Chương 11: Muốn em buồn, muốn em im lặng thầy cứ việc nói thẳng! Cần gì phải làm vậy?
- Trang Chủ
- Cô Gái Bạc Liêu - Trần Minh Thơ
- Chương 11: Muốn em buồn, muốn em im lặng thầy cứ việc nói thẳng! Cần gì phải làm vậy?
Là một nhân viên trưng bày, Cố Như có thể sử dụng nhiều hình thức, cách thức trưng bày khác để thu hút chú ý và kích thích khách mua hàng. Mục tiêu chính của phòng trưng bày nghệ thuật là bán tác phẩm nghệ thuật và xây dựng mối quan hệ với các nhà đầu tư và nhà sưu tập nghệ thuật.
Dần dần, câu chuyện của hai người ngày một nhiều lên từ lúc nào cũng chẳng hay. Một lần rồi tới hai lần, hôm qua ngỏ lời mời anh ấy đi ăn, anh cũng đơn thuần nhận lời mà không hề nghĩ xa xôi gì cả. Tới lần thứ ba và những ngày sau nữa, hầu như ngày nào cô ấy cũng rũ rê Đường Trạch đi ăn với mình, hể từng ăn ở quán ăn nào ngon, món lạ gì cũng đều đưa Đường Trạch đi thưởng thức cùng.
Đồng nghiệp, trong trường nhiều lần bắt gặp thấy họ đi cùng nhau, họ nghĩ quan hệ giữa Đường Trạch và Cố Như không hề đơn thuần, nên một hôm đã tò mò hỏi:
– Anh Trạch, tôi thấy kỳ lắm nha, có phải
“vậy, vậy” không?
Vừa nói, tay anh ta vừa miêu tả, ánh mắt đa nghi nhìn Đường Trạch chằm chằm hy vọng anh cho một lời giải thích.
Các giảng viên khác đang đứng cùng nghe được câu chuyện cũng hóng hớt, đón hùa theo:
– Không chỉ anh Trạch! Tôi thấy bé Như cũng lạ lắm… Dạo này tự nhiên nó nhiệt tình, thể hiện thái độ tích cực trong học tập, chăm chỉ làm bài hơn.
– Ồ, anh cũng thấy thế à? Tại sao con bé này đột nhiên học tập chăm chỉ như vậy?
– Chắc có động lực gì đó ấy chứ con bé đó học ở đây hai năm rồi tôi thấy lơ tơ mơ lắm, hình ảnh chăm chỉ này khó thấy lắm à nha!
Anh ta húych tay Đường Trạch, cười nửa miệng hỏi:
– Hình như nó thích ông hay sao đó?
Đường Trạch khá bất ngờ trước câu hỏi, dáng vẻ như đang suy nghĩ, nghiền ngẫm điều gì, nét mặt trầm ngâm không nghe trả lời, họ nghĩ anh và Cố Như thật sự như những gì họ nói lập tức sốt sắng lên, do thành kiến của mọi người về việc giảng viên và sinh viên yêu nhau nên đã buông lời đe dọa:
– Tôi nói cho ông biết nha, con Như nó còn nhỏ, còn đi học á! Ông đừng có làm bậy nha!
Dứt câu cả đám cười rộ lên làm Đường Trạch cũng cười theo, lúc đó anh căn bản
chẳng nghĩ gì cả vì anh không có ý định yêu đương với sinh viên, cũng không muốn trở thành tâm điểm bàn tán và mất đi sự nghiêm túc chốn giảng đường.
……o0o……
Dù chỉ là phỏng đoán của các giảng viên nhưng có người đã trực tiếp tìm gặp Cố Như khuyên khuyên cô ấy không nên có tình cảm với Đường Trạch, bởi đây là điều cấm kỵ trong trường, nhất là khi tin đồn thất thiệt vừa qua đã tác động lớn đối với Cố Như và Đường Trạch, họ khuyên cô đừng bao giờ liều lĩnh lần hai.
Đại đa số đều nghĩ cô ấy và Đường Trạch không hợp nhau, nhưng hợp hay không không phải là điều ai cũng có thể thấy được. Mỗi người đều sẽ có định nghĩa khác nhau về sự xuất sắc, nếu muốn thu hút sự chú ý của Đường Trạch, cô bắt buộc phải trở thành người tỏa sáng trong mắt anh. Cô phải tốt hơn thì mới có can đảm bước về phía anh ấy.
Cố Như đã thầm cảm động trước Đường Trạch vì những lần anh can đảm ra mặt bảo vệ cho cô giữa hàng loạt tin đồn thất thiệt, cảm giác mà anh mang đến thật sự rất an toàn. Vì ít nói nên anh ấy thường chứng minh bằng hành động, tuy có vẻ khô khan nhưng lại đáng khâm phục gấp vạn lần những người chỉ biết nói mà không làm được.
Cô ấy biết bây giờ anh chưa cảm nhận được cô thích anh, cô ấy không ngại việc đợi anh nhận ra vì cô vẫn còn trẻ, cô chỉ sợ cả đời này người anh cần không phải là cô. Tấm ảnh bìa với người con gái khác vẫn khiến Cố Như ngày đêm canh cánh trong lòng. Đường Trạch đối với cô ấy chính là vừa mong chờ vừa thất vọng, vừa kiên trì vừa do dự, vừa chủ động lại vừa buồn bã, cô quá tha thiết trong khi anh vẫn giữ khoảng cách.
Vài ba lời nói của đồng nghiệp sẽ không khiến Đường Trạch để tâm, nhưng sau những đêm kê cao gối tay gác trán suy nghĩ thấy Cố Như dạo gần đây có gì đó không đúng, biểu hiện rất kỳ lạ. Trả lời tin nhắn trong ba giây như cả ngày chỉ có việc ngồi đợi tin nhắn vậy, mang buổi sáng đến cho anh ấy, cùng anh ăn trưa tại trường, cùng anh trò chuyện mỗi khi rảnh rỗi không để anh buồn. Đường Trạch không thể thô lỗ chạy đến trước mặt cô ấy mà hỏi trực tiếp có phải người ta có tình ý với mình không.
Tiết Triết gần đây nhất, trong lúc thuyết giảng anh luôn nhìn về hướng cô ấy, cô đáp lại với sự say đắm chất đầy trong đáy mắt như một ám hiệu gửi đến anh. Và chỉ như thế… anh chỉ nhìn Cố Như thật lâu như thế…. nhưng tim cô cứ liên tục loạn nhịp.
Trong lòng thầm đặt ra hàng ngàn câu hỏi: “giáo sư Đường thầy còn chờ bao lâu nữa đây, thầy vẫn chưa nhận ra tình cảm em dành cho thầy à? Do em biểu lộ chưa rõ hay thầy giả vờ làm ngơ? Thầy không thấy mình hơi quá đáng rồi sao, em cũng là người có cảm xúc mà? Em phải dõi theo thầy đến bao giờ nữa đây?”.
Sau một khoảng thời gian độc thân, khó khăn lắm cô ấy mới say đắm một người, nhưng tiếc trái tim cô lựa chọn sai người. Nhớ nhung mọi lúc mọi nơi, cố gắng đối tốt với người ta chỉ lo sợ mình làm sai một chút thôi thì anh sẽ không thích cô ấy nữa. Đúng là tình yêu đích thực có thể đánh thức tiềm năng của người ta.
Khoảnh khắc giữa họ có lúc ngọt như mật, có lúc lại chua như giấm, có lúc như một thứ thuốc sắc khiến người ta hưng phấn tỉnh táo, lại như thuốc mê khiến người ta choáng váng mê muội.
Cố Như đã quá đắm chìm trong câu chuyện tình yêu ngọt ngào do mình vẽ ra và mong chờ điều ngược lại từ anh, vậy mà sự thật lại bẽ bàng quá. Đứa sinh viên 20 tuổi chẳng thể làm chủ bản thân mỗi khi nhìn thấy người mình thích, anh làm cô hạnh phúc nhưng cũng làm cô đau lòng.
Khi gặp nhau trong lớp, anh ấy không còn nhìn về phía cô như thường lệ, mà thay vào đó tập trung vào những sinh viên khác. Quen nhau thời gian dài, cô nhận thấy anh là người hiền lành, tâm lý và quan tâm đến sinh viên, khác hẳn với các giảng viên khác trong trường. Trong lớp có nhiều bạn nhút nhát, luôn thụ động không bao giờ giơ tay trả lời, anh không mắng mỏ hay cáu gắt mà luôn kiên nhẫn trò chuyện, động viên các bạn.
Đường Trạch không còn hay nói chuyện với cô ấy, những cuộc gặp mặt riêng tư cũng hạn chế, cô tìm mọi cách bắt chuyện trước với anh, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh cũng không dám nói nhiều.
Cô ấy yêu anh và tình cảm của cô ấy dành cho anh ngày càng lớn, nhưng theo chiều hướng không mấy tốt đẹp.
Có lần khi bước ra từ trong giảng đường thấy Đường Trạch đứng ngoài hành lang cùng một nữ sinh khác, cô gái kia đang nhờ anh gian lại một số đoạn. Cô ganh tị với những bạn được anh quan tâm, hỏi han, thậm chí còn rất khó chịu khi nghe anh trò chuyện thân thiết với họ. Liền bước tới giật cuốn giáo trình trên tay Đường Trạch vứt thẳng xuống lầu dưới sự ngỡ ngàng của anh, nữ sinh kia và một số sinh viên gần đó.
Đường Trạch khó chịu nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ bất lực nhìn cô ấy một cái, một câu mắng lại cũng không nói chỉ kêu nữ sinh kia đợi một chút anh xuống dưới nhặt lên. Đối với người khác là vậy nhưng với cô ấy lại hời hợt, ngó lơ nhiều lần, không còn quan tâm cô như trước nữa, ít nói chuyện với cô hơn.
Khi đó, chỉ cần Đường Trạch mắng cô trước mặt nữ sinh kia, để cô ấy biết mình vẫn được quan tâm, chứ không phải bỏ mặc cô ấy một mình như người vô hình như vậy.
Cô ấy buồn, không hiểu lý do vì sao Đường Trạch lại lạnh lùng với mình như vậy. Nhiều đêm kìm không nổi khóc trong sự ấm ức, khó chịu vì không biết câu trả lời.
Mỗi lần khóc xong lại tự nói tất cả do mình tưởng tượng ra thôi, thầy không bao giờ lạnh lùng với mình đâu nhưng còn phải quan tâm đến những bạn khác nữa, rồi mọi chuyện sẽ trở lại như xưa! Nhưng điều đó đã không trở lại cho đến bây giờ.
Có những ngày thở thôi cũng lười, chỉ có việc nhớ Đường Trạch là siêng năng. Tâm tư cô luôn nghĩ về anh, còn anh lại chẳng để ý tới cô ấy. Khó khăn lắm mới có can đãm yêu một người, vậy mà người ấy chẳng quan tâm tới cô.
– Chắc em ngáo đá mới dám yêu thầy.
Cố Như cảm thấy có những lúc Đường Trạch rất xa cách nhưng có lúc lại gần gũi thân thương. Cô luôn giữ những bài kiểm tra của anh, kể cả điểm cao hay thấp. Và thích nhìn đằng sau anh ấy mỗi lần bước ra khỏi giảng đường. Cô luôn mâu thuẫn với chính mình. Dù yêu quý anh đến thế nào cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, lúc chào giọng rất nhỏ. Cô ấy biết tình cảm của mình là sai, nhưng không thể từ bỏ.
Cô ấy nghĩ có lẽ Đường Trạch đã đọc được trong mắt cô có sự ganh tị, lo cô sẽ phá hoại cuộc tình hạnh phúc anh nên mới đối xử xa cách chăng? Cô đâu thể làm thế vì bản thân chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một sinh viên ngốc nghếch thôi!
Đôi lần nhìn anh tận tình giảng bài cho các bạn mà ganh tỵ, anh chẳng còn giảng cho cô kể cả lúc cô ấy làm sai. Tại sao thái độ và cử chỉ của anh ấy đều thay đổi đến mức hoang đường?
Nhiều lúc còn cảm thấy anh đang nói châm biếm mình. Có phải do cô ấy đã quá ích kỷ hay chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn?
Cô tốn rất nhiều thời gian vào những thứ vô bổ, cô một mực trả giá vì nghĩ một ngày nào đó Đường Trạch sẽ đáp lại tấm chân tình này. Mà cô ấy chưa hề nghĩ tới, những điều đang làm chỉ khiến cô càng ngày càng lún sâu hơn… Khó lòng quay lại.
Tình trạng ấy cứ kéo dài hơn một tháng, Cố Như dừng lại ở điểm giới hạn của bi thương, biết trước chuyện tình cảm giữa giáo sư và sinh viên không có hồi kết tốt đẹp, cô cũng thôi hy vọng mộng tưởng.
Cô ấy đã cố ý tránh mặt Đường Trạch sau những tiết học, nhưng thực lòng mong muốn được nhìn thấy anh đến phát điên. Cố Như tự trách mình sao lại yêu anh mù quáng dẫu biết anh đã có gia đình. Tuy nhiên, cô càng tránh mặt ông trời càng cố tình tạo thêm cơ hội cho họ gặp nhau.
Mối tình ngây thơ, thuần khiết dành cho thầy giáo của cô nữ sinh đầy dằn vặt và đau đớn, dù biết là sai trái nhưng không thể cản nổi trái tim. Thích anh là thật, không thể quay đầu cũng là thật, thôi thì quên không được cứ giao cho thời gian.
Để anh ấy không cần phải khó xử, cô sẽ chủ động rời đi. Cắt đứt mọi phương thức liên lạc, gặp nhau trong lớp thì ngoảnh mặt làm ngơ, vô tình gặp gỡ đi lướt qua nhau như những người xa lạ.
Mọi chuyện không như mong muốn, những công sức cố gắng bỏ ra không được đền đáp cũng không có gì phải buồn! Con người luôn phải trả giá cho những tham vọng của mình.
Từ trước tới nay tình yêu là một giao dịch không công bằng, vì vậy nếu như cô ấy thích anh nhiều hơn một chút, cam lòng tình nguyện cho đi nhiều một chút, cô sẽ tràn đầy sức mạnh để tiếp tục yêu anh. Đáng tiếc… cô vốn không có tình yêu vô tận để cho đi, cũng không có quá nhiều thời gian để hoang phí.
……o0o……
Một chiều trời đổ cơn mưa tầm tã, Cố Như đến cửa hàng bách hóa để mua một số thức ăn trước khi trở về.
Cô ấy đến quầy thức ăn gọi một combo thịt kho tiêu và canh tôm bí đỏ, chàng trai vẻ ngoài thanh tao mặc áo sơ mi dáng Pijama mix quần vải sáng màu đẩy cửa bước vào trong.
Vừa vào cửa đã thấy Cố Như đang ngồi chống cằm, trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ấy đột ngột khựng lại sững sờ. Cậu biết đấy là người mình đang tìm, nhưng cũng không thể tin được đó chính là cô. Cố Như trông rất sang trọng với gu ăn mặc khác hồi đó, mái tóc dài đã thay thế bằng mái tóc ngắn và để luôn đến giờ. Cô ấy là mối tình đầu đẹp như mơ và để lại nhiều luyến tiếc trong lòng chàng trai này.
Cậu ta xót xa, đau đớn khi thấy người con gái hồn nhiên khi xưa giờ trở nên trầm buồn, nét mặt luôn ưu tư như có nhiều tâm sự. Sau vài giây đờ người nhanh chóng lấy lại nụ cười, vui vẻ bước về phía trước.
– Như ơi!
Cố Như ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, tay buông lỏng như bị gãy, cô ấy hết sức ngạc nhiên, đến mức sửng sốt khi thấy chàng trai trước mặt.
Lẽ nào đây lại chính là anh ấy?
Chàng trai đặt tay lên ngực, ánh mắt dịu dàng giọng nói ôn tồn:
– Anh nè! Trung nè!
Tim cô đập mạnh khi nghe lại giọng nói của chàng trai, vẫn nhẹ nhàng như ngày xưa, pha chút run run xúc động bởi đã nhiều năm xa cách. Cố Như từ từ đứng dậy, nhận ra ngay dù cậu ấy chưa kịp giải thích là Trung nào.
Dáng hình quen thuộc trước mặt, những kí ức xưa lại ùa về. Cô đột ngột ôm chầm lấy người yêu thuở học trò của mình, Trung mỉm cười đáp lại cô ấy bằng một cái ôm ấm áp, một cái ôm của hai người bạn lâu năm gặp lại.
Hình ảnh thân mật này vô tình bị Đường Trạch bắt gặp. Anh ấy đang dùng bữa tại đây, khi nhìn thấy Cố Như vội vã ôm một chàng trai khác, vui vẻ nói cười cùng cậu ta, nắm tay cậu ta đi đến quầy gọi món, giây phút ấy trái tim anh có chút dao động, cảm giác như bị thiếu mất đi một cái gì.
Đường Trạch cúi người tiếp tục dùng cơm, trúng hợp Cố Như và Trung ngồi đối diện họ, có lẽ vì vui mừng gặp lại người thương nên cô không để ý bàn phía sau là Đường Trạch.
Cố Như tò mò chủ động mở lời trước:
– Sao anh biết được em ở đây vậy?
Trung cười hiền hòa nói:
– Thằng Kiệt nói cho anh biết đó! Ba năm qua thỉnh thoảng anh vẫn nhớ đến em, cũng nhiều lần tự hỏi liệu em có nhớ đến anh không? Em có hạnh phúc với quan hệ mới không? Giờ em đang ở đâu? Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu anh lúc đó… Nhưng tất cả “đều là em”.
Cố Như nhìn thơ thẩn như mơ màng suy nghĩ về một điều gì đó, giữ lại câu nói không có ý định trả lời.
– Anh hỏi Kiệt địa chỉ căn hộ em thuê, chủ nhật định qua thăm, không ngờ gặp em ở đây.
Rồi chuyển sang thăm hỏi tình hình hiện tại:
– Em vẫn còn học đại học hả? Năm hai rồi phải không?
– Dạ, chắc anh đi làm rồi?
– Ừm, anh đang làm kỹ sư nông nghiệp ở các trang trại, hợp tác xã nông nghiệp. Sắp tới, anh dự định sẽ trở lại Bạc Liêu mở trang trại phát triển ở đó.
Trung lớn hơn cô ấy hai tuổi nên đã sớm ra ngoài xã hội làm việc. Phục vụ lên món họ cùng nhau ăn rồi cùng nhau nói chuyện về ngày xưa, về những người bạn chung và cuộc sống hiện tại của nhau.