh mặt cũng nên.
Chị ta nhìn sang con bé, cười hiền hậu.
– Dì thấy hơi mệt, dì về khách sạn nghỉ trước đây!
Nó biết chị ta đang cố che giấu cảm xúc thật của mình. Khánh Chi chợt nao lòng khi nhìn vào đôi mắt buồn rười rượi mà mong manh đến khó tả.
– Dì đừng có nghĩ lung tung nha! Ba con thường hay về trễ lắm, với lại ba vốn đâu có biết dì về đây đâu?
– Không sao! Dì cũng về Việt Nam rồi sớm muộn gì cũng gặp thôi! Hôm nay mỗi món ăn con gọi điều rất ngon, dì phải cảm ơn sự tiếp đãi của con. Dì về trước nha?
– Vậy mình giữ liên lạc nha!
Chị ta gật đầu, cất bước bỏ đi trước. Vừa hay lúc đó Đường Trạch chạy xe tới, dừng xe ở bãi đỗ xe trước nhà hàng. Vừa gát chống xuống đã gọi cho Cố Như:
– Anh tới rồi em đang ở đâu vậy?
Bên kia truyền đến giọng nói:
“Oh em đang ra cổng đây, anh đợi chút
em tới liền!”.
Đường Trạch vẫn giữ máy, bước xuống xe treo nón bảo hiểm vào móc, chỉnh lại áo sơ mi tím than bước vào trong.
Đi được một đoạn bỗng dưng những bước chân vội vàng dần chậm lại, Thiên Hương? Cô ấy về hồi nào? Ánh mắt anh có chút dao động bởi người phụ nữ trước mặt.
Ngay khi chạm mặt Đường Trạch chị ta cũng rất bỡ ngỡ, vô cùng kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm không nói nên lời. Bởi vì cảm giác thân thuộc vẫn còn đầy ắp, mà vai trò hiện tại lại quá xa lạ nên nhận thấy sự ngại ngùng.
Cố Như ra khỏi nhà hàng, bởi vì bị tán cây che khuất nên không nhìn thấy cô gái trước mặt Đường Trạch, chỉ thấy anh đứng yên lặng nhìn về một hướng.
“Em thấy anh rồi, làm gì đứng một mình ở đó vậy? Mau vào đây!”.
Giọng nói từ điện thoại của Cố Như làm anh bừng tỉnh, nhìn về hướng cửa lớn nhà hàng thấy Cố Như cầm điện thoại trên tay hào hứng chạy ra. Thiên Hương cũng lấy lại được bình tĩnh:
– Anh Trạch, lâu rồi không gặp, anh…
Không khí càng gượng gạo hơn khi Cố Như bước đến, khoát tay Đường Trạch. Giờ cô ấy mới nhìn thấy chị gái phía trước này, liền tò mò hỏi:
– Ai vậy anh?
Mắt nhìn xuống đất, ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời:
– Không quen!
Dứt lời, anh mặt lạnh quay người bỏ đi cùng Cố Như. Chưa kịp nói vài câu xã giao nhạt nhẽo, Đường Trạch đã tìm cho mình một khoảng trống, lánh mặt đi cùng Cố Như để điều chỉnh tâm trạng.
Ánh mắt chị ta thẫn thờ, đứng bần thần
nhìn theo bóng lưng của anh ấy trong tiếc nuối. Cảm xúc bên trong là một mớ hỗn độn, còn khuôn mặt thì lại vô cùng bối rối ngại ngùng.
– Không quen? Anh có cần lạnh nhạt với em vậy không?
Đuôi mắt, hàng lông mi trĩu xuống. Làm cho tổng thể gương mặt chị ta có nét đượm buồn, thiếu sức sống như đang có những uất ức, đau khổ trong lòng.
Đường Trạch đẩy cửa vào trong, Cố Như khoát tay anh ngoảnh đầu ra sau vẫn còn thấy người phụ nữ đứng im một chỗ nhìn theo mình.
Linh cảm mách bảo Đường Trạch đang giấu cô ấy gì đó, rõ ràng ánh mắt nhìn chị ta lúc nãy của anh rất có vấn đề, nếu không quen sao chị ta vẫn đứng đó hoài trông theo hai người họ, chắc chắn có điều mờ ám, lập tức hỏi:
– Chị gái đó và anh… Không quen nhau thật hả?
Anh ấy nhất quyết không thừa nhận quan hệ, một mực nói dối:
– Thật chứ! Anh nói dối em làm cái gì?
Cố Như nheo mắt lại tỏ ra bí hiểm nói:
– Cho dù thể diện của anh có lớn đến đâu, ở trước mặt em anh chỉ có một cơ hội duy nhất!
Cô ấy đanh mắt lại, quay phắt sang nhìn anh, buông tay ra. Đường Trạch chột dạ, căng thẳng liếm môi liên tục do dự không biết nên nói hay là không.
– Trước khi anh nói điều này mong em hết sức bình tĩnh lắng nghe.
Cô không nói gì mà cứ bước tiếp, anh nhanh chân bước lên tay khoác vai cô giữ thật chặt rồi nói:
– Có nghe anh nói không?
Cô ấy vẫn không nói gì, gương mặt lạnh tanh. Đợi khi Đường Trạch gọi “công chúa” nụ cười mới thấy xuất hiện trên môi, cô thẹn thùng đẩy anh ra đi trước.
– Rồi, nói đi!
Đường Trạch cười, chắp tay sau lưng nhanh chóng đuổi theo.
– Thì ra em thích được gọi là công chúa?
Đã thích mà còn ngại, cô cương quyết không thừa nhận, vẫn luôn miệng từ chối:
– Không có à nha!
…o0o…
Cố Như đặt bàn trước, không gian nhà hàng đậm chất Trung Hoa cực kì đẹp mắt. Hôm nay do cô ấy mời, đặc biệt gọi món súp Quảng Đông nổi tiếng của nhà hàng cho Đường Trạch thưởng thức.
Trên bàn đầy ắp món ăn khác nhau như Dimsum, há cảo tôm sò điệp tươi, bánh bao phong sa trứng muối.
Không biết anh ấy không thích ăn món Trung Quốc hay không hợp khẩu vị, có một món mà ăn cả buổi vẫn không hết. Cứ ăn được mấy đũa rồi trầm ngâm suy nghĩ.
– Như… Anh muốn nói với em tất cả sự thật về anh.
Đường Trạch lo lắng không muốn giấu cô, sợ tới lúc cô ấy tự mình phát hiện lại giận anh hơn lần trước. Tự dưng Cố Như thấy lo sợ, miếng ăn trong miệng tự nhiên nhạt vị không còn thấy ngon.
– Có chuyện gì bí mật khiến anh không thể nói ư?
Anh gác đũa lên chén, khoanh tay đặt lên bàn, ngồi thẳng lưng nhướn người về phía trước.
– Thật ra… Người lúc nãy em gặp là vợ cũ của anh!