Chương 27: Đã định không cách nào tránh khỏi, vậy hãy hưởng thụ chúng đi!
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 27: Đã định không cách nào tránh khỏi, vậy hãy hưởng thụ chúng đi!
– Anh tăng ca liên quan gì tới em? Lương anh nhiêu còn lương em nhiêu hả, em làm việc của mình, lãnh đúng lương của mình thôi chứ?
Cuối cùng Huỳnh Nam Phú nhấn mạnh:
– Chuẩn bị lại showroom “gấp trong hôm nay” cho tôi! Nếu không đừng hòng về!
– Bộ mai anh “chết hay gì?”.
Huỳnh Nam Phú 49 gặp 50, Cố Như cũng không vừa, nóng lên, không giữ được bình tĩnh, tức giận ăn miếng trả miếng xô ghế, trợn má phùng mang, khiến cuộc cãi vã trở nên hỗn loạn.
Phần Không ngại đối đầu, có phần phản ứng mạnh mẽ này của Cố Như thu hút sự chú ý của những đồng nghiệp xung quanh:
– Ổng chạm dây thì có, tan làm đúng giờ là chuyện bình thường mà, ổng làm gì la mắng thấy ghê vậy?
– Ban đầu em nói nhỏ nhẹ anh không chịu, vậy thì không chỉ hôm nay, mà sắp tới em sẽ không tăng ca nữa, nếu anh còn làm khó em sẽ đem chuyện này nói với giám đốc trung tâm đó!
– Như vậy mới đúng, đi làm 8 tiếng rồi, phải để người ta nghỉ ngơi chứ!
– Nói thiệt nha, mấy bé 2k đi làm đúng là xả giận giùm cho 7, 8, 9x tụi mình luôn á!
– Con bé này nay ngầu thiệt luôn á! Làm với ông Phú tăng không trả lương, đi trễ thì bị trừ tiền, không hợp lý chút nào!
Huỳnh Nam Phú trợn trừng mắt, lòng có chút dao động, nếu chỉ một mình Cố Như sẽ không đáng nói, nếu đám nhân viên dưới trướng của anh ta hùa nhau bênh vực Cố Như chắc chắn sẽ gây bất lợi với anh ta.
– Nếu cô dám kêu giám đốc tới thì tôi cho ổng xem báo cáo ngày của cô, để coi tôi có đang ngược đãi cô không. Tăng ca chuẩn bị cho sự kiện thật hoàn hảo không phải là đúng rồi hay sao? Nói chuyện như cô thì ai còn ở công ty tới đêm cũng phải báo giám đốc hết rồi.
Cuộc tranh cãi đang cao trào, từ đâu đó vang lên giọng nói của người ngoài cuộc:
– Công việc bán thời gian thì không cần phải tăng ca theo giờ của trung tâm!
Mọi người quay đầu nhìn lại, Đường Trạch chậm rãi đi tới trước mặt mọi người, xuất hiện trong bộ vest xám lông chuột, áo sơ mi sọc caro đen trắng bên trong, Cố Như bất ngờ khi Đường Trạch xuất hiện, nhìn anh không chớp mắt.
– Ai vậy?
– Chắc khách tham quan!
– Nhìn người này quen quá.
Cách nói này chắc không phải là khách hàng rồi, Huỳnh Nam Phú chau mày bước đến hỏi:
– Tôi dạy dỗ nhân viên mình thì liên quan gì tới anh hả? Mặc kệ nó làm bán thời gian hay toàn thời gian, đã là nhân viên trong trung tâm thì phải chấp hành theo quy định của trung tâm!
– Theo tôi biết thì nhân viên bán thời gian sẽ không tham gia vào những hoạt động quan trọng của trung tâm. Luật lao động quy định rõ ràng, tăng ca thì phải thương lượng hai bên chứ?
Vừa nói anh vừa nhìn đồng nghiệp làm chung Cố Như.
– Đằng này… tôi nghĩ anh do thiếu nhân lực hoặc muốn tiết kiệm chi phí nên cố gắng giao thêm việc cho nhân viên.
Những gì anh nói lại khiến Huỳnh Nam Phú khó chịu và rối loạn. Bị chỉ ra điểm nực cười trong câu nói, khiến anh ta xấu hổ, bẽ mặt một phen.
– Công ty thế nào tôi không biết, nhưng đây là trung tâm trưng bày nghệ thuật, có quy định riêng của nó.
– Nói như anh nếu có trường hợp khẩn cấp ở nhà, hoặc tình huống nguy hiểm đến tính mạng, họ không thể hủy tăng ca sao? Ngồi làm việc trên đống lửa sẽ tốt hơn làm việc với tinh thần thoải mái à?
Huỳnh Nam Phú bình tĩnh tiếp nhận câu trả lời của Đường Trạch, rõ ràng nội tâm như quân lính tan rã nhưng trên mặt vẫn giữ điềm tĩnh nói:
– Nếu nếu có lý do chính đáng, sẽ không phải tăng ca.
Tính toán khá cặn kẽ và luôn trong trạng thái sẵn sàng cho sự biến đổi, Đường Trạch nhìn về hướng Cố Như cười thầm nói:
– Cô ấy phải về nhà để còn đi hẹn hò!
Trước lý do Đường Trạch vừa nói, không chỉ Cố Như và các đồng nghiệp xung quanh bất ngờ, ngay cả Huỳnh Nam Phú cũng khó chịu vì lý do vớ vẩn này.
Anh ta khoanh tay trước ngực nhìn Đường Trạch, có vẻ không phải tính hiệu tốt, anh bồi thêm một câu:
– Chuyện chung thân đại sự đấy! Khi tâm trạng không tốt, không thể cam đoan cô ấy sẽ hoàn thành công việc một cách tốt nhất, như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến trung tâm mất! Nhìn anh biết là một người tốt rồi, không chỉ biết đến công việc mà còn lo cho cả đời sống của nhân viên nữa có phải không?
Huỳnh Nam Phú liếc mắt nhìn chỗ khác, mím môi về một phía, ra vẻ hờ hững.
– Hẹn hò khi nào không được, quan trọng là trung tâm có dự án lớn cần hoàn thành đúng hạn!
Lần này anh không phản đối việc làm thêm giờ, nhưng có một điều kiện:
– Tăng ca là chuyện tốt, nhưng vì cô ấy nghèo lắm, nên anh có thể cho cô ấy tiền tăng ca nhiều một chút không?
Huỳnh Nam Phú quay mặt lại trừng mắt nhìn Đường Trạch.
– Anh đùa với tôi hả? Ở đây không có chuyện của anh, nếu không mua tranh mời ra ngoài!
– Cô ấy là bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi! Nếu bắt người ta làm thêm giờ mà chưa được sự đồng ý là ép buộc, vi phạm pháp luật, đừng nói đem chuyện này nói với ban giám đốc, tôi sẽ kiện anh ra tòa nếu lạm dụng, bóc sức lao động của nhân viên.
Bình thường miệng lưỡi vụng về không nói được mấy lời ngọt ngào, nhưng có người nói người mình yêu không tốt, anh là người đầu tiên đứng ra bảo vệ, giúp cô giải quyết.
– Lúc bạn gái anh phỏng vấn tôi cũng đã hỏi rồi, là có thể tăng ca được hay không, phòng trưng bày có thể việc hơi nhiều so với những nghề khác.
Huỳnh Nam Phú vỗ tay một cái, nhìn lướt qua cấp dưới đứng gần đó như tìm sự đồng tình.
– Cô ấy thấy ok mới apply vô chứ, mọi người thấy đúng không?
Đáp lại anh ta chỉ là sự im lặng và những ánh mắt né tránh, ghét bỏ ra mặt, Huỳnh Nam Phú sượng trân bỏ tay xuống. Cố Như lúc này mới có cơ hội lên tiếng, bước tới đứng cạnh Đường Trạch nói:
– Em không nhớ chuyện đó, em chỉ nhớ anh nói là lúc mới bắt đầu công việc sẽ hơi cực. Em nói công việc ở đâu mà chẳng cực nên chịu được, nhưng mà công việc cực khổ đâu có nghĩa là được bắt ép tăng ca. Người ta có thể tăng ca không có nghĩa là em cũng vậy, anh biết em vẫn còn học mà, em chỉ làm bán thời gian mà thôi! Từ đầu em chưa nói anh ngược đãi gì, không hiểu sao anh lại muốn cho giám đốc xem báo cáo ngày của em. Em báo cấp trên của anh vì bị hạn chế tự do có nhân, chứ đâu phải vì bị ngược đãi?
– Bắt ép tăng ca? Có ngày tan làm nào mà cô không đúng giờ đâu? Muốn người khác phải năn nỉ, dỗ dành cô làm việc phải không? Ngày nào tôi cũng trói cô ở bàn làm việc hay gì? Thôi không nói nữa, trừ khi cô có lý do hợp lý, bằng không đừng hòng hủy tăng ca!
Đường Trạch nheo mắt cười nhạt một tiếng, nửa thật nửa giả hỏi một câu:
– Sao anh cứ bắt cô ấy làm thêm giờ hoài vậy? Thích cô ấy à? Ngày nào cũng tăng ca không có thời gian vui chơi, thanh xuân của cô ấy liệu anh có bồi thường được không?
Cố Như ngạc nhiên quay phắt lại nhìn Đường Trạch, có phải anh không vậy?
– Tôi không có rảnh ở đây nghe mấy người nói nhảm, cho cô 5 phút tự giải quyết, trễ 1 phút xem như hôm nay đi làm không công!
Đường Trạch nói thay:
– Anh sẽ không có cơ hội đó đâu! Bắt đầu từ hôm nay cô ấy sẽ nghỉ việc.
Trong lúc nói chuyện, anh vẫn luôn âm thầm quan sát hành động, lời nói và cách ứng xử của Huỳnh Nam Phú và kết luận anh ta không phải là một người sếp tốt như mình nghĩ trước đó. Thay vì góp ý để sửa đổi thì anh chọn cách để Cố Như rời đi, cô ấy không thể làm việc với người sếp này được.
Huỳnh Nam Phú nhìn anh lâu hơn, ánh mắt đanh lại và đồng tử thu nhỏ, hắn tỏ vẻ thách thức với những lời mình nói:
– Không được, sau ba ngày nữa mới bàn đến, nếu cương quyết phải bồi thường hợp đồng!
Ánh mắt nhìn Huỳnh Nam Phú vô cùng kiên định.
– Luật sư của tôi sẽ nói chuyện với anh!
Dứt lời nắm tay Cố Như phũ phàng quay lưng, cách giải quyết mọi việc cứng rắn, khiến anh trở nên phũ phàng trong mắt mọi người, khi đưa ra quyết định không nghĩ đến cảm xúc của Cố Như. Những lời đàm tiếu về cuộc cãi vã hôm nay bắt đầu lan rộng.
……o0o……
Mặc váy dài hoa nhí vintage Hàn Quốc, có tay dài xếp nếp, kết hợp cùng áo gile nền nã lái chiếc xe ga 50cc Giorno tem nổi màu đỏ mận dừng trước trung tâm tổ chức sự kiện.
Cố Như gác chống, cởi nón bảo hiểm treo lên xe nhìn chậu hoa dưới chân.
– Lỡ trượt xuống gãy cành hết.
Cô bước xuống cúi người cầm chậu Lan Kiều Dẹt đặt xuống đường cho an toàn, loay hoay lấy túi xách, thiệp mời trong cốp xe.
– Tránh ra!
Phía sau vang lên tiếng hét, khi nhìn lại, bản thân đang đứng trên vỉa hè chớ hề xâm chiếm lòng đường. Nhìn ra sau trông thấy bà cụ tay xách bịch rau đi trên đường, tự nhiên bị tên thanh niên chạy rất nhanh về phía bà, tránh không kịp và kết quả là đụng té xuống đường, rau củ vương vãi khắp nơi, mặc bà người đau đớn kêu anh ta vẫn đâm đầu bỏ chạy.
– Trời, cái lưng của tôi!
– Ê, ê! Anh kia, không thấy có người hả?Mắt để đâu vậy?
Cô vội đóng cốp xe rút chìa khóa, bỏ vào túi xách đeo trên vai chạy đến đỡ bà cụ dậy.
– Bà ơi, bà có sao không, con đưa bà tới bệnh viện kiểm tra nha?
Bà ấy đau nhăn mặt, nói không nên lời:
– Lưng… Lưng của bà đau quá…
– Tên kia đứng lại! Không được chạy!
Từ đâu xuất hiện một cô gái từ xa chạy lại, vô tình vấp phải chậu hoa Lan Kiều Dẹt Cố Như đặt xuống đường lúc nãy. Đầu nảy ra suy nghĩ, lập tức cúi người cấm chậu hoa của cô lên chạy theo tên thanh niên lúc nãy, ném chậu hoa thật mạnh về phía hắn hét to:
– Đứng lại đó!
Khi phát hiện mất chậu hoa, cô bị tiếng hét thu hút, thấy chậu hoa của mình đang bay lơ lửng trên không trung, cô hốt hoảng đứng lên chạy về phía cô gái.
– Áh, chậu hoa của tôi mà?
Chậu Lan Kiều Dẹt đập vào lưng nam thanh niên khiến anh này ngã ra đường.
– Ha, vậy mới được chứ!
Cô gái cười đắc ý, phủi tay bước tới chỗ hắn đột nhiên bị một cánh tay giữ lại.
– Nè nè, đứng lại đó! Cô mới làm cái gì vậy?
Tên thanh niên đau đớn đứng dậy nhìn phía sau, thấy cô gái bị Cố Như giữ lại liền nhân cơ hội rời đi.
– Ê ê! Đứng lại! Chị buông ra đi! Em có làm gì đâu?
Cô gái sốt ruột nhìn theo tên cướp, vùng vẫy gạt tay cô ra nhưng không được, Cố Như giữ chặt không cho đi.
– Cô ném chậu hoa của tôi mà nói không làm gì hả, đừng hòng chạy, cô phải nói rõ cho tôi!
Khó khăn lắm mới đuổi theo kịp, giờ phải trơ mắt đứng nhìn hắn trốn thoát trước mặt, cảm giác khó mà diễn tả. Trong người bực bội vô cùng vì không vừa ý mà không làm gì được, cô gái vung tay chau mày:
– Chị làm cái gì vậy? Thằng đó là cướp đó, nó giật túi xách của dì kia kìa chị không thấy hả?
Phẫn uất, cô gái to tiếng trong cách diễn đạt của mình, có phần trịch thượng khiến Cố Như không hài lòng.
Cô gái này, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn mịn màng, tóc nâu sữa pha hồng dài uốn tạo kiểu bóng mượt, ngũ quan thanh tú diễm lệ.
Ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt màu hổ phách, sự giao hòa giữa màu mật ong ngọt dịu và màu vàng pha chút nâu gạch. Các viền xung quanh đồng tử dường như phát sáng, tạo nên một vẻ đẹp thu hút khó cưỡng.
– Cô lớn tiếng với ai vậy? Người tức giận nên là tôi mới đúng, tại sao vô duyên vô cớ đập vỡ chậu hoa của tôi?
Cô gái nhìn xuống chậu Lan Kiều Dẹt dưới đường, dù biết mình làm sai ở điểm nào nhưng quyết không nhận lỗi, ngay lập tức đưa ra lý do để phản bác lại những chê trách đó:
– Lúc nãy tôi hoảng quá, chỉ nghĩ được cách này giữ chân tên cướp thôi. Nhưng chậu hoa của chị làm bằng gỗ mà, đâu có vỡ?
Cô gái chạy lại ngồi xuống ôm chậu hoa lên đem lại đưa Cố Như.
– Chỉ bị đổ đất ra thôi, có hư hỏng gì đâu?
Thật khó để thuyết phục cô ta thừa nhận mình đã sai. Cô gái trước mắt nhìn có vẻ thông minh, hoạt bát, phảng phất một chút nét trẻ trung, tinh nghịch như trẻ con.
Chờ đã, khuôn mặt này… Mơ hồ cô nhớ về quá khứ. Hình như đây là cô gái được Đường Trạch đặt làm ảnh bìa trên trang cá nhân thì phải? Cố Như kinh ngạc nhìn cô gái, trong ảnh vốn đã đẹp, ngoài đời còn đẹp hơn.
Cố Như tức giận giật lấy chậu hoa. Chính vì cô gái này có quan hệ mập mờ với Đường Trạch nên Cố Như tìm cách làm khó:
– Cánh hoa bị dập hết rồi, có cái gãi cành cái rụng lá vậy mà nói không sao đó hả?
Cô gái chép miệng chê phiền thức, liếc mắt nhìn hướng khác tỏ vẻ thờ ơ.
– Chỉ là một chậu hoa thôi hả? Hư thì mua chậu khác!
Cô gái nhanh trí lấy ví từ trong túi áo blazer ra đề nghị:
– Hay vậy đi, tôi trả tiền lại cho chị được không?
Cô gái tỏ rõ ý muốn đền bù, cứ tưởng như vậy là xong, nhưng Cố Như không phải là người dễ dãi, liền từ chối:
– Đền? Cô muốn đền bù làm sao đây? Chậu Lan Kiều Dẹt này tôi tốn công chăm sóc biết bao lâu, chỉ đợi đến ngày hôm nay thôi lại bị cô phá hỏng…
Cố Như không đồng ý vì giá trị tinh thần cao hơn vật chất, cô gái kia lại nghĩ Cố Như đang đánh vào tâm lý ngại phiền phức của mình, để vòi vĩnh thêm tiền nên nhìn cô tỏ vẻ khinh thường, quay mặt sang hướng khác cười mỉa mai.
– Chị đừng có hòng “được voi đòi tiên”! Chậu hoa này xấu xí như vậy ngoài chợ bán đầy!
Mỗi người đều có quan điểm cá nhân không ai nhường ai. Cố Như tỏ ra giận dữ trước thái độ thờ ơ của cô gái kia, một phần cũng vì cô ta không chịu nhận lỗi.
– Giá thành của loài lan này trung bình khoảng 500 nghìn đồng/ kg đó, hơn nữa Kiều Dẹt là loại loài Lan rừng quý hiếm, dù có tiền cũng không mua được.
Cô gái kia sững sờ, lặng người đi vì quá bất ngờ, rồi cũng biến mất sau ít phút.
– Tôi chưa từng thấy loại hoa này bao giờ, nên đâu biết chị có đang nói quá lên không.
Cô gái mở ví ra lấy vài tờ đô la Mỹ nhét vội vào tay Cố Như.
– Tôi chỉ nghĩ ra được cách này, ngoài đền bù ra tôi không biết làm thế nào, giờ tôi còn có việc phải đi trước!
Nói xong cô gái kia cất ví vào túi kéo vali bỏ đi. Cố Như cầm trên tay mấy tờ đô la Mỹ mắt nhìn theo, thầm mắng cô gái ăn nói ngông cuồng không biết tôn trọng người khác. Thoạt nhìn biết tiểu thư quyền quý rồi, thật tội nghiệp cho cha mẹ cô ta.