Chương 25: Thế giới người trưởng thành không có tùy tâm sở dục!
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 25: Thế giới người trưởng thành không có tùy tâm sở dục!
– Nhìn xem! Những gì cô vừa làm chỉ khiến căn phòng trông ngớ ngẩn hơn thôi. Tháo tranh dời ra gần cửa sổ đi! Tận dụng tối đa nguồn sáng tự nhiên nhất có thể! Hôm nay là lần cuối tôi nhắc nhở, lần sau tôi sẽ đuổi việc thẳng nếu không thay đổi.
Anh ta bộc lộ rõ thái độ mặt nặng mày nhẹ, lúc nào cũng muốn hành Cố Như cho đến khi cô không chịu đựng được nữa và nghỉ việc.
– Cô có thể không thích tôi nhưng phải nghiêm chỉnh trong công việc! Cô là người chứ đâu phải là “quỷ” đâu mà nói một lần không tiếp thu được.
Đứa con tinh thần vừa mới làm xong lại bị chỉnh lại từ đầu. Thiết kế không phù hợp, chỉnh một chi tiết, nếu đặt không đúng chỗ nó sẽ ảnh hưởng đến bố cục. Tranh sai màu, ánh sáng sai,… Trong khi tranh do Huỳnh Nam Phú chỉ thị chứ không phải do cô ấy tự tiện xuống kho, tấm nào cũng lấy tùy thích.
Muốn hiền, không cãi cũng không được. Nhớ lại những dòng chữ gay gắt của sếp, cô tức giận vì bị nói “làm việc không ra gì, thua cả mấy đứa mới vào làm”. Cố Như nói thẳng:
– Lần sau muốn gì nhờ anh nói rõ, thẳng thắn trong một lần giúp em! Không ai rảnh chỉnh đi chỉnh lại một việc đến 4- 5 lần.
Huỳnh Nam Phú trừng mắt tay chống hông nhìn Cố Như tỏ ý thống trị:
– Nè thái độ gì đó hả? Cô làm sai thì tôi nhắc nhở, muốn tôi không nhắc nhở thì đừng làm sai… Hay cô nói tôi sai?
Trước giờ Cố Như đều nhường nhịn không đôi co với Huỳnh Nam Phú mặc kệ anh ta quá đáng thế nào, nhưng hôm nay đột nhiên bật lại, vì sự tức giận trong cô lúc này như giọt nước tràn ly, sự tức giận này xuất hiện vì những ủy khuất lâu ngày không được giải phóng.
– Em không nói anh sai, nhưng cũng không khẳng định anh đúng. Anh có quan điểm của anh, em cũng có góc nhìn của em. Nhưng em không đồng ý việc anh mắng em như vậy, anh nói em là quỷ còn anh là gì! Đừng nghĩ em không nói nên anh được nước ức hiếp tới, không phải em sợ anh đâu, chỉ là không muốn vì một chuyện nhỏ mà phá hỏng cả ngày tốt lành thôi.
Huỳnh Nam Phú rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, anh ta biết nhìn mặt mà ức hiếp, một khi có người lớn tiếng phản kích anh ta liền sẽ như một con chuột nhỏ, bao nhiêu khí thế đều biến mất.
Chửi người ta thì được, người ta chửi lại thì tức. Huỳnh Nam Phú gắt gỏng trong những câu nói thâm sâu, khó lường:
– Tôi là người đi trước, chưa chắc tôi đúng 100% nhưng chắc chắn rằng tôi hiểu tâm lý khách hàng hơn cô và biết họ cần gì. Cô còn trẻ, nên lắng nghe nhiều hơn là nói cho “đã nư” (giải quyết cơn giận).
Muốn trình bày rõ hơn với sếp nhưng lại thiếu can đảm. Sau đó, cô ấy không biết phải làm gì, những lúc bị sếp chửi mắng cô rất ức chế. Dù không còn trẻ nhưng vì lòng tự tôn nhất thời chẳng chịu được mà đã ra ngoài òa khóc nức nở.
Đã có lúc muốn nghỉ việc, nhưng ở đây đang ổn định, người này chỉ là một ông chủ nhỏ, trên anh ta có rất nhiều ông chủ lớn, đều rất tốt với cô. Cố Như không muốn nói với cấp trên về sai trái của Huỳnh Nam Phú, biết bởi nghĩ như thế là tiểu nhân, mình cứ sống tốt thôi!
……o0o……
Cô ấy dường như không thể nhiệt tâm với công việc của mình như trước. Không thể chạy trốn hay thay đổi động lực làm việc với sếp, Cố Như cảm thấy căng thẳng, chán nản và không thể hoàn thành tốt công việc.
Gần 20.00 giờ mới về, là ngày thứ năm phải tăng ca trong tuần này rồi, hơn nữa mỗi ngày lại muộn hơn, từ khi chuyện đáng tiếc xảy ra gần như ngày nào cũng đều không thể tan làm đúng giờ. Cả cơ thể cũng kiệt sức không chịu nổi và gần bờ vực suy sụp.
Cố Như bên ngoài bước vào, chống tay lên tường thay dép vào trong, còn gì hấp dẫn hơn hình ảnh một người đàn ông bình thản rửa bát.
– Anh ơi!
Từ khi Đường Trạch chủ động nấu nướng, làm việc nhà hầu như cô ấy như bà hoàng, sáng có một tách trà, bữa sáng ngon miệng trước khi đến trường, chiều về tắm xong là có cơm nóng hổi để ăn, những việc lặt vặt trong nhà không có cơ hội động đến vì đã có Đường Trạch thay cô ấy giải quyết.
Đường Trạch quay người lại, Cố Như mang theo dáng vẻ mệt mỏi ôm chầm Đường Trạch, gục đầu vào lòng anh ấy.
– Mệt như vậy sao không tan làm sớm đi?
Vừa nói vừa tháo găng tay nhựa, Cố Như ngẩng đầu nhìn anh, mắt nhìn đờ đẫn chẳng chút tinh thần.
– Em không có quyền đó, em mệt quá anh ơi, ông sếp này cả ngày chỉ biết nhìn vào em mà bắt lỗi, ổng cũng là người cầu toàn như anh vậy.
Đường Trạch bật cười đặt tay lên trán cô vuốt tóc trêu:
– Tại em vụng về nên mới thấy ai cũng cầu toàn.
Cố Như bĩu môi hất tay Đường Trạch ra đến bên tủ lạnh.
– Xấc, tuy thường ngày tính em hay cẩu thả, nhưng trong công việc, đối diện với đam mê của mình em rất nghiêm túc!
Cô mở tủ, lấy một chai nước khoáng, vặn nắp uống một ngụm nói tiếp:
– Vì để sếp có cái nhìn khác về mình, hài lòng với những việc em làm nên đã yêu cầu bản thân phải chu toàn mọi mặt. Nhưng dù có làm tốt đến đâu, anh ta cũng nói em làm không tốt.
Cố Như đặt chai nước xuống bàn, khoanh tay trước ngực nhìn về hướng Đường Trạch kể lể:
– Trước mặt nhân viên ổng mắng em vuốt mặt không kịp, không những hôm nay mà hầu như mọi ngày đều vậy. Em dồn hết chất xám, tâm huyết của mình vào phòng trưng bày nhưng chỉ vì có thành kiến mà anh ta làm khó, bắt em làm lại 3- 4 lần.
Góc độ của mỗi người khác nhau, cái nhìn về cùng một sự việc tự nhiên cũng khác nhau, anh điềm tĩnh giải thích với cô:
– Công việc nào cũng cần sự hoàn hảo, anh ta chỉ đang giúp em hoàn thiện bản thân thôi, để em biết sai, biết khổ mà cẩn thận hơn. Thường quản lý sẽ không tự nhiên nổi giận nếu nhân viên không làm sai!
Trên đời này, cảm nhận giữa người với người không tương thông, anh không hiểu nỗi khổ nên khuyên cô rộng lượng, vì không hiểu mệt mỏi phải trải qua mà khuyên cô kiên nhẫn.
Nói ra chỉ để nhẹ lòng, ở trung tâm không ai để than thở nên muốn về nhà tìm sự đồng cảm, không ngờ Đường Trạch lại đứng về phía Huỳnh Nam Phú cho rằng nguyên nhân nằm ở cô.
Cố Như thở dài mím môi, quả nhiên suy nghĩ của hai người cầu toàn giống nhau.
– Em đi tắm đây.
Đường Trạch quay người vào bếp rửa đôi găng tay treo lên.
– Ừ, tắm đi rồi ra ăn cơm, để anh hâm lại canh cho em!
Cố Như đi được mấy bước, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện:
– À, sáng anh có gặp bạn em đó…
Cố Như khựng lại, quay lưng căng thẳng nhìn Đường Trạch.
– Hai người có nói gì không?
– Nó nói dạo này em lơ là việc học, điểm thực hành dưới trung bình, như vậy không ổn đâu! Anh nghĩ em nên bàn lại với quản lý, ngày mai không tăng ca, ở nhà chăm chỉ học tập, đừng để nhà trường buộc thôi học! Đến chừng đó công sức hai năm qua xem như đổ sông đổ bể.
Nói chuyện với quản lý? Cô ấy có cái quyền đó ư? Trong mắt Huỳnh Nam Phú cô không là gì, tiếng nói của cô cũng vô thanh. Cố Như giả vờ phối hợp để Đường Trạch yên lòng:
– Em biết rồi.
– Em đừng nghĩ nói vậy để ứng phó, anh có quen biết một số giảng viên hệ ở Tây Kỳ, biết được điểm số của em vô cùng đơn giản.
Anh biết nhiều thứ, giỏi giang, luôn phấn đấu cho sự hoàn hảo và làm mọi việc tốt hơn những người khác. Suy nghĩ đó của anh nhiều khi lại áp đặt lên chính người yêu của mình, khiến Cố Như ngột ngạt khó chịu.
– Em biết rõ tình hình học tập của em, anh không cần nói! Học nhiều môn đại cương như vậy, những môn học đó rất khó và đòi hỏi tư duy tốt thay vì học thuộc lòng. Em rất mệt, thậm chí là bất lực vì kiến thức nặng và khó, nhưng chẳng phải em vẫn luôn cố gắng hay sao?
Lịch học khá dày, bài tập giảng viên giao liên tục nên phải xoay xở để hoàn thành và nộp bài đúng thời gian. Ở Trường là thế, đến chỗ làm gặp sếp khó chiều, về nhà còn bị Đường Trạch thúc giục, khiến bao nhiêu cảm xúc kìm nén bộc phát.
Những đau khổ của cô đối với anh dường như chỉ là hạt bụi vô tình rơi vào người. Đối diện với cơn tức giận của cô ấy, Đường Trạch không phản ứng dữ dội mà dịu dàng giải thích, giáo dục cô bằng những lời ngọt ngào:
– Em nói với anh công việc làm thêm của em chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày. Anh sợ em quên mất mục tiêu ban đầu nên mới nhắc nhở…
– Không cần, mục tiêu đó là do em đặt ra, em đương nhiên biết!
Đường Trạch liếm môi, đảo mắt nhìn sang hướng khác.
– Em biết? Em biết mình nằm trong số những sinh viên sẽ bị buộc thôi học do sa đà, xác định mục tiêu không rõ ràng nhưng vẫn thờ ơ sao? Sáng đi học, tối đi làm, thời gian ôn tập của em ở đâu?
Cố Như im lặng nhìn anh, không nói lời nào, trong mắt anh dường như có rất nhiều suy nghĩ khó đoán.
– Chuyên ngành Digital Marketing đòi hỏi sự sáng tạo nhiều. Một tuần em chỉ lên lớp 2 tới 3 buổi, thời lượng còn lại không phải để làm thêm mà để làm bài tập và nghiên cứu. Ngoài ra còn phải tập trung học tiếng Anh, buổi tối ngoài giờ phải ôn lại bài, tìm thêm tài liệu để trau dồi kiến thức!
Mỗi lần anh nhắc đến chuyện học, cô lại thấy vô vọng, mệt mỏi. Nhiều lúc mông lung, thiếu định hướng không biết bản thân cần gì, mình là ai và làm gì để tìm động lực tồn tại trong môi trường giảng đường.
Khi tính kiểm soát của Đường Trạch gặp phải tính cứng đầu của Cố Như, cô sống nguyên tắc và lòng tự trọng rất cao, do vậy mà cảm thấy bị xúc phạm nếu bị Đường Trạch kiểm soát mọi hành động, nên cô đã to tiếng cáu gắt lại với anh, muốn mắng to cho trong lòng bớt khó chịu:
– Bọn cầu toàn các anh thì biết cái gì? Nếu có thể thì em vẫn muốn tập trung cho việc học như anh nói, nhưng gia đình em không có điều kiện! Thử hỏi nếu không có công việc bán thời gian đó làm sao sống trong thành phố rộng lớn này? Ở công ty gặp sếp khó tính, về nhà anh cũng vậy, cả hai người không ai hiểu em, tại sao không ai nhìn thấy nỗ lực của em? Bọn cầu toàn các anh thật đáng ghét!
– Cuộc sống ai mà chẳng vất vả? Trừ kiên cường chống đỡ chẳng còn lựa chọn nào khác! Người có thể kéo em ra vực thẳm, trước giờ chỉ có thể là bản thân em! Em tiếp thu chậm, nên anh mới quan tâm nhiều đến việc học của em, tạo động lực để em cố gắng. Khuyên em cố gắng học chăm để sau này kiếm được việc làm tốt là cho anh chắc? Em không biết sử dụng máy tính, anh nói sẽ hướng dẫn để em tự làm, sau này tốt cho bản thân, không phụ thuộc vào anh thì em lại giận, kêu không thích, anh giúp em giỏi giang là tốt cho ai, cho anh sao?
Những gì cô nói lại quá tầm thường và không nằm trong sự quan tâm của anh. Yêu Đường Trạch tính khí cô thay đổi nhiều, bực bội, mệt mỏi, khóc nhiều, chẳng thể đọc được tâm trí trái tim anh, cô buồn bực vì những mâu thuẫn, bất an. Yêu anh cô thấy áp lực. Anh khiến cô thấy bản thân yếu kém, không có điểm gì tốt.
Không thể than mệt cũng không thể kêu đau, mọi ủy khuất chỉ có thể âm thầm tiêu hóa. Giọt nước mắt lăn dài trên má, thấm vào làn môi khô khốc nhợt nhạt cảm nhận được vị đắng cay, chua chát. Quãng thời gian này thật sự khó khăn với cô. Cố Như nhìn anh, ánh mắt tuyệt vọng, không còn mong đợi gì nữa, dùng ống tay áo lau nước mắt đi, quay người rời khỏi, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, bởi vì cô đã quá mệt mỏi.
Cố Như thích một cuộc sống vo lo vô nghĩ, không có khái niệm bị người khác kiểm soát, trong khi đó với tính cách thích kiểm soát và hướng dẫn người khác của Đường Trạch tạo nên những căng thẳng ngầm.
……o0o……
Cố Như ngồi cuộn mình trên ghế sofa trong phòng sách tay bưng tách trà hoa cúc yêu thích, mở một bản nhạc bằng máy ghi âm cổ điển, trải qua một đêm ấm áp bên lò sưởi. Cô rất biết cách nuôi dưỡng tâm hồn, duy trì cái nhìn tích cực về mọi mặt trong cuộc sống.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh ở hiệu sách Vân Biên, con người yêu chữ này đã mua cho mình hàng trăm cuốn sách, từ giáo lý cuộc sống, sách Phật giáo đến kinh điển triết học, có những cuốn còn mới, vài cuốn nhộm màu thời gian.
Yêu Đường Trạch cô trải qua một cuộc sống tràn đầy cảm xúc, có lúc ngọt ngào thăng hoa, có lúc đau đớn tột cùng. Cố Như hạnh phúc dạt dào khi cô nhận ra không thể thiếu Đường Trạch trong cuộc đời này, cô không ngừng cố gắng trở thành một cô gái tốt hơn, xứng đáng với vị giáo sư kia.
Cô sinh ra trong một gia đình trung lưu trí thức, gia giáo, nền nếp. Cha cô là giáo viên, mẹ cô là công chức nhà nước. Năm cấp ba còn ở nhà xài tiền cha mẹ mỗi khi nghe người khác cảm khái cuộc sống không dễ dàng, cô luôn khịt mũi coi thường.
Sau này lớn lên chút biết kiếm tiền nuôi sống bản thân rồi, mới hiểu được cảm xúc lẫn lộn phức tạp của cuộc sống, mới hiểu được cuộc sống không dễ dàng chứa đựng bao nhiêu chua xót. Nhiều khi những gian khổ mình gặp phải tự mình gánh vác, cuộc sống chính là “đã sinh ra thì hãy sống tiếp”.
Đường Trạch đối tốt với tất cả mọi người, nhiệt tình giúp đỡ, không nề hà khó khăn. Anh luôn dạy bảo Cố Như những điều hay lẽ phải, điều mà cô cảm thấy rất quý giá, bởi anh không chỉ là người yêu của cô mà còn là anh trai của cô, anh đã chỉ bảo cho cô rất nhiều nguyên tắc sống.
Nhưng Đường Trạch quá khắt khe. Cố Như cảm thấy lúc nào trong mắt anh cô cũng là một đứa con gái nhiều tính xấu, đành rằng không thể phủ nhận cô ấy có nhiều nhược điểm, nhưng không thể kết luận là cô không biết cầu tiến, học hỏi những điều tốt đẹp và luôn gắng phấn đấu để hoàn thiện mình.
Đường Trạch sống quá cầu toàn, anh đòi hỏi Cố Như phải hoàn hảo, tròn như viên bi, không một vết xước. Cô đồng ý với anh sẽ phấn đấu, nhưng không thể nuôi dưỡng một tình yêu mãi kiểu này được! Từ khi bắt đầu theo đuổi Đường Trạch cô vẫn luôn cố gắng từng ngày để trong mắt anh, cô là ngôi sao sáng nhất, nhưng dường như những sự cố gắng ấy trong mắt Đường Trạch quá nhỏ bé đến nổi anh không nhìn thấy.
Tình yêu Cố Như dành cho anh không hề thay đổi, cô chỉ không biết phải làm sao để thay đổi cách anh nghĩ về những mặt tích cực cũng như tiêu cực của cô. Để biết được rằng bạn gái của anh mặc dù không hoàn hảo, nhưng có những giá trị nhất định, và không thể đối xử với cô một cách quá khắt khe như thế.
Thực lòng rất sợ mất anh, tình yêu chân thành Cố Như dành cho Đường Trạch khiến cô dễ dàng tha thứ cho anh sau mỗi cuộc cãi vã, nhưng đôi khi cô muốn thoát khỏi sự tra tấn tinh thần.