Chương 23: Nụ hôn nhẹ
– Em đừng bận tâm tới sếp Phú, ảnh cái miệng hay chửi cái tính cộc cằn vậy đó, mọi việc rồi cũng qua mà!
Biết đàn anh có ý tốt trấn an mình, Cố Như mỉm cười vui vẻ nói mình từ lâu đã quen với tính khí của Huỳnh Nam Phú rồi nên anh ấy không bận tâm.
– Đôi khi em chỉ áp lực vì sếp chửi bới trước mặt đám đông thôi.
Chị đồng nghiệp bật cười, than thở:
– Không riêng gì em đâu, chị đêm ngủ nằm mơ cũng thấy chuyện bị sếp chửi giữa công ty. Có hôm còn bị xúc phạm đến mức mất ngủ.
– Ghê vậy?
Dường như ai cũng từng “ăn đạn” của sếp. Chửi hình như trở thành niềm đam mê của Huỳnh Nam Phú. Anh đồng nghiệp đút hai tay vào túi, mắt nhìn vào khoảng không vừa cười vừa kể:
– Bản thân anh cũng từng một vài lần rơi vào trường hợp đó, nên rất thấu hiểu được cảm xúc của em lúc này. Ai rồi cũng sẽ gặp một ông sếp hách dịch như thế mà!
– Em sẽ cố gắng cẩn thận hơn để sếp Phú không có cơ hội làm khó nữa.
– Tốt! Sống nên có chí tiến thủ.
Cô ấy về sắp xếp lại phòng trưng bày của mình. Không chỉ hôm nay mà từ khi làm việc ở đây đến giờ, áp lực công việc rất cao, ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, thể chất và tinh thần của cô.
Cố Như mới nhận bàn giao công việc từ một đồng nghiệp mới nghỉ. Người tiền nhiệm làm việc nhiều khuất tất khiến cô chịu áp lực khi tiếp quản. Kể từ đó không có ngày nào mà không bị cấp trên khiển trách bằng những thái độ, lời nói xúc phạm đến lòng tự trọng, thể diện.
Áp lực đấy không phải đến từ công việc mà hàng ngày mà phải nghe sếp chửi bới, bêu tên, dọa thôi việc và trừ lương trước mặt đám đông. Những chuyện này không chỉ xảy ra ở các cuộc họp giao ban mà ngay trong lúc làm việc.
……o0o……
Đêm về đen kín không gian, gió xạc xào buốt lạnh ngang trời, trăng buồn héo hắt, phố vắng đèn vàng nhạt, xa chỉ thấy chập chờn cánh chim, không gian yên tĩnh im lìm.
Khi về đến nhà thấy mấy chậu hoa trước cửa của cô ấy đem từ chung cư cũ sang đã được tưới nước vẫn còn ướt, sàn nhà đã được lau sạch bóng, chồng tài liệu bừa bộn trên bàn trà buổi sáng đã được sắp xếp gọn gàng. Vào trong phòng bất ngờ khi quần áo phơi buổi sáng đã gấp gọng và cất đi trước khi cô ấy kịp làm.
Hơn nửa tủ đồ được sắp xếp gọn gàng, mỗi loại quần áo được phân chia rõ ràng theo nguyên tắc: đồ sáng màu, đồ tối màu, đồ đi chơi, đồ đi làm. Đường Trạch làm thay cô những việc vặt trong nhà mà cô ấy thường làm. Chẳng gì hấp dẫn hơn một người đàn ông dám bước tới và sẵn sàng gánh vác trách nhiệm.
Cố Như cỡi cặp đặt xuống ghế, vui vẻ bước tới tủ quần áo lấy đồ vào phòng tắm rửa.
Đường Trạch đeo tạp dề đứng trong bếp. Hôm nay dù mệt mỏi với bộn bề cuộc sống, nhưng khi thấy Đường Trạch đủ để xua tan đi gánh nặng nhọc nhằn. Cố Như bước đến từ phía sau vỗ vai anh.
– Em về trễ, ra đi để em làm cho!
– Anh làm được mà, em đi làm mệt rồi thì nghỉ đi, sắp xong rồi!
Cố Như cười hơi chúm môi lại tỏ ý thích thú. Lúc cô ấy xuống anh đã chuẩn bị cơm gần xong rồi. Vì không giỏi nấu ăn lắm, nên bên cạnh luôn có cuốn công thức nấu ăn đơn giản.
– Anh nấu cho em ăn thật hả?
Cố Như dùng ánh mắt long lanh nhìn Đường Trạch như không tin.
– Thật chứ! Đùa làm gì?
Cô hạnh phúc ôm chầm lấy anh kiêu hãnh nói với anh rằng:
– Anh trở nên gợi cảm hơn hẳn khi làm việc nhà đó Đường Trạch!
Anh cười khà, nghe như tiếng hơi từ cuống họng thở mạnh ra, có vẻ khoái trá nói:
– Anh sẽ không ngu ngốc đến mức không hiểu sự đời, để em gánh vác mọi thứ một mình.
Vừa dứt câu đã cúi đầu đặt lên trán cô ấy nụ hôn nhẹ lướt ngang qua.
Cả hai dọn chén đĩa ra, món ăn đơn giản chẳng gì nhiều, bắp cải chấm xì dầu, trứng luộc, thịt rang cháy cạnh, canh cua, thêm một đĩa đậu sốt cà chua. Cố Như lấy cơm cho Đường Trạch, còn anh ấy cởi tạp dề rửa tay chuẩn bị dùng bữa.
Lần đầu được người yêu nấu cho ăn cảm giác sung sướng không thể tả, giống như trên thế giới này anh là người đàn ông duy nhất biết nấu ăn vậy. Khi yêu, có mấy ai được bạn trai nấu đồ cho ăn?
Lần đầu anh vào bếp vẫn cố gắng chỉnh chu cho từng món ăn từ cách bày trí đến giữ hương vị đặc trưng của từng món.
– Em thấy chứng bệnh cầu toàn của anh nặng lắm rồi đó! Anh mất công sắp xếp làm gì vậy? Dẫu sao thức ăn cũng sẽ cho vào bụng mà?
Khi hỏi về cách bày biện các món ăn rất chỉnh chu, Đường Trạch giải thích:
– Bày biện nấu nướng cầu kì cốt yếu vì thích thôi. Hoặc ở cạnh em lâu nên có tính duy mỹ. Đã không làm thì thôi, còn đã làm thì phải chỉn chu và thẩm mỹ. Nhìn thấy đẹp thì ăn cũng ngon hơn!
Cố Như cười ấm áp nhìn Đường Trạch đầy dịu dàng. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô ấy cảm thấy vô dụng, thất vọng, không có động lực, không muốn nói chuyện với ai, không muốn làm bất cứ điều gì. Nhưng tự nhiên khi về đến nhà, có thể ăn đồ ăn ngon do Đường Trạch làm, nhìn chiếc giường đã được quét dọn sạch sẽ… Cô lại cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Cố Như cầm đũa lên, cẩn thận và tươm tất, đạt điểm 10 tuyệt đối nhưng “đời không như mơ”. Thịt cắt to quá, kho bị cháy và khô, rau xào nhiều nước và dầu mỡ quá, canh lõng bõng không đẹp mắt. Cũng may là có bắp cải chấm xì dầu và trứng luộc “gỡ gạc”.
Cô cầm đũa lưỡng lự nhìn không dám ăn, lúc do dự nhìn sang thấy ánh mắt Đường Trạch nhìn cô đầy kỳ vọng. Cô không nhẫn tâm chê này chê nọ vì đàn ông ít khi nấu nướng, chỉ có điều chắc không nấu nên còn lúng túng, chịu khó luyện thêm vài lần sẽ thành đầu bếp.
Anh lo được bữa cơm với năm món như vậy là tốt lắm rồi, khiếm khuyết như vậy mới thực và thể hiện được tấm lòng. Dù ngon hay dỡ Đường Trạch cũng đã gây ấn tượng mạnh mẽ, chiếm được cảm tình của Cố Như rồi, vì con gái đôi khi chỉ cần những điều đơn giản và bình thường như vậy thôi.
Cô mạnh dạn thử từng món, ăn miếng thịt bỗng thấy biến sắc, ăn đến miếng thứ hai lại thấy buồn buồn. Đường Trạch hỏi:
– Sao em buồn vậy?
Cô xúc động đột ngột, nước mắt ứa ra chực khóc. Anh lo lắng hỏi:
– Sao em khóc? Đừng nói vì cảm động nên bật khóc nha, nếu muốn anh sẽ cùng em nấu ăn mỗi ngày!
Sụt sịt một lúc cô ấy dừng lại và nói:
– Lần sau anh nấu thịt… Có thể đừng cho mù tạt vào không?
Hóa ra cô ấy bật khóc vì cay chứ không phải vì xúc động.
– Em không thích hả? Anh định thêm một chút mù tạt cho mới lạ.
Không chỉ món thịt này mà các món ăn khác đều được anh “trổ tài”, áp dụng công thức bí truyền của mình vào, biến Cố Như thành “chuột bạch”, may mà chưa ngộ độc.
Anh kéo món thịt về phía mình, đẩy những đĩa thức ăn khác về phía Cố Như.
– Để anh, em ăn mấy cái này đi, anh không có bỏ mù tạt đâu!
Đường Trạch vừa nói vừa cười khoanh tay đặt trên bàn nhìn Cố Như ăn tối.
– Anh không ăn hả?
Anh nhìn bằng ánh mắt chăm chọc nói:
– Thôi em ăn đi! Anh ăn rồi ai chở em đi bệnh viện?
Cố Như bật cười.
– Anh kỳ ghê!
Có thể là tính cách cũng dễ bị lây lan nên mặc dù lúc yêu nhau Đường Trạch vẫn khá nghiêm túc, nhưng giờ đây anh đã thay đổi. Cô luôn trêu anh ấy là “thực ra anh là người cực kỳ lầy lội, chỉ là khi chưa gặp em anh luôn giấu nó thật kỹ, giờ ở với em thì em khai quật con người thật của anh thôi!”, những lúc như vậy Đường Trạch đều sẽ cười đến tít mắt.
Đường Trạch đặt chiếc hộp gỗ Maple cao cấp được nhập khẩu từ Bắc Mỹ xuống bàn.
– Hôm nay anh thấy cái này tự nhiên nghĩ ngay tới em.
Cố Như buông đũa nhìn chiếc hộp trong tay Đường Trạch rồi nhìn anh ấy bán tín bán nghi hỏi:
– Gì vậy, cho em hả?
– Mở ra coi thích không!
Cô hào hứng mở hộp gỗ ra, bên trong có bút gỗ xoay kiểu dáng bắt mắt, thiết kế và màu sắc lôi cuốn, thanh lịch, vân gỗ tự nhiên.
– Woh… đẹp quá hà, anh mua ở đâu vậy?
– Chiều trên đường đi làm về anh thấy nghệ nhân điêu khắc bán những món này trên phố, nghĩ em sẽ thích nên anh mua.
– Anh đoán đúng rồi đó, em thích lắm, cảm ơn anh.
Cố Như hạnh phúc mỉm cười, thứ này rất đặc biệt trong mắt cô không phải vì tinh tế, mà là sự hiểu biết và quan tâm đến những sở thích của cô ấy. Đường Trạch chân thành, sâu sắc, sẵn sàng dành nhiều thời gian để thấu hiểu cô.
Gió đêm thổi, mang theo hương lài. Mẫu đơn và thủy tiên đung đưa trong gió trước hiên nhà. Hương hoa bưởi, hoa lài thoang thoảng đưa hương bay xa.
Gió đêm rất đặc biệt, biến không gian trở nên kỳ ảo. Hai người nhìn nhau tức khắc đắm chìm, ánh mắt hai người khóa vào nhau, làm họ không nghe thấy gì, hay nhìn thấy bất kỳ điều gì khác nữa, trong mắt chỉ có đối phương. Đường Trạch chậm rãi đến gần, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô, nụ hôn này nhẹ như gió, ấm áp như nắng, khiến tất cả đều trở nên trọn vẹn.
……o0o……
…Một vài ngày sau đó, *b**ách hóa Thủy Lợi*……
Ngọc Thùy đi xung quanh tìm thức uống gặp Đường Trạch đứng mua gia vị kệ kế bên liền đến bắt chuyện:
– Giáo sư Đường!
Đường Trạch đặt túi hạt nêm vào giỏ hàng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Anh khiêm tốn trả lời:
– Tôi không còn là thầy của em nữa, đừng gọi vậy!
– Hì, “một ngày là thầy, cả đời vẫn là thầy”, tuy không còn dạy em nữa nhưng thầy vẫn là giáo sư mà?
Đường Trạch cười nhẹ chỉ tay về hướng Thùy, đột nhiên thay đổi chủ đề:
– Cố Như sao rồi? Tôi không làm việc ở Tây Kỳ nữa nên khó nắm được tình hình học hành của em ấy.
Nhắc đến Cố Như, Ngọc Thùy kém vui ngang.
– Nó hay phàn nàn với em không hài lòng với bản thân hiện tại. Vừa học vừa thực hành, điểm số, kế hoạch chi tiêu, học bổng, đi làm thêm… là những lý do khiến nó áp lực.
Đường Trạch bất ngờ.
– Sao tôi chưa từng nghe em ấy nói gì vậy?
Ngọc Thùy thở dài nói:
– Nó là như vậy đó, ngọt đắng gì cũng giữ cho riêng mình. Em hiểu cảm giác mà nó phải trải qua lúc này, áp lực học sao cho xứng đáng với sự đầu tư của gia đình, không chỉ chọn một công việc đúng sở thích mà còn phải kiếm thật nhiều tiền để gia đình yên tâm… là một “phương trình” khó cân bằng đối với mọi sinh viên. Trong lớp em đã có vài người phải đi điều trị tâm lý và từng nghĩ đến cái chết.
Đường Trạch ngỡ ngàng, là sinh viên xa nhà ắt hẳn Cố Như còn phải chịu đựng mọi thứ nhiều hơn thế, vậy tại sao cô chưa bao giờ phàn nàn gì với anh? Sao có những gánh nặng mà cô cứ phải giữ một mình?
– Trung bình mỗi năm, trường có khoảng 700- 800 sinh viên chính quy buộc thôi học… em nghĩ con Như cũng nằm trong số đó, vì không đảm bảo được quy chế của nhà trường, em có thể nhìn thấy rõ tình hình học tập của nó đang sa sút nhiều.
– Sao tự nhiên tuột dốc? Trong trường em ấy có gặp phải chuyện gì không?
Thùy lắc đầu.
– Qua lời nó kể em nghĩ chắc vì chán nản công việc làm thêm nên dẫn đến không mặn mà với việc học.
Sau khi nghe xong có rất nhiều cảm xúc. Thời gian gần đây công việc của cô không được suôn sẻ, không tốt đẹp và điều tất cả đều thể hiện qua những câu nói, hành động của cô. Đường Trạch cảm thấy mình rất bất lực và vô dụng. Công việc của cô ấy không phải chuyên môn của anh nên không thể cho cô ấy lời khuyên nào… Hy vọng cô ấy không từ bỏ chính mình!
……o0o……
Cố Như lái xe từ bên ngoài chạy vào nhà để xe, bên trong xe lớn xe nhỏ chật cứng, không còn chỗ trống, Cố Như rẽ vào dừng tạm, vội đá chống xuống xe đeo túi xách lên vai chạy về phía trước.
– Bé Như!
Giọng nói từ phía sau truyền đến, Cố Như khựng lại quay người thấy tiền bối đứng đó, chải tóc chỉnh tề quần áo ở phía trước xe, nhìn về phía cô ấy. Cố Như ngạc nhiên hỏi:
– Trễ rồi sao chị còn ở đây?
– Đêm qua chị thức khuya làm báo cáo nên dậy muộn, còn em thì sao? Làm việc với em lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chị thấy em đi muộn đó. Truyện Teen Hay
Nhắc tới cô ấy vẫn chưa hết bực tức.
– Sáng nay chạy khỏi nhà tự dưng bị thủng lốp, xe hỏng giữa đường mà không tìm được chỗ sửa nên tới muộn. Mà chị mau lên đi, anh Phú biết là không xong đâu!
Đàn chị khẽ cười, nhún vai, tỏ ra không quan trọng nói:
– Em cứ từ từ đi! Dù sao cũng đi trễ rồi, có chạy vã mồ hôi cũng là trễ vậy sao không đi từ từ cho đỡ mệt?
Cố Như liếc mắt nhìn sang hướng khác chép miệng, đi trễ vẫn giữ được bình tĩnh như vậy khâm phục chị Vân thiệt, hẳn chị ấy không phải lần đầu rồi.
– Thôi em vào trước nha!
Cố Như vừa xoay người chị Vân lại hỏi:
– Chị thấy tóc em hơi rối, quần áo cũng không gọn gàng lắm, em không cần chỉnh trang lại chút hả?
– Dạ như vậy được rồi chị!
Nói xong Cố Như dốc lực chạy vào trung tâm, cô ấy làm gì có tâm trạng chăm lo cho ngoại hình. Xung quanh không còn bóng dáng của nhân viên nào, nhìn xuống đồng hồ đeo tay đã trễ tận 30 phút. Thời gian bỗng dưng tuột ra khỏi tầm tay và cô chậm trễ, đối diện với kết quả này, cô rất bất an, lo lắng và bực bội.
– Tự nhiên bị bể bánh giữa đường, biết trước sáng đi sớm cho xong… Ủa cái thẻ đâu rồi ta? Ơi… Đừng nói để quên ở nhà nha trời.
Gần tới cổng ra vào, Cố Như lục trong túi tìm thẻ, may mắn cô có mang theo, thẻ bị kẹp một góc trong túi xách, cô dùng thẻ từ quét qua máy chấm công, rồi cất lại túi xách chạy vào trong thang máy.
Không may thay, vẫn có đối tượng khó chịu, không vui hơn cả cô nữa, đó chính là Huỳnh Nam Phú. Khi lên đến tầng lầu cô ấy làm việc đã thấy Huỳnh Nam Phú khoanh tay đứng chờ sẵn, gương mặt mà cô ấy không muốn nhìn lúc này.
Đã là “phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.” Cố Như hít một hơi thật sâu can đảm bước về phía trước, chưa kịp mở miệng ra giải thích đã bị Huỳnh Nam Phú tra hỏi, đặt ra hàng loạt câu hỏi nhắm vào cô ấy như cây súng máy bắn ra một loạt các câu hỏi:
– Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Trước khi ký hợp đồng cô có đọc rõ quy định không? 07.30 giờ vào ca, cô đi trễ tới tận 40 phút là sao? Con người cô sao càng lúc càng tệ hại như vậy?