Chương 31: Điều cha chưa từng nói
Đường Trạch đang lái xe đột nhiên rẽ hướng vào cửa tiệm bán rượu, Minh Danh chạy phía sau cũng vào theo, vừa cỡi nón bảo hiểm ra đã vội theo sau Đường Trạch hỏi:
– Cậu quên là mình bị loét dạ dày do uống rượu quá nhiều hả? Bây giờ còn muốn uống cậu quên bác sĩ đã nói gì rồi hả?
Anh đút hai tay vào túi quần bước đến quầy, nhìn những chai rượu bày trí trên kệ, từ cao cấp đến bình dân.
– Tôi không thường xuyên uống rượu như trước nữa, bệnh tình chắc thuyên giảm rồi, uống một chút chắc không sao!
Minh Danh bật lưỡi tỏ ra bất lực:
– Chậc, cậu không nên chủ quan vậy? Mà bé Như đâu, trước kia đi đâu cũng đưa nó đi theo cùng mà?
Đường Trạch thở dài, ánh mắt buồn lạnh lùng khó tả, nỗi buồn xa xăm vời vợi giọng nói mang nhiều tâm tư:
– Muốn đưa đi chung lắm chứ, nhưng hôm qua mới cãi nhau xong, sáng nay nó ra khỏi nhà từ sớm chắc là còn giận, chút nữa tôi phải mua gì đó về nhà để đền tội mới được! Con bé im lặng tôi không thể im lặng luôn được, không nên chiến tranh lạnh quá lâu!
Minh Danh ngạc nhiên hỏi:
– Hai người cãi nhau hả?
Đường Trạch bật cười.
– Chú ngạc nhiên cái gì? Hai người bọn tôi đâu phải lần đầu cãi nhau đâu, như cơm bữa đấy chứ!
Đôi khi mệt quá, anh muốn rời xa nhau vì những cuộc cãi vã giận hờn vô cớ của cô ấy, nhưng cuối cùng lại nhớ lý do vì sao hai bắt đầu mà bỏ qua cho cô ấy.
– Hai người cãi nhau về vấn đề gì vậy?
Anh nhìn xa xăm kể lại:
– Thi thoảng buồn buồn cô ấy sẽ bắt tôi kể về người yêu cũ… nếu tôi không kể cô ấy sẽ giận, mà kể xong thì cô ấy vẫn giận. Chú biết không, thậm chí hôm qua tôi còn ăn cả cái tát thật mạnh của cô ấy.
Minh Danh đứng kế bên cười không ngớt, nói con gái rất là khó hiểu, mưa nắng bất chợt khó lường, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.
Đang nói cười vui vẻ chủ tiệm bước ra, tay cầm chai rượu được đóng hộp cẩn thận nhìn rất đẹp mắt niềm nở chào hỏi anh:
– Giáo sư Đường, chúc mừng sinh nhật!
Anh ngỡ ngàng nhìn, không ngờ tới chủ tiệm biết được hôm nay là sinh nhật anh.
– Hả?
Minh Danh bên cạnh nhắc:
– Cậu quên rồi hả? Hôm nay là sinh nhật của mình mà?
Đường Trạch giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay mới nhận ra.
– Phải rồi, hôm nay là sinh nhật tôi, chú không nói tôi cũng quên mất!
Chủ quán đưa ra chai rượu cho Đường Trạch.
– Giáo sư, đây là một chút thành ý!
Anh lịch sự nhận lấy, Minh Danh nhìn vào
chai rượu thấy năm sản xuất liền ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
– 1984?
Minh Danh bất ngờ chỉ tay vào chai rượu qua nhìn anh ấy hỏi:
– Đường Trạch, đây là năm sinh của cậu mà?
Minh Danh quay lại nhìn chủ cửa hàng tấm tắc khen ngợi:
– Cậu cũng thật có lòng, nhớ sinh nhật Đường Trạch rõ như vậy!
Chủ cửa tiệm cười nhẹ, nói không phải, do hệ thống máy tính của cửa hàng sẽ tự hiện ra ngày tháng năm sinh của hội viên, máy tính lợi hại chứ không phải cậu ấy lợi hại. Nghe qua ai nấy đều bật cười.
– Hai người muốn mua rượu gì thì cứ từ từ chọn đi! Tôi còn có việc xin phép đi trước.
– Ừ, cảm ơn.
Chủ quán đi vào trong anh quay qua nhìn Minh Danh, ánh mắt buồn xa xăm nói:
– Đón sinh nhật làm gì? Bên cạnh chỉ có
một mình, không có người thân không có bạn bè.
Minh Danh thở dài kêu anh:
– Đừng có nói vậy, năm nay có thêm bé Như mà? Những người nhớ sinh nhật cậu không chỉ là cậu chủ cửa hàng này, mà còn có hiệu trưởng Tần, lúc nãy thầy ấy có tới tìm nhưng cậu không có mặt trong hội từ thiện, nên mới gửi quà mừng sinh nhật cho tôi nhờ chuyển cho cậu, quà tôi để ngoài xe kìa.
Đây có thể coi là niềm an ủi, Đường Trạch cúi đầu mỉm cười.
– Thầy Tần thật có lòng v…
Điện thoại bất chợt đổ chuông, anh đưa tay vào túi quần tìm. Khi thấy tên người gọi đến, khóe miệng anh phiếm cười, đây là nụ cười hạnh phúc, như nụ cười anh dành cho Cố Như vậy.
– Sao hôm nay lại gọi cho ba vậy?
Giọng một cô gái ngọt ngào vang lên:
“Đương nhiên rồi, bất luận như thế nào thì con cũng phải gọi điện cho ba mà?”
Anh vừa nói vừa cười tít mắt, thể hiện niềm vui cao độ của mình.
– Chuyện học của con tới đâu rồi?
Cô gái bên kia giả vờ giận dỗi:
“Sau lúc nào gọi tới ba cũng hỏi cùng một câu vậy? Không nhớ con hả? Ba là giáo sư không có nghĩa con phải trở thành một giáo sư đâu!”.
– Haha, con nhỏ này, ba lo mới hỏi thôi!
“Con xin lỗi ba nhiều lắm, năm nào cũng để ba một mình đón sinh nhật”.
Đường Trạch an ủi con gái để con khỏi lo lắng, an tâm việc học bên kia:
– Ai nói ba đón sinh nhật một mình? Ít ra cũng còn chú Danh con ở cùng với ba, không có cô đơn đâu con đừng lo!
“Ba nói vậy con cũng yên tâm, con có việc phải xử lý, cúp máy trước đây nha ba, sinh nhật vui vẻ!”.
Vừa tắt máy xong, vẻ mặt vui vẻ ban đầu đâu mất rồi, còn đó trên khuôn mặt là nỗi buồn khắc khoải, ánh mắt mang nặng tâm tư.
Người ngoài mặt kiên cường khiến người ta đau lòng nhất, Minh Danh trách:
– Cậu cũng kì lạ quá đó! Rõ ràng là rất nhớ con gái tại sao lại giả vờ bình thản như vậy? Cứ việc trực tiếp kêu nó về là được rồi! Có nó thì sẽ không buồn như vậy đâu!
– Tôi không muốn vì tôi mà con bé bỏ lỡ việc học.
“Con gái ơi, ba nhớ con vô cùng!”, chỉ mấy chữ ngắn gọn nhưng khó thốt nên lời. Chưa một lần nào trong suốt ngần ấy năm, anh nói với con gái rằng mình nhớ nó đến nhường nào.
Lần nào gọi về cũng bảo không sao, bảo con đừng lo, rồi cứ hỏi han chuyện học hành, cuộc sống bên đó của con, anh sợ con gái ở nơi đất khách quê người nhớ nhà rồi lại tuổi thân.
Còn nhớ lúc con vừa qua đó du học, anh phải bỏ việc bên này ở đó cả tháng trời để sắp xếp trường lớp, chỗ ăn, ở của con. Sau một tháng quay về nhà không ngày nào mà anh không gọi qua an ủi con gái, hỏi thăm. Từ trước tới giờ chưa ngày nào rời xa con, nên không thể chuẩn bị tâm lý cho việc phải xa con lâu dài như thế.
Con đi được hai năm những cuộc gọi dần thưa, vì hầu như một ngày của nó thường rất bận, hết học rồi đi làm thêm, anh không thể trò chuyện với nó thường xuyên như trước.
Mấy năm rồi chưa được gặp con, thi thoảng chỉ có thể nhìn con qua màng hình dfiên thoại mỗi khi Fafim về. Bao nhiêu tình thương đều dành cho con, sợ nó buồn cái này buồn cái kia, mà
chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, quên rằng mình cũng cần được an ủi.
Anh rất nhớ nụ cười của con gái, cái nụ cười mà ngày trước anh cứ nói: thấy đểu đểu làm sao đó! Giờ nhớ lại thì thấy nó quá đẹp! Cái môi cứ nhếch một bên, rồi hai cái răng sữa bé xíu ở dưới của con như tô điểm thêm một chút cho nụ cười.
Yêu nhất vẫn là cặp mắt màu hổ phách của con gái, cái đôi mắt độc nhất vô nhị mà anh thấy đáng yêu nhất.
– Đường Trạch, hay năm nay tổ chức sinh nhật đi!
Sự ngạc nhiên được biểu thoáng qua trên khuôn mặt chưa đến năm giây, anh cười ngượng ngùng nhìn Minh Danh.
– Tôi lớn vậy rồi làm mấy chuyện đó chi?
Minh Danh liếc mắt nhanh sang hướng khác cười khuyến khích nói:
– Này, ai bảo người lớn thì không được sinh nhật? Mình có rượu này, nhân tiện mua thêm vài món về nữa xem như ăn tiệc sinh nhật nhỏ.
Năm nào Đường Trạch cũng lủi thủi một mình, biết được nỗi niềm giấu kín này nên đã muốn cùng anh bầu bạn trong ngày sinh nhật năm nay.
– Cũng được, có chú sẽ đỡ buồn hơn!
Anh khom lưng cầm chai rượu Whisky Scotland đến quầy tìm ông chủ cửa hàng thanh toán.
Lúc rời khỏi cửa tiệm điện thoại đổ chuông. Đường Trạch treo chai rượu lên xe nghe máy. Giọng bên kia đầu dây có vẻ vội:
“Anh tới tiệm sách Vân Biên giờ được không? Em mua sách quên đem tiền rồi”.
Đường Trạch chưa nói, Minh Danh bên cạnh thúc giục:
– Đi đi, tôi mua vài món về nhà trước đợi cậu!
“Chú Danh cũng ở đó hả?”
– À chú đây.
“Vậy chú đi chung anh Trạch đến đây đi!”
Khi biết được Minh Danh cũng ở đó thì đã nhiệt tình nói chú ấy đến cùng. Hai người họ đưa mắt nhìn nhau không biết Cố Như muốn làm gì, trả tiền sách thôi chú ấy đi theo làm gì?
……o0o……
50 phút sau Đường Trạch và Minh Danh có mặt tại tiệm sách Vân Biên. Bước xuống xe, anh ngạc nhiên khi tiệm sách đang ở tình trạng đóng cửa.
Chẳng lẽ Cố Như còn giận nên cố tình chơi khăm anh? Nhưng nghĩ một cách cẩn thận, rõ ràng khi nãy còn nghe giọng nói ông chủ phát ra nữa mà?
Anh bước đến gần đưa tay lên đẩy cửa tròn mắt kinh ngạc bước vào. Cố Như mặc trên người chiếc đầm cổ vuông màu trắng trơn trung tính, thân dài qua gối, dáng xòe hệch như Tây Thi chuyển kiếp vậy, vẻ ngoài dịu dàng, nhẹ nhàng như hoa như sương khiến cho Đường Trạch chỉ muốn chở che.
Trên tay cầm bó hoa hồng xanh, khoác lên mình màu sắc thanh tao, chan hòa với thiên nhiên, cây cỏ. Loài hoa này cũng đại diện cho sự bền vững, ít biến động, một tình yêu vô bờ, cho đi không cần nhận lại.
– Sinh nhật vui vẻ! Chúc anh luôn ấm áp, cả bên trong lẫn bên ngoài!
Kết thúc bằng nụ cười tinh nghịch, kiễng chân hôn lên má Đường Trạch. Anh vừa cảm động vừa sung sướng, quá bất ngờ không thể nói được câu nào.
Đường Trạch khô khan quen làm nhiều hơn nói những lời đường mật. Trái lại với đó, Cố Như lại là cô gái rất ngọt ngào, dịu dàng và luôn biết hâm nóng tình yêu bằng những cách thức lãng mạn. Một người thiếu, một người bù, tình yêu của họ không phô trương mà lại yên bình, sâu sắc.
Hiểu được Đường Trạch là người chững chạc, từng trải, nên vì anh mà trang trí cả tiệm sách màu trầm một chút. Và xếp các ngọn nến hình trái tim, không quên trang trí thêm dòng chữ “Happy birthday” thật to ở giữa.
Những bức hình kỷ niệm những lần đi công viên, ăn uống ở hàng quán cô ấy chụp lại đều được treo khắp dây đèn led chạy quanh phòng.
Còn nhớ ngày Đường Trạch chuẩn bị rời khỏi Tây Kỳ, Cố Như nhờ nhỏ Thùy giúp cô chụp một tấm đứng cùng anh dưới gốc Phượng. Nay bức ảnh đó được cô in ra thành khổ giấy lớn, đặt trong Backdrop tròn kết vòng hoa khô xinh đẹp.
Anh cảm động, giấu đi sự nghẹn ngào hỏi:
– Em cũng biết hôm nay là sinh nhật anh nữa hả?
Ánh mắt tinh nghịch nhìn anh nói:
– Sao em có thể bỏ lỡ một ngày quan trọng như vậy?
– Anh còn tưởng em giận, không thèm quan tâm tới anh luôn rồi.
– Mà nè, anh vẫn còn nhớ tiệm sách này hả?
– Câu nói này nên là anh hỏi em mới đúng.
Cả hai nhìn nhau, nụ cười ấm áp là ngôn ngữ chung của họ lúc này. Rõ ràng là hạnh phúc nhưng sao thấy mắt ai cũng đỏ hoe, như có giọt nước đọng lại trong mắt.
Nhìn những tấm ảnh này, khiến anh ấy nhớ về chuyện tình của hai người, từ lúc gặp nhau, yêu nhau, rồi mấy lúc giận hờn những khi hạnh phúc nhất.
Cô ấy vì mình tốn không ít sức lực, nhưng không có cách nào nói những từ hoa mỹ khiến cô cảm động, anh chỉ có thể nói nom na:
– Hiệu ứng cũng không tệ anh thật sự rất cảm động, hiếm khi náo nhiệt như vậy cho nên hôm nay anh rất vui đó!
Cuộc sống của anh trước đây ngày qua ngày trôi qua bình đạm. Từ khi Cố Như xuất hiện anh như bước sang một trang mới, mỗi ngày đều trở nên vô cùng đặc biệt, đôi khi chỉ cần nhìn cô trong lòng cũng thấy vui sướng.
Cô nhét vội bó hoa vào tay tặng anh, nắm tay anh dắt tới chiếc bàn nhỏ thường khi để đọc sách ngồi xuống ghế.
– Anh lớn như vậy mà còn ngại ngùng
nữa.
Cô ngồi xuống bên cạnh Đường Trạch.
– Ờ, chú Danh cũng ngồi xuống đi!
Minh Danh bước đến ngồi đối diện, cười hiền hậu.
– Được rồi, cứ để chú tự nhiên!
Cô cầm bật lửa trên bàn thắp nến cho chiếc bánh kem hình trái tim. Bề mặt phủ đầy bằng chà bông và trứng muối đây là vị mà anh ấy yêu thích. Nước sốt vàng óng, màu cam của ruốc và trứng tạo nên sự hòa quyện hoàn hảo.
– Nhanh cầu nguyện đi, lẹ lên anh!
Đường Trạch nhìn chiếc bánh, năm nay đã tròn 39 cái xuân xanh nhưng chưa một lần biết đến mùi vị của ngày sinh nhật đúng nghĩa. Thấy thế Minh Danh lại bật cười nói với cô rằng:
– Con không biết đó thôi, chứ Đường Trạch chưa từng tổ chức sinh nhật nên nó mắc cỡ là chuyện bình thường thôi!
Ai đến ngày sinh nhật mà chẳng mong được mọi người chúc tụng, được tặng quà, được thổi nến trên chiếc bánh kem to đùng. Tuy nhiên vì nhiều lý do, không phải ai cũng có được những buổi tiệc sinh nhật trong mơ như thế.
Cố Như cầm chiếc bánh kem đưa đến gần anh, giọng nói ấm áp:
– Anh đúng là có một tuổi thơ thiếu thốn
mà, nhanh cầu nguyện đi!
Anh ngượng ngùng vừa nhắm mắt lại Cố Như đã lên tiếng nhắc nhở:
– Chắp tay lại nữa!
Đường Trạch mở mắt ra nhìn cô rồi làm theo, vừa nhắm mắt chưa tới một phút đã vội mở ra ngay.
– Xong rồi.
Cố Như ngạc nhiên hỏi:
– Sao nhanh quá vậy?
Nghĩ tới dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày của anh, và thái độ bối rối lúc này khiến cô bật ra tiếng cười vì không nén nhịn được.
– Ôi trời ơi anh Trạch ơi! Sao anh cứ trẻ con như vậy? Để em cầu nguyện giúp anh nha?
Cô đặt chiếc bánh lên bàn, chắp tay, nhắm mắt đọc to lời cầu nguyện:
– Mong rằng những kẻ bắt nạt anh Trạch sẽ sớm bị trừng phạt, cũng hy vọng anh ấy có thể sớm ngày trở về trường tiếp tục công việc!
Cô mở mắt quay sang nhìn anh.
– Xong rồi, như vậy mới gọi là cầu nguyện chứ, anh này…
Cô huých tay vào người anh một cái châm chọc. Minh Danh bên cạnh cười nói vui vẻ góp lời:
– Nguyện vọng này nhất định sẽ trở thành hiện thực, đợi tới ngày đó tôi nhất định sẽ cầm hoa đứng trước trường chào đón cậu quay trở lại!
Nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, Đường Trạch cười hạnh phúc.
– Cảm ơn hai người!
Anh khom người xuống thổi nến.
– Tôi hứa sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, để khiến nguyện vọng này trở thành hiện thực.