Chương 30: Vest xanh
– Ai nói tôi không có tiền mua? Gói lại đi!
Cố Như cười một cách đắc ý, vỗ tay nhìn Mỹ Dung giả vờ khen ngợi:
– Như vậy mới được chứ, chị Dung thật có phúc mới “vớ” được gã đàn ông này!
Nói xong, vùi mặt vào vai Đường Trạch, cười khúc khích, anh giả vờ ngoảnh mặt sang hướng khác, nhịn không được cười theo.
– Được rồi, bình tĩnh!
Bản thân cũng mắc cười vậy mà kêu cô ấy bình tĩnh.
Từ Đông tức giận ngồi xuống, Mỹ Dung lại ôm lấy lão ta.
– Em biết anh sẽ không nỡ làm em buồn mà, yêu anh nhất!
Từ Đông siết chặt hai tay lại tức giận, một bộ trang sức 600 triệu? Nỗi hận này làm sao nuốt trôi? Chưa bao giờ cảm thấy người yêu của mình phiền phức như bây giờ. Lão ta liếc nhìn Đường Trạch thề rằng sẽ trả thù hận này trong tương lai không xa!
……o0o……
Cố Như ôm chậu hoa trong tay từ căn phòng phía đông bước ra, Đường Trạch vừa rời khỏi căn phòng đấu giá lúc nãy, vừa đi vừa dùng khăn vải trong túi lau mồ hôi trán. Thấy Cố Như đang đến anh dừng lại cất khăn tay vào túi đợi, cô bước đến mỉm cười nhướng mày ra hiệu.
– Đi thôi! Anh xong việc chưa?
– Để anh tiễn em ra ngoài, sau khi kết thúc đấu giá còn nhiều thứ phải làm, anh không thể về nhà cùng em được, tối nay rất có thể sẽ về trễ, em đừng đợi cơm anh!
– Oh, không sao đâu, anh có việc thì cứ giải quyết cho xong đi!
– Hình như tâm trạng của em không tệ.
Đường Trạch choàng tay qua eo cô ấy, kéo cô lại gần. Cố Như nhớ đến vẻ mặt tái nhợt khi biết mình thắng đấu giá của Từ Đông, cô sung sướng cười hả hả hê nói:
– Đương nhiên rồi, anh cho Từ Đông “một bài học nhớ đời”, giúp em rửa hận không vui sao được?
– Hỏi thật, em có tiếc không? Anh có thể nhìn thấy em thích đôi tai đó.
Nụ cười đã bớt tươi tắn, nhưng vẫn giữ dáng điệu hồn nhiên. Khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt trong sáng nhìn Đường Trạch lắc đầu nói:
– “Nếu muốn hoa sống mãi thì đừng hái hoa”. So với việc sỡ hữu, ngắm nhìn thôi cũng đủ rồi.
Anh không nhịn được mà bật ra tiếng cười, cô gái này thật biết cách che giấu cảm xúc. Anh chỉ tay vào chậu Kiều Dẹt dặn dò:
– Nè, nhớ cẩn thận, lần này gãy là khỏi chữa luôn đó!
Cố Như cười nửa miệng.
– Làm như em làm gãy vậy… Mà anh muốn biết cô gái không biết điều đó là ai không?
Đường Trạch nheo mắt khó hiểu, tại sao cô ấy hỏi câu này?
– Ai?
Ánh mắt cô như tập trung vào Đướng Trạch, do dự hồi lâu, khóe miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thay đổi chủ đề đột ngột:
– Cô gái… Trên trang cá nhân của anh là ai vậy?
Nụ cười chợt vụt tắt, Đường Trạch tiến thoái lưỡng nan, không biết phải trả lời thế nào. Mỗi lần nhắc đến, anh đều lảng tránh, Cố Như muốn giải quyết khúc mắc trong lòng nên quyết định nói ra chuyện mình gặp cô gái kia trên đường tới đây:
– Sáng nay em thấy cô ấy trên đ…
Tại thời điểm quan trọng, Minh Danh xuất hiện kịp giảy vây, bước đến chỗ họ gọi:
– Đường Trạch, nhà tài trợ muốn gặp cậu, mau vào đi!
Bị ngắt lời không nói được câu sau. Đường Trạch vội vàng vỗ vai Cố Như, dặn cô đi đường cẩn thận sau đó quay người theo chú Danh vào trong.
Cố Như nhìn theo, lòng tràn ngập nghi hoặc. Cô gái đó là ai, mỗi lần nhắc đến anh đều lúng túng, nhưng lại không muốn trả lời.
Lúc trước cũng từng đề cập đến vấn đề này, anh chỉ nói rằng sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô về “người quan trọng đó”, nhưng sau một thời gian dài, anh không nhắc lại nữa, điều này khiến cô càng thêm buồn bực. Nhưng có lẽ đó là nỗi buồn mà cô đã quá quen thuộc, yêu nhau lâu như vậy, anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô.
Nếu yêu cô ấy mà đặt ảnh bìa của người con gái khác, ngày đêm nhớ nhung, như vậy thật sự rất quá đáng.
…Mấy ngày sau……
Cố Như mặc áo len cổ lọ phối hợp cùng quần kaki thanh lịch, dịu dàng tay cầm áo khoát, vai đeo cặp bước vào cửa hàng quần áo.
– Chị gì ơi!
Nhân viên bên kia đang tiếp thị cho một vài khách hàng nữ, vừa gọi đã chạy sang Ngay.
– Có chuyện gì vậy?
– Dạ em muốn mua vest, chị dẫn em đi tham khảo được không?
Chị nhân viên cười lịch sự, hướng tay về phía tủ trưng bày.
– Ừm, theo chị! Em muốn mua vest trung niên hay vest nam trẻ?
– Đương nhiên là vest trung niên rồi ạ.
Chị dừng bước trước các thanh sắt sát tường, nơi treo những bộ vest đắt tiền, quay lại nhìn cô ấy nhiệt tình nói:
– Nếu em đang băn khoăn không biết nên mua mẫu áo nào, màu áo gì thì chị có thể tư vấn cho em.
Cố Như ngượng ngùng cười, xoa gáy, nhờ chị tư vấn. Chị ấy cho biết, đa số đàn ông trung niên đềy thích sự trầm tĩnh, điềm đạm, nên mặc những bộ vest tối màu có họa tiết nhẹ nhàng như: đen, xám kẻ sọc, nâu cà phê, xám lông chuột, tím than và các bộ vest ánh nhũ.
Nhìn qua toàn màu sắc tối, bình thường Đường Trạch cũng hay diện những bộ vest màu tối. Yêu người hơn mình nhiều tuổi, anh chững chạc và sống trầm lặng hơn, cô có thể nhận ra được điều này thông qua phong cách ăn mặc, cử chỉ của anh ấy.
Cố Như muốn anh thay đổi một chút, thật ra 38 tuổi chưa già, anh vẫn nên mặc vest sáng màu!
– Ở đây có vest sáng màu không chị?
Nhân viên ngay lập tức đi tìm những bộ vest treo trên giá.
– Nếu vest sáng màu… Thì có cái này!
Nhân viên lấy xuống chiếc vest xanh dương nhạt kết hợp cùng quần âu đen phá cách.
– Bộ vest này em thấy sao? Chất liệu vải ngoại nhập, em cứ yên tâm về độ bền của sản phẩm!
Cô cầm bộ vest xem đi xem lại cẩn thận. Bộ này đẹp, trước đây Đường Trạch luôn mặc bộ vest tối màu, nhìn già nua thiếu sức sống. Cô bắt đầu tưởng tượng, khi Đường Trạch mặc vest vào, chỉ cần nghĩ đến thôi, đã thấy nôn nao muốn nhìn, anh sẽ trông trẻ hơn rất nhiều, khí chất cùng sự tao nhã cũng theo đó mà tăng lên.
Cố Như đứng ngây người, nhìn một hướng mộng tưởng rồi tự cười ngốc nghếch, nhân viên bên cạnh khó hiểu vỗ vai cô mỉm cười hỏi:
– Em mua luôn bộ vest này không, hay xem thêm vài mẫu nữa?
– Em…
Đang nói chuyện, điện thoại trong túi reo lên, cô phải dừng lại, lấy điện thoại ra nghe.
– À chị đợi em chút!
Cố Như đưa lại bộ vest cho chị đi nghe điện thoại. Lúc này, một cô gái từ dãy bên kia đi tới, hiển nhiên cũng đang tìm một bộ vest.
Sau khi xem qua nhiều loại, cô ấy vẫn không tìm được bộ nào thích hợp. Vừa bước qua đây, đã nhìn thấy ngay bộ đồ mà mình đang tìm. Trùng hợp thay, đó lại chính là bộ vest mà Cố Như đã chọn.
– Em chọn được bộ nào chưa? À, ở đây vẫn còn vài mẫu em xem thế nào!
Nhân viên chỉ tay lên giá treo đồ, nói ở đây toàn là vest trung niên đa dạng màu sắc, kêu cô gái cứ tha hồ lựa chọn. Ở đây có đủ các bộ vest trung niên đủ màu sắc, cho cô ấy thoải mái lựa chọn. Nhưng cô gái không quan tâm, vì cô ấy nhắm vào bộ vest trên tay chị nhân viên.
– Bộ vest này rất vừa mắt, em chọn bộ này! Chị gói lại cho em đi!
Chị lại khó xử, cười xòa nói bộ này lúc nãy có người mua rồi, nói cô gái chọn bộ khác. Cô gái nhìn quanh, như thể đang tìm ai đó.
– Người mua đâu rồi sao không thấy?
Nhân viên chỉ hướng Cố Như vừa rời đi.
– Ra ngoài nghe điện thoại rồi, lát nữa vào.
Đột nhiên, cô gái cười, nói rằng nếu chưa trả tiền thì không được tính là mua hàng, chiếc áo vest vẫn chưa gói lại nên cô ấy có quyền mua. Nhưng nhân viên vẫn chưa muốn bán, vì Cố Như là người mua trước. Cứng đầu và bướng bỉnh, thích làm mọi thứ theo ý mình, cô gái sẵn sàng rra gấp đôi số tiền:
– Thôi được rồi! Em trả gấp đôi cho bộ vest này được không?
– Không được đâu, cô gái kia ra ngoài nghe điện thoại sẽ nhanh chóng quay lại thôi…
Cô gái quyết tâm muốn mua bằng được bộ vest này nên trả giá cao hơn:
– Gấp ba thì sao?
Chị vẫn cương quyết không bán:
– Không được, tôi phải tuân thủ theo quy định!
Đó là lần đầu tiên gặp một người không tham tiền, vì vậy cô gái phải thay đổi phương pháp của mình. Nhẹ nhàng, ngọt ngào giải thích:
– Em nói chị nghe! Có lẽ người vừa rồi là một kẻ lừa đảo, dàn cảnh muốn cướp đồ thôi, họ thấy không có cơ hội nên rút lui.
Nghe cô gái nói tuy phi lý nhưng thuyết phục, chị nhân viên bắt đầu nghi ngờ.
– Chị thấy đó, vị khách mà chị nhắc đến đâu, sao nghe điện thoại lâu vậy mà chưa thấy vào có phải là lừa đảo không? Giờ chị đợi tới ngày mai nó cũng chưa quay lại, nên bán cho em nhanh đi! em đã trả nhiều hơn giá gốc, chị thấy sao?
Cũng thấy hợp lý, thần sắc chị không ổn định, thế là lung lay nghe theo lời cô gái kia:
– Ừ, để chị gói lại cho em!
Đạt được ý muốn, cô gái cười hài lòng gật đầu đồng ý.
– Cảm ơn chị.
Khi nhân viên đang gói bộ vest chuẩn bị giao cho khách, Cố Như bước tới, không thấy bộ vest mình đâu, liền đến chỗ chị nhân viên hỏi:
– Chị gì ơi, bộ vest em mua đâu rồi?
Chị nhân viên ngước đầu nhìn Cố Như ngỡ ngàng, cầm túi giấy đựng bộ vest, tay kia chỉ về hướng cô gái nói:
– Chị tưởng em không quay lại nên bán cho cô bé này rồi.
Cố Như nhìn theo hướng tay chị ấy, thấy cô gái đang quay lưng về phía mình.
– Sao chị có thể làm như vậy? Em nói em chỉ đi nghe điện thoại một chút rồi quay lại, sao chị có thể bán cho người khác như vậy chứ?
– Chị xin lỗi, do em nghe máy lâu quá, tưởng em đổi ý không mua nên chị bán cho người khác. Nếu muốn em có thể thương lượng với cô bé kia!
Cố Như không chút do dự bước đến bên cô gái kia.
– Em gái, mình nói chuyện được không?
Cô gái cúi đầu đang gửi tin nhắn cho người khác, vì câu nói này mà quay lại bốn mắt nhìn nhau, Cố Như nhìn cô gái không chớp mắt, như thể đã quen biết từ lâu, cả hai chỉ tay vào nhau cùng ồ lên:
– Là chị?
– À thì ra là cô nữa hả?
Hóa ra là cô gái lần trước gặp ở trung tâm, Cố Như hôm đó vẫn cay cú, không thích nhưng cứ gặp, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Do dự vài phút, chuyện qua rồi, chậu hoa đã được cứu hay cứ hạ giọng thương lượng xem sao. Cố Như nhìn chị nhân viên rồi nhìn cô gái thầm nghĩ, bộ vest này nhất định phải mua tặng cho Đường Trạch.
– Hay bây giờ em đưa bộ vest này cho chị đi! Chị sẽ bỏ qua cho em, rồi đưa lại tiền bộ vest nữa, em thấy như vậy được không?
Cố Như cố gắng nhìn cô bé với ánh dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng muốn thương lượng. Cô gái nghe cho xong rồi lại bỏ qua nhanh chóng, chẳng có tác dụng gì hết.
– Ha, giờ chịu hạ giọng với tôi rồi hả? Mà ai là chị em với chị? Gọi thân thiết như vậy tôi không quen. Mà cái gì “chị sẽ bỏ qua cho em”? Tiền hoa cũng đền rồi còn nợ gì nhau mà nói kiểu đó?
Con bé này mới tí tuổi mà đã láo như vậy rồi, lớn chút nữa không biết sẽ ra sao, đúng là con nít quỷ! Nhưng dù thế nào, cô cũng tự động viên mình không được bỏ cuộc! Cố Như cất tiếng cười sảng khoái, xua tan bầu không khí căng thẳng:
– Haha đừng nói vậy mà! Cứ coi như lần trước chị hiểu lầm em đi được không? Em nói phải, tiền hoa cũng đã đền rồi, những chuyện không vui đừng nhắc đến nữa!
Cô gái nhướng mày, cười khiêu khích, gieo rắc bất hòa:
– Vậy chị xin lỗi đi, tôi bỏ qua!
Con bé này đúng là được voi đòi tiên mà. Cô gái cố tình làm cho tức tối mà phải có hành động đáp trả nhưng cô ấy vẫn bình tâm nói lời xin lỗi:
– Chị xin lỗi, là chị sai, lẽ ra không nên vu oan cho em mà không nói rõ vấn đề, em có thể tha thứ cho chị không?
Cô gái che miệng cười thầm vui sướng trong lòng.
– Thấy chị có thành ý như vậy tôi không chấm dứt chuyện cũ nữa, tha lỗi cho chị đó!
Ra vẻ cao thượng lắm chẳng bằng, nó nói như đúng rồi vậy.
– Vậy em nhường bộ vest này cho chị được không?
Nó lập tức nghiêm mặt gắt giọng:
– Không!
Vất vả nịnh nọt nãy giờ, vứt đi sĩ diện xin lỗi nó, vậy mà đáp lại một câu khiến người ta tan nát cõi lòng.
– Bộ vest này tôi mua để tặng cho ba, vì hơn ba năm nay rồi tôi chưa về thăm nhà lần nào, nên không thể nhường cho chị được!
Cố Như nghe xong rất thương cảm, nhưng cô cũng vậy:
– Tôi tặng cho người rất quan trọng.
– Vậy nói thử chị tặng cho ai? Có quan trọng bằng tôi không, nếu tôi thấy lý do của chị hợp lý sẽ nhường lại bộ vest này cho chị!
Cố Như ngây thơ tưởng thật cúi mặt ngại ngùng vuốt ve vạt áo kể:
– Tôi tặng cho bạn trai. Trước giờ anh ấy điều mua rất nhiều đồ, tặng rất nhiều quà cho tôi, nhưng chưa bao giờ tôi tặng anh ấy nổi một món đồ. Khó khăn lắm mới để dành được một ít tiền, nên hôm nay muốn tặng anh ấy bộ vest này. Nó rất hợp với anh ấy, nên cô rộng lượng mà nhường lại cho tôi được không?
Nó nói một cách thản nhiên:
– Ồ, lý do cảm động đó!
Cố Như đứng kế bên gật đầu liên tục vì nghĩ chắc nó đã nghĩ thông mà nhường cho mình, nhưng câu nói tiếp theo đây sẽ khiến cô giận tím người:
– Nhưng liên quan gì tới tôi? Bộ vest này cũng rất hợp với người mà tôi muốn tặng!
Cô gái chỉ vào kệ, khu trưng bày áo vest nam nói tiếp:
– Theo tôi thấy những bộ vest ở đây cái nào cũng đẹp, chị chọn một bộ rồi tặng là được rồi cần gì tranh giành với tôi?
Nói xong cô gái đặt số tiền xuống bàn thanh toán, rồi cầm túi vest bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của Cố Như, cô thậm chí còn không có thời gian để điều chỉnh biểu cảm của mình.
Nhìn theo bóng lưng cô gái kia, vẻ mặt cô tức tối, chỉ có thể bực bội dậm chân tại chỗ, tức trong lòng mà không thể làm được gì.
– Ahh, con bé này chơi mình đây mà, ngay từ đầu đã không có ý nhường lại bộ vest cho mình rồi.
Chị nhân viên bước tới hỏi:
– Em mua nữa không?
– Mua chứ! Không mua lấy gì tặng? Xui xẻo lắm mới gặp con nhỏ đó!