Chương 20: Tình như gió với trăng
Mỹ Dung thẹn thùng đẩy ra.
– Nè!
Từ Đông ôm ả lại vào lòng, cười trấn an nói:
– Không sao đâu!
Mỹ Dung đẩy lão thêm lần nữa nhưng không được, tuy đã 45 nhưng ông ta vẫn còn khỏe, tinh lực dồi dào bắt đầu với một nụ hôn khép miệng một cách nhẹ nhàng và mềm mại đặt lên trên cổ ả ta, cho cô ta cảm giác như lão đang hôn môi cô ta vậy.
– Đừng!
Mỹ Dung quay mặt hướng khác, lo lắng đảo mắt canh chừng, từ chối dứt khoát.
– Ơi… chậc… Nè không sao đâu!
Một chút ướt át bằng chiếc lưỡi tinh nghịch, bàn tay vuốt ve phần bụng dưới lặng lẽ đưa cô ta vào thế giới yêu nóng bỏng tan chảy. Không thể cự tuyệt được mãi, ả cũng rất hưởng thụ rùng mình đầy thích thú.
Cảm xúc đang thăng hoa đột nhiên bị Mỹ Dung đẩy ra, cô ta bất an nói:
– Được rồi đó, đừng có vậy nữa! Sẽ bị người ta nhìn thấy cho coi!
Từ Đông cười.
– Anh đâu có quậy đâu? Em có cảm thấy rằng… Chỗ càng nguy hiểm thì càng kích thích không?
– Hả?
Chưa kịp ngộ ra ẩn ý trong câu nói đã bị lão ôm vào lòng lần nữa. Lần này chống lại sự cám dỗ, ả vùng mạnh liên tiếp để thoát khỏi tình trạng đang bị giữ chặt.
– Thôi! Ở đây là hành lang chính, sẽ có người qua lại…
– Ai qua lại mặc kệ người ta, anh không sợ đâu. Nào…
Bỗng dưng giọng nói từ đâu đó phát ra phá tan bầu không khí lãng mạn của hai người:
– Muốn kích thích thì xuống giữa sân mà làm, giờ này tất cả sinh viên điều đang trong giảng đường, không ai ngoài đó đâu!
Nghe thấy tiếng kẻ thứ ba, hai người họ lập tức quay ra sau nhìn, hóa ra là Cố Như, đứng đó được một lúc thấy chướng tai gai mắt không chịu nổi nên mới lên tiếng.
Bị phát hiện Từ Đông lập tức buông Mỹ Dung chỉnh trang lại y phục, ho khan một tiếng. Mỹ Dung xấu hổ không biết nấp chỗ nào, nên cúi đầu giả vờ lau điện thoại.
Đường Trạch cũng phải ngượng thay, giả bộ chỉ tay ra cửa làm ra vẻ vô tội, nhằm cho họ tưởng thật:
– Xin lỗi, tôi không nghĩ cặp đôi gian tình mới nổi hai người lại làm chuyện đó ở đây. Tôi sơ ý quá, hai người tiếp tục đi tôi xin phép!
Nói xong Đường Trạch nắm tay Cố Như đi lướt qua hai người họ như không khí, đến phòng làm việc của anh.
Mỹ Dung giãi nảy tỏ ý không bằng lòng một cách gắt gao, oán trách Từ Đông:
– Em nói rồi mà, ở đây rất nguy hiểm vậy mà anh không chịu nghe, lại để anh ta bắt tại trận, anh nói xem có nhục mặt không chứ? Rồi sau này em biết đối diện với anh sao đây?
Từ Đông nhìn theo bóng lưng Đường Trạch, cười khinh nói:
– Nó cũng chẳng ra gì đâu! Em
ợ cái gì?
Cô ta tức tối chỉ tay về hướng họ.
– Lúc nãy anh nghe anh ta nói gì không? Anh ta gọi mình là đôi gian tình mới nổi đó! Thật sự tức chết đi mà.
Lão ta ôm Mỹ Dung vào lòng vỗ về:
– Thôi được rồi, đừng tức!
……o0o……
Phải mất hai tiếng đồng hồ để thu xếp lại giấy tờ quan trọng, tất cả những hồ sơ tuyệt mật thuộc quyền sử dụng của trường anh đều cất cẩn thận vào ngăn tủ. Huy chương, bằng khen đều được xếp ngay ngắn vào chiếc thùng giấy của mình. Từng cuốn sách, tập tài liệu, thậm chí là tiểu cảnh trong phòng cũng đều cùng anh ấy trải qua năm tháng, nay phải xa rồi, thật không nỡ chút nào nhưng chẳng còn cách nào khác.
Lúc thu dọn hiệu trưởng Tần vào tìm muốn nói chuyện riêng với Đường Trạch, trong khi hai người ra ngoài hành lang trò chuyện, Cố Như giúp anh ấy dọn dẹp bên trong. Cô lấy ra một số tài liệu cũ không sử dụng ném chúng đi, khi đi đến hành lang, tình cờ nghe được lời của thầy Tần:
– Tôi nghĩ cậu nên xem xét lại, về mặt truyền thông, tôi chưa công khai mối quan hệ của hai người. Tôi biết cậu đã cống hiến hết mình cho trường trong những năm qua, cậu yêu công việc của mình, yêu nơi này. Nếu cậu chịu đứng trước truyền thông phủ nhận chuyện có quan hệ tình cảm với sinh viên, tôi sẽ giúp cậu ở lại.
Đường Trạch từ chối không chút do dự:
– Tôi và em ấy yêu nhau là thật, tôi không thể làm em buồn!
Đường Trạch hoàn toàn không có ý định giấu giếm bạn gái.
– Cậu trở nên thiếu suy nghĩ từ khi nào vậy? Giữa một mối tình không kết quả và một sự nghiệp mà bao nhiêu người muốn có sao cậu lại… haizz, rồi cậu cũng sẽ hối hận thôi!
Nói xong thầy xoay người trở về phòng, Đường Trạch vẫn đứng đó mắt mơ màng nhìn xa xăm, cuối trời mây đen dày đặc bao phủ.
Nếu cả thế giới quay lưng với cô thì anh ấy sẽ là người quay lưng với cả thế giới. Anh muốn cùng cô trải qua những giông bão của cuộc đời, anh không muốn cô phải chịu tủi thân dù chỉ một chút. Luôn tạo ra sự ỷ lại cho cô, để mặc cho cô dựa dẫm. Bởi vì trong thâm tâm anh luôn muốn che chở cho cô, anh luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho cô.
Đường Trạch thở dài một tiếng rồi xoay người. Cố Như đứng trước mặt từ bao giờ, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến cô ấy xao xuyến. Cô lau nước mắt, ôm chầm lấy Đường Trạch, cảm giác bất lực và chua xót dâng lên nghẹn họng.
Đường Trạch thấy cô ấy khóc nhưng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng vỗ về, âu yếm trong lòng. Sự thấu hiểu đôi khi không cần nói, cũng như sự yêu thương không bao giờ đòi hỏi của Đường Trạch dành cho Cố Như. Họ hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn vào ánh mắt đã biết đối phương đang nghĩ gì.
Trên đường về nhà lấy cớ đói bụng, để mời Cố Như bữa ăn thật ngon, thế là cô gái đơn thuần tin lời tấp vào quán ăn ven đường để ăn trưa. Khiến cô cảm động đến phát khóc, khi anh gọi cả quầy thức ăn của món mà cô ấy thích, để cô ăn đến khi đã thèm cho mới thôi.
……o0o……
Lá rụng, lá vàng khắp sân, Cố Như cô đơn ở đây một mình. Từ khi Đường Trạch đi, từng hàng cây trong sân trường hình như cũng đã phai đi nhiều.
Đang ăn sáng nghe nhóm sinh viên nọ rỉ tai nhau bàn rằng, vô tình nghe được câu chuyện của mấy giảng viên bàn tán việc Đường Trạch bị cắt chức là chủ kiến của Từ Đông.
Vậy là không cần biết đó là thật hay giả, không nỡ thấy Đường Trạch buồn, biết anh ấy có nhiều tâm sự nhưng không muốn nói ra, Cố Như không muốn anh chịu ấm ức, lập tức đứng lên rời khỏi bàn ăn bỏ bữa sáng đến tìm Từ Đông nói cho ra lẽ.
Biết Cố Như bị thôi thúc bởi những lời đồn, dồn nén càng nhiều nung nấu ý chí phục thù, Ngọc Thùy hoảng hốt níu tay ngăn cản, dù thao thao bất tuyệt cả buổi Cố Như vẫn không để tâm đến, vung tay ra bỏ đi.
– Tao phải tính số với cặp đôi trời đánh này mới được, dám hại Đường Trạch mất chức hả?
Ánh mắt nó tha thiết nhìn theo cô, thở ra một hơi dài bất lực vì không đủ sức khuyên nhũ.
– Ơ nè…
Lúc tức giận thường hành động thiếu suy nghĩ, không biết sẽ làm ra chuyện gì, nó nhanh tay lấy điện thoại ra gọi cho Đường Trạch cầu cứu.
……o0o……
Mỹ Dung vừa từ phòng làm việc Từ đông đi ra, bước xuống cầu than gặp phải Cố Như đang đi lên hướng ngược lại.
– Ồ, cô nhân tình… Ý lộn! Tôi xin lỗi, cô người yêu bé bỗng của giáo sư Đường.
Cô ta che miệng cười châm biếm, giễu cợt lẫn khinh khi Cố Như vì nghĩ cô dựa hơi Đường Trạch. Đây dường như là nụ cười cố hữu của loại người có đầu óc tự kiêu, coi đời bằng nửa con mắt, thích châm biếm, chê bai kẻ khác và tự đề cao mình của cô ta. Cố Như không muốn đôi co phí thời gian nên đã nhẹ giọng đề nghị:
– Tránh ra đi, tôi không muốn nói chuyện với chị, bây giờ tôi đang có chuyện gấp muốn gặp Từ Đông.
Mỹ Dung ngửa mặt cười khinh khoanh tay lại nhìn Cố Như, giọng khinh miệt:
– Hơ, cưng nghĩ mình là ai? Từ Đông là phó giáo sư đó, đâu có nói muốn gặp là gặp?
Cố Như không nói gì, siết chặt nắm tay nhìn ả chằm chằm, cứ như nếu cô ta nói ra thêm câu nào nữa cô ấy sẽ lập tức lao vào cãi tay đôi.
– Sao lại tức giận với tôi? Haha chắc là vì Đường Trạch bị sa thải nên tâm trạng không vui đúng không? Yên tâm đi, anh ta vẫn còn dư sức nuôi cô mà không bỏ đói cô được đâu!
Đáng ra sẽ không có chuyện gì nếu ả không chủ động gây sự, Cố Như đang tức chuyện của Từ Đông, giờ lại bị Mỹ Dung chăm chọc, cô “giận cá chém thớt” trút hết lên đầu Mỹ Dung:
– Chị không cần lo cho tôi, thay vào đó nên lo cho mình thì tốt, vì sắp tới đây tôi sẽ khiến ổng mất đi tất cả như cái cách mà ổng đã làm với anh Trạch!
Mỹ Dung chợt cười ngạo nghễ.
– Mày nghĩ mình là ai? Một sinh viên bé nhỏ mà làm gì được phó giáo sư chứ? Hơn nữa… thầy là thầy, trò là trò, phải có tôn ti trật tự! Đường Trạch phá vỡ quy định, chịu phạt là đúng oán trách cái gì?
– Ý chị nói tới cái chức “phó giáo sư” chỉ có danh mà không có thực ư?
Mỹ Dung nén giận, nói bằng giọng khiêu khích:
– Thực ra ban đầu tao mới là người đưa ra chủ kiến đem chuyện này nói với thầy Tần, yêu cầu ổng sa thải Đường Trạch đó. Giờ biết được sự thật rồi mày còn muốn tìm Từ Đông nữa không?
Cô ta cố tình nói lời kích bác làm cho Cố Như tức tối mà phải có hành động đáp trả. Nhưng khi biết được sự thật cô kinh ngạc đến ngẩn người ra như mất đi ý thức, chỉ có thể trách móc vài câu:
– Sao mà chị ác quá vậy hả? Anh ấy đã làm gì mà khiến chị phải làm như vậy?
– Chính vì Từ Đông là bạn trai của tao, nên việc của ổng cũng là việc của tao!
Mắt cô ấy long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
– Được lắm, vậy việc của anh Trạch cũng là việc của tôi, nếu đã như vậy chi bằng tôi tự giải quyết cho xong…
Cô bước đến chỗ cô ta một bước, Mỹ Dung tỏ ra dè chừng, người ngang ngược như ả mà cũng sợ một sinh viên năm hai, không dám hành động lỗ mãng.
– Nè! Mày tính làm gì?
Cố Như nhướng mày, trong mắt đầy thách thức.
– Làm gì hả? Tôi sẽ giúp Đường Trạch đòi lại công bằng!
Cơn giận dữ không kiểm soát và bạo lực xảy ra. Cố Như tát vào mặt Mỹ Dung một cái nhớ đời vì niềm kiêu hãnh đến mức cực đoan, ngu ngốc của ả.
– Cái tát này tôi tát thay cho anh Trạch.
Cô ta ôm mặt căm giận sâu sắc trong lòng, mặt đỏ bừng lên vì uất hận.
– Sao mày dám đánh tao?
Không nhân nhượng, Cố Như tát thêm một phát vào mặt cô ta để chứng tỏ bản thân mình không sợ. Những tưởng hiền lành, vô hại nhưng khi cô ấy tức giận chuyện gì cũng dám làm. Vượt ngoài sức chịu đựng, Mỹ Dung tức giận lao vào nắm tóc cô.
– Mày đúng là gan to bằng trời mới không biết sợ, hôm nay tao sẽ thay cha mẹ dạy dỗ mày một trận ra hồn!
Cố Như cũng không phải dạng vừa, đáp trả lại lập tức dùng tay nắm lấy tóc cô ta.
– Được thôi, vậy tôi sẽ chơi với chị tới cùng!
……o0o……
Đường Trạch cùng Ngọc Thùy đến tìm Cố Như, nhỏ Thùy đem mọi chuyện kể ra cho anh ấy nghe, anh trách sao không ngăn cản Cố Như, nhưng một khi cô gái này đã quyết định điều gì thì… khó ai thay đổi được.
– Em có cản nhưng nó không nghe, giáo sư biết tính nó mà? Một khi nóng lên chuyện gì cũng dám.
Anh ấy rất không yên lòng, lo lắng nhìn xung quanh hỏi:
– Vậy giờ nó đang ở đâu?
Ngọc Thùy chỉ tay dọc theo hướng hành lang đang đi nói Cố Như đang ở phòng làm việc phó giáo sư.
– Đau quá, buông ra! Mày mau buông ra!
Thùy nghe giọng Mỹ Dung sau góc khuất hành lang liền quay phắt sang nhìn Đường Trạch không nói, như thể từ trong ánh mắt anh có thể hiểu được điều Thùy muốn nói. Không chậm trễ, hai người lập tức chạy về hướng phát ra âm thanh.
– Không buông, tôi sẽ dạy dỗ lại chị! Hôm nay tôi sẽ thay anh Trạch đòi lại công bằng!
Hai người đùn đẩy nhau ở cầu thang, Cố Như không chịu buông tay ra khỏi tóc Mỹ Dung, cô ta đau quá đẩy Cố Như ra khiến cô loạng choạng.
– Buông ra, tôi đã nói buông ra rồi mà!
– Áh…
Chỉ vài giây sau, cô trượt chân ngã lộn nhiều vòng xuống cầu thang. Đúng lúc Đường Trạch và Ngọc Thùy vừa lên cầu thang được mấy bước, chứng kiến được cảnh Cố Như bị đẩy xuống, anh hốt hoảng, chạy tới.
– Cố Như!
Mỹ Dung hoảng hốt rối rít do đang cuống lên, che miệng nhìn theo, mấp máy phát ra những tiếng rời rạc:
– Giáo… giáo sư Đường, tại nó kiếm chuyện trước… tôi… tôi không cố ý, tôi không…
Biết Đường Trạch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, đã nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường sau ít phút bần thần. Thấy bạn mình bị thương, Ngọc Thùy tức giận lập tức chạy theo.
– Hại người rồi muốn bỏ trốn? Đứng đó!
Cố Như ngã xuống cầu thang bất tỉnh, Đường Trạch chạy đến ngồi xuống đỡ cô ấy dậy, lo lắng liên tục gọi tên:
– Cố Như! Cố Như!
Định thần lại sau phút bàng hoàng, không chậm trễ thêm nữa, anh lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện ngay sau đó.
……o0o……
Đến bệnh viện bác sĩ cấp cứu, chụp CT não, và các phần mềm dễ tổn thương sau cú ngã và kết luận Cố Như chỉ bị trầy xước ngoài da và gãi tay không có gì đáng lo ngại.
Băng bó cẩn thận, cô được đẩy vào phòng bệnh, suốt quá trình đều có Đường Trạch đi theo bên cạnh.
Nằm khoảng hai giờ, cô tỉnh dậy. Bác sĩ bên ngoài cầm tấm hình chụp Xquang đi vào đưa Đường Trạch xem.
– Sau khi băng bó xong cần nghỉ ngơi nhiều hơn! Nên hạn chế động tác của tay, tuy chỉ là gãi xương nhưng cái gì cần kiêng thì cứ kiêng để tránh biến chứng về sau!
Anh gật đầu, tay cầm tấm hình từ tay bác sĩ nói lời cảm ơn. Dặn dò xong ông ấy bỏ tay vào túi áo Blouse, chân bước đến thăm khám những bệnh nhân khác đang nằm cùng phòng.
Thấy Đường Trạch trầm ngâm nhìn xuống tấm phim chụp X-quang, Cố Như tò mò chỉ là xương thôi có gì đáng xem, liền vươn tay ra nói mình cũng muốn nhìn. Đường Trạch chiều theo đưa cho cô ấy, xem xong toàn màu trắng đen không hiểu gì cả, chỉ biết mình gãy xương rồi, đưa tờ giấy lại cho Đường Trạch, cô ấy nói muốn về nhà.
Anh vờ như không nghe quay mặt nhìn chỗ khác lơ cô đi, cô nắm tay áo anh kéo giật mấy cái gọi:
– Anh Trạch ơi!
Chỉ ba chữ cũng đủ khiến anh ấy mềm lòng, trở nên không thể làm được gì, chỉ có thể miễn cưỡng cau mày nhìn cô ấy.