Chương 47: Vu Oan
– Có chuyện gì vậy Ngọc Ân.
– L…Lý lão gia…ông ấy
Vừa nói Ngọc Ân vừa chỉ tay về phía cửa sổ. Nhìn theo hướng tay của cô, Cố Mạc kinh hoàng khi thấy Lý lão gia chết ngay tại đó.
– Chuyện này là sao?
Cố Mạc như muốn thét lên rồi nhanh chóng chạy xuống tầng, bỏ mặc Ngọc Ân vẫn còn đang lầm lủi ở đó.
Anh nhìn toàn thân ông Lý như thế thì chắc chắn là không qua được rồi. Khắp thân toàn là máu me, cả khuôn mặt cũng khó mà nhìn rõ được.
Cố Mạc quỳ rạp xuống trước thi thể của ông. Đây chắc hẵng là một cú sốc lớn với Lý gia. Lý Nhiên chết, Lý lão gia cũng chết, Lý phu nhân thì tự vẫn. Một nhà ba người từng hạnh phúc vì sao phải đi đến bước đường này chứ.
Từng giọt nước mắt xót thương rơi xuống trên khóe mắt của Cố Mạc. Lại thêm một trưởng bối mà anh kính trọng phải lìa xa cõi đời này.
– C…Cố…Mạc…hự…là…Ng…Ngọc..Ân.., đẩy ta
– Bác trai, bác đừng nói nữa, để con đưa bác đến bệnh viện
– K…không….kịp…nữa….r…rồi…Chăm…sóc…b…bà….ấy…giúp t…
– Đừng mà
Cuối cùng, Lý lão gia lại trút hơi thở cuối cùng như vậy. Từng cơn lửa giận bùng lên khiến Cố Mạc không kiểm soát nổi cảm xúc của chính mình, đôi mắt giận dữ trân trân nhìn về phía Ngọc Ân.
– Tại sao, tại sao lại giết ông ấy
– Không phải do em, là ông ấy tự vẫn
– Chính ông ấy đã nói với tôi, là em xô ông ấy xuống.
– Vậy là anh chỉ tin lời của ông ta thôi sao.
– Ông ấy không có lí do gì để nói dối cả
– Vậy thì em có sao?
– Chẳng phải em là người giết ông ấy hay sao.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến, không biết lí do gì mà họ lại biết được. Sau khi lấy lời khai thì cô cùng anh rời khỏi đồn.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa Cố Mạc đã mạnh bạo kéo cánh tay của Ngọc Ân lôi xồng xộc lên xe. Cái xiết tay khiến Ngọc Ân đau đến toát mồ hôi.
Vừa mới lên xe, Cố Mạc đã phóng với tốc độ nhanh, khiến Ngọc Ân không khỏi sợ hãi, chưa bao giờ cô thấy sợ hãi Cố Mạc như lúc này, anh như hoàn toàn biến thành con người khác vậy, hay là cô chưa từng thấy bộ mặt thật của anh.
Vừa bước vào nhà, mặc kệ ánh mắt của của bà nội Cố và tất cả mọi người, trong số đó lại có một cô gái lạ mặt mà Ngọc Ân vẫn chưa từng gặp qua. Cố Mạc lôi cô về phòng của cả hai.
Mở cảnh cửa phòng, Cố Mạc đẩy ngã Ngọc Ân lên giường một cách mạnh bạo.
– Ngọc Ân, bây giờ em nói cho tôi biết, tại sao em lại phải giết bác Lý hả?
– Em đã nói là không có giết, là bác ấy từ sát, anh muốn em giải thích bao nhiêu lần nữa đây.
– Nếu em không làm tại sao bác ấy trước khi chết lại nói là do em xô. Hay là em vẫn còn ghen tị với Lý Nhiên mà giết chết người thân của cô ấy.
Những lời Cố Mạc vừa nói ra khiến cô đau không thôi. Những câu nói ấy như mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim cô. Nhưng đâu đó khi Cố Mạc đã khiến cô tức giận khi nghĩ xấu cô như thế.
Trong lúc nóng giận cô đã nói lớn:
– Nếu anh đã nói vậy thì tôi nói cho anh biết. LÀ tôi giết ông ấy đó, tại ông ta lúc nào cũng ngăn cản tôi với anh, ngay cả vợ ông ta cũng vậy.
Chát
Âm thanh vang vọng khiến mọi hành động lời nói đều dừng lại. Cố Mạc vậy mà lại đánh cô như thế.
Cái tát ấy mạnh đến nỗi Ngọc Ân té mạnh xuống sàn, bụng va đập mạnh vào cạnh bàn.
– Ngọc Ân, tôi không ngờ em lại là một người như vậy. Em ở đây mà xám hối lại những lỗi lầm mình đã gây ra đi.
Nói xong Cố Mạc nhanh chóng đóng cửa lại để Ngọc Ân quằn quại ôm bụng ở đó. Không biết cái tát đó mạnh đến mức nào mà lại khiến Ngọc Ân ngất xĩu mất. Không một ai biết, từ thân của Ngọc Ân chạy ra một dòng máu đỏ chói.