Chương 19: Tình cảm giữa thầy và trò: Tình yêu không có lỗi hay đạo đức nhà giáo?
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 19: Tình cảm giữa thầy và trò: Tình yêu không có lỗi hay đạo đức nhà giáo?
– Tôi nghĩ chắc mọi người cũng biết nguyên nhân vì sao tôi triệu tập cuộc họp đột xuất, những ngày qua trường đã nhận được phản hồi từ các cơ quan truyền thông, báo chí, phụ huynh và sinh viên không tích cực mấy cho lắm. Mọi người ai có ý kiến gì cứ việc nói!
Giảng viên nhìn nhau, không ai chủ động lên tiếng, đùn cho người khác, không muốn nhận về mình:
– Ai đó nói trước đi!
– Anh nói trước đi!
– Tôi thì biết gì?
Từ Đông cười thầm, ngả người ra sau ghế.
– Không ai nói thì tôi sẽ nói trước, mọi người đều biết tin tức giáo sư và sinh viên lang truyền rất nhanh, cả cộng đồng điều lên án giáo sư Đường, chuyện sẽ không đáng bàn nếu như anh ấy không phải là giáo sư. Không phụ huynh nào muốn con mình có quan hệ tình cảm với thầy cô trên lớp!
Ông ta nhìn Đường Trạch chằm chằm nói ra câu kiên định như sắt đá:
– Tôi đề nghị “sa thải” giáo sư Đường để làm gương cho những người khác!
Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc sửng sốt.
– Cái gì, sa thải?
– Sao căng thẳng vậy?
Từ Đông cười nhạt, dáng bộ, âm thanh nghe thấy bạc bẽo vô tình bạc nghĩa như thú đội lốt người, lúc nào cũng mang nặng ghen tuông đố kỵ.
– Cũng may mà bên phía gia đình sinh viên kia không truy cứu, nếu không thì giáo sư Đường sẽ không bình thản ngồi ở đây đâu!
Hiệu trưởng Tần lo lắng nhìn sang Đường Trạch, ngón tay đan chặt vào nhau cất giọng:
– Đường Trạch, tôi biết cậu cũng được mấy năm rồi, cậu không thể là người như vậy đúng không?
Đường Trạch khó xử không biết nên thừa nhận thế nào, anh ấy không nỡ làm thầy Tần thất vọng, cũng không đành lòng lừa dối thầy ấy lừa dối bản thân, chỉ có thể cúi đầu lặng thinh.
Từ Đông lại được dịp mỉa mai:
– Sao vậy giáo sư Đường? Bình thường thầy hay nói đạo lý mà, sao bây giờ lại im lặng? Có phải vì đây là sự thật nên không có gì để biện minh phải không?
Từ Đông cười khinh nói tiếp:
– Ha một giáo sư có tiếng lừng lẫy như Đường Trạch đây, mà lại làm ra những chuyện không đúng đắn với sinh viên của mình, e là làm những học sinh nữ khác hoang mang, sau này còn ai dám tới trường này học nữa?
Lão quay qua nhìn hiệu trưởng Tần.
– Thầy Tần à, tôi thấy thầy nên đem chuyện này nói với Bộ Giáo dục và yêu cầu họ miễn nhiệm chức vụ giáo sư của thầy Đường!
Thầy Tần từ chối ngay:
– Phó giáo sư không cần bận tâm, trường sẽ tự lo được!
– Tôi biết hai người quan hệ rất tốt, nhưng chuyện này không đơn giản là tự cá nhân có thể giải quyết được nữa rồi!
Ông ta chỉ ra cửa câu nói vừa mang ham ý đe dọa vừa nhắc nhở:
– Thầy đừng quên bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang chờ câu trả lời của thầy, nếu không trả lời ổn thỏa là không xong đâu! Có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiếng tâm của trường nữa!
Đường Trạch nhìn thấy sự do dự trong mắt thầy Tần, ông ấy khó xử, không ngừng xoay tách trà trên bàn.
– Chuyện này…
Giờ Đường Trạch mới chịu lên tiếng, anh ấy bức xúc bộc lộ tâm trạng:
– Không sai, việc tôi làm là trái với đạo đức nghề nghiệp. Tôi không phủ nhận điều đó, nhưng không thể vì chuyện này mà sa thải tôi được! Bao nhiêu năm nay tâm quyết của tôi đã đổ dồn vào trường này rồi.
Từ Đông cười không hở miệng, hai môi chỉ kéo dài ra và dính khít rịt vào nhau khi cười thì mặt và mắt cứ lạnh như băng, tâm địa lại càng cay nghiệt:
– Đâu thể nói bao nhiêu năm anh vì trường này hy sinh mà có thể dung túng cho tội lỗi của anh được! Tôi biết đó chỉ là tình cảm cá nhân, nhưng cũng không thể xảy ngay trong trường như vậy!
Một nữ giảng viên mạnh dạng nói lên ý kiến của mình:
– Hay như vậy đi, ai tán thành việc sa thải giáo sư Đường thì dơ tay lên, chúng ta tiến hành bỏ phiếu!
Mọi nghe nghe qua thấy hợp lý, ai cũng đồng ý.
– Ừ, bỏ phiếu là công bằng nhất!
– Thầy Tần thầy đồng ý với ý kiến này không?
Hiệu trưởng Tần cúi đầu thở dài thườn thượt.
– Nào, ai đồng ý sa thải giáo sư Đường, xin giơ tay biểu quyết!
Trong phòng 50 giảng viên, 30 người đồng ý giơ tay để sa thải Đường Trạch. Một người đã dạy ở trường lâu năm nhìn Đường Trạch khẳng định:
– Tình cảm giữa giảng viên và sinh viên không nên vượt quá giới hạn! Chỉ tưởng tượng thôi tôi đã thấy sai sai rồi chứ đừng nói…
Đang nói dang dở ông thở dài.
– Theo tôi, mối quan hệ thầy trò là một điều vô cùng thiêng liêng, đã là giáo sư thì phải làm gương về đạo đức và tri thức cho học trò! Nếu thầy trò mà yêu nhau thì liệu cô cậu có còn giữ được những chuẩn mực về đạo đức hay không?
– Đúng đó anh Trạch, giữa giảng viên và sinh viên làm gì có tình yêu tồn tại, nói sợ anh buồn, không chừng nó đang gạ tình đổi điểm đó!
Giảng viên Trình bức xúc đứng lên nói đỡ:
– Không thể nào quy chụp chuyện yêu nhau giữa hai người họ có liên quan đến gạ tình, gạ điểm, lỡ đâu họ yêu nhau thật lòng, trong sáng thì sao?
Đồng tình với ý kiến này, chị giảng viên trẻ cho rằng:
– Em cũng đồng ý, không thể nào cấm được việc một người có cảm tình với một người, bất kể người đó là thầy hay học trò! Cá nhân em thấy quy định này không khả thi.
Những người khác thấy vậy cũng đón hùa theo:
– Việc yêu đương liên quan đến đời sống cá nhân của mỗi người, tôi nghĩ việc đưa ra quy định cấm là đi quá giới hạn.
Có người cho rằng tình yêu là thứ tình cảm không biên giới, không giới hạn khoảng cách, tuổi tác, địa vị… Hai người có tình cảm đến với nhau là điều khó ai có thể ngăn cản. Tuy nhiên, số đông lại đồng tình với Từ Đông cho rằng mối quan hệ thầy trò là thứ được nhiều người coi trọng, nó khác với những mối quan hệ thông thường. Phần đông mặc định rằng không nên có tình cảm trai gái giữa thầy với trò, không nên vượt qua ranh giới giữa giảng viên và sinh viên. Từ Đông tỏ ra khoái chí nói to:
– Cho dù mọi người có nói gì đi nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi! Giáo sư Đường, tôi thành thật chia buồn cùng cậu.
Đường Trạch đứng dậy nhìn mọi người, cài cúc áo vest, gương mặt bình tĩnh như không có cảm xúc, gặp nguy không loạn:
– Nếu mọi người đã quyết định rồi thì tôi không có gì để nói…
Anh nhìn sang Từ Đông đang nhướng mày muốn thách thức khẳng định một câu:
– Nhưng sẽ có một ngày tôi sẽ quay lại cho mọi người thấy… Cái danh hiệu giáo sư của tôi không phải nói bằng miệng là được!
Từ đông đắc ý nhìn anh, ông ta không tin Đường Trạch có khả năng đó lập tức buông lời thách thức:
– Haha, tôi sẽ đợi ngày anh quay về!
Ông ta đứng lên vỗ vai anh một cái, ghé đầu vào tai anh thì thầm:
– Còn cô sinh viên nhỏ của cậu… Cứ để tôi chăm sóc!
Bàn tay anh vô thức siết chặt, môi mím lại cả người căng cứng, hằng giọng:
– Thử đụng nó đi!
Nói xong xoay người rời đi. Bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên chờ sẵn, Đường Trạch vừa mở cửa đi ra, phía trước lập tức bị người vây thành một vòng, lúc này rất nhiều máy quay đều nhắm vào anh, máy ảnh nhấp nháy liên tục tạo ra những quần sáng làm chói mắt.
– Giáo sư Đường anh có thể trả lời một số câu hỏi của chúng tôi được không?
– Vì sao trường lại triệu tập cuộc họp đột xuất vậy? Có phải vì tin tức gần đây trên mạng không?
Hiệu trưởng và tất cả giảng viên bước ra từ phòng, thu hút cánh phóng viên, biết việc lấy tin tức từ Đường Trạch khó, họ lập tức đổi mục tiêu, ùa về phía thầy Tần, Đường Trạch thừa lúc hỗn loạn mà rời đi.
– Hiệu trưởng Tần, ông có thể cho tôi biết nội dung cuộc họp đột xuất được không?
– Hiệu trưởng Tần sẽ xử lý việc này như thế nào?
Thầy Tần che mặt từ chối trả lời, Từ Đông lại cho mình là tâm điểm lên tiếng nói thay:
– Các bạn phóng viên bình tĩnh! Về chuyện ồn ào này hội đồng quản trị nhà trường đã lấy ý kiến biểu quyết, sa thải Đường Trạch, bởi sự thiếu ý thức của thầy ấy đã làm ảnh hưởng đến hình ảnh và danh tiếng của trường đặc biệt trong công tác tuyển sinh.
Hiệu trưởng huých tay Từ Đông ra hiệu ông ta dừng lại.
– Như vậy được rồi, không cần nói nữa! Đừng làm ầm ĩ lên được không?
– Tôi đang giải quyết những thắc mắc của các bạn phóng viên thôi!
Từ Đông đang định nói tiếp vô tình liếc mắt nhìn sang hướng khác thấy Cố Như đang đi dưới sân trường, ông ta liền bỏ bọn phóng viên lại phía sau gấp gáp chạy xuống lầu.
– Hiệu trưởng Tần những lời phó giáo sư Từ nói có đúng sự thật không ạ?
– Hiệu trưởng Tần, ông nói gì đi được không?
……o0o……
Ánh mắt Cố Như đang tìm kiếm gì đó, người đó chính là Đường Trạch, cô ấy lo lắng cho cuộc họp lần lành ít dữ nhiều.
– Ây cha cha, đây là cô sinh viên nhỏ của giáo sư Đường mà ha.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
– Chậc tôi quên mất, bây giờ không còn là giáo sư nữa, nhà trường đã quyết định sa thải cậu ta, tiếc quá!
Cố Như dừng bước xoay người, liếc mắt nhìn ông ta.
– Đường Trạch này cũng thật là… Lớn già đầu rồi còn không đứng đắn, cứ thích trâu già gặm cỏ non làm gì không biết.
Cố Như long mắt lên sòng sọc dọa:
– Ông dám làm nhục Đường Trạch coi chừng tôi xé nát miệng ông đó!
– Mạnh miệng quá ta, “gần mực thì đen gần đèn thì sáng”, ở chung tên đó lâu ngày cũng nhiễm tính khí rồi, cô tưởng tôi sợ cô chắc?
Ông ta tự nhiên lớn giọng, vươn tay ra ngửa mặt lên trời hô lớn như muốn nói cho toàn trường nghe vậy.
– Tôi nói thì nói đó, ngày tận số của Đường Trạch tới rồi không cứu được nữa đâu!
Cố Như tức giận, mất khống chế lao tới.
– Càng nói càng quá đáng mà, tôi xé nát miệng ông!
Hai tay cô bấu chặt mặt ông ta, hai người dằn co qua lại, Từ Đông thiếu kiên nhẫn quát:
– Này bỏ ra đi! Tôi là thầy cô đó!
Cánh tay nào đó từ phía sau kéo Cố Như ra, Đường trạch đứng giữa hai người ngăn lại:
– Anh Trạch?
Anh quay lại trấn an cô ấy:
– Đủ rồi, đừng gây nữa! Em không thấy phó giáo sư Từ đang cố tính chọc tức để em nổi giận hả?
– Dạ, nhưng mà…
– Chuyện này em đừng can thiệp vào!
Với một người thích lấy sự đau khổ của người khác làm trò vui cho bản thân, Cố Như hận không thể xé nát cái khuôn mặt đang dương dương tự đắc đó ra làm trăm mảnh. Cô ấm ức chỉ tay về phía Từ Đông giải thích:
– Đừng can thiệp là sao? Em đang đòi công băng lại giùm anh mà? Vừa rồi, ổng mới sỉ nhục anh đó!
Đường Trạch nhìn Từ Đông, ông ta quay đầu nhìn đi chỗ khác né tránh.
– Phó giáo sư Từ, anh và những giảng viên khác hợp tác lại sa thải tôi, nguyên nhân thật sự là gì trong lòng tôi biết rõ. Tuy tôi không còn là giáo sư, nhưng tôi không cho phép anh động vào sinh viên của tôi!
Anh chỉ tay thẳng mặt ông ta quả quyết một câu:
– Tôi nhất định sẽ canh chừng anh, coi chừng tôi đó!
Sau đó anh quay người nắm tay cô rời đi.
– Đi thôi!
Đi theo sau nhưng trong lòng vẫn cố nén sự tức giận và căm hận, mấy lần ngoái lại nhìn Từ Đông.
– Nhưng mà ổng nói anh…
– Ừ anh biết rồi.
Từ Đông nhìn theo hai người họ tay xoa mặt.
– Con ranh! Mày nhớ đó, tao sẽ tìm mày đòi lại món nợ này!
……o0o……
Đường Trạch kéo Cố Như đi đến vườn cây của trường, cô vung tay ra trách:
– Chậc, hạn người quá đáng như Từ Đông sao anh không để em trừng trị ổng? Nếu anh không cản em thì em đã xé nát miệng ổng rồi!
Không nói không rằng, Đường Trạch choàng tay kéo cơ thể cả hai lại gần nhau, cưỡng hôn một cái, cô ấy chỉ mất 8,2 giây để lạc vào “dòng sông ái tình”.
– Hết giận chưa?
Từng tức giận, đầy hận thù và khao khát trả thù, giờ đây lại nhút nhát một cách lạ lùng. Và sau khi bị “cưỡng hôn” xong cô “đơ như khúc gỗ” nhìn anh chằm chằm.
– Cười lên! Anh bị sa thải còn không buồn sao em lại buồn hơn anh nữa vậy?
Nhưng rồi được Đường Trạch âu yếm ôm vào lòng, an ủi mấy câu rồi cô mới bình tĩnh lại được.
– Người ta xót mà, nếu không tại em thì anh đâu có bị sa thải đâu.
– Sao tại em được? Nghe lời anh không được lời qua tiếng lại với Từ Đông nữa, nếu em dám làm trái lời, sau lưng anh đi tìm ông ta anh sẽ trừng trị em thật nặng.
Mặc cho cô mè nheo, nhõng nhẽo hay làm bất cứ hành động nào chỉ để đòi lại công bằng cho anh ấy, đều bị anh nghiêm cấm ra mặt. Thế là cô ấy phụng phịu, oán trách vì sao bạn trai mình lại giống như phát xít thế kia.
– Tuy anh đã bị sa thải, nhưng anh biết ngoài em ra vẫn còn nhiều sinh viên khác tin tưởng anh đang ở đó đợi. Anh không thể phụ lòng bọn họ, họ cũng là điểm tựa và sức mạnh lớn nhất để anh trở lại vị trí của mình.
Cô tựa đầu vào ngực nũng nịu, đôi tay nhẹ nhàng siết chặt hơn trong vài giây thể hiện thái độ không phục. Đường Trạch dặn cô đừng lo lắng cho anh, và hy vọng cô đừng nổi giận với phó giáo sư Từ… Bởi vì quân tử không đấu lại tiểu nhân. Anh ấy sẽ rời đi nhưng cô vẫn phải ở lại, những ngày sắp tới không có anh bên cạnh dặn cô ấy không được chán nản mà trốn học.
Cô cúi đầu xuống, đôi mắt chứa đầy sự suy tư, nét buồn khó đoán, giọng nhỏ xíu nghe như mất sức sống:
– Em biết rồi mà!
– Dù sao cũng cảm ơn em bây giờ tâm trạng anh thấy đỡ hơn rất là nhiều. Em có muốn có muốn ăn chút gì không anh chở?
– Dạ thôi em có chạy xe, anh làm việc của mình đi!
Anh ấy bật cười, nhìn quanh trường như vương vấn.
– Anh về phòng dọn dẹp một số giấy tờ, em có muốn đi cùng không?
……o0o……
Đang đi dọc hành lang, điện thoại trong túi reo lên, Mỹ Dung khựng lại rút điện thoại ra trả lời. Trùng hợp thay, Từ Đông vừa ra khỏi thang máy nhìn thấy bóng lưng cô ta ung dung đứng trên hành lang nghe điện thoại.
Lão ta nhìn ngó xung quanh, khi chắc chắn không có ai liền mỉm cười gian tà bước đến, luồn hai tay qua eo ôm chặt cô ta từ phía sau, cất giọng:
– Cục cưng của anh đây!