Chương 46: Sự Tàn Ác
Tiếng chuông điện thoại vang lên, không cần nghĩ Ngọc Ân cũng biết chính là Lý lão gia, giữa đêm khuya thế này chắc chắn chỉ có một mình ông ta mới điện cho cô.
– Alo
– Cô mau vào đi, tôi đang ở tầng ba
– Được
Cô biết ông ta không đơn giản chỉ gọi cô đến đây để nói sự thật về cái chết của cha cô, chắc chắn bên trong còn ẩn tình. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cô bây giờ chẳng còn gì phải sợ nũa cả.
Rất nhanh Ngọc Ân đến tầng ba, cô có thể thấy bóng dáng người đàn ông vững trãi đứng bên cửa sổ. Chính là ông ấy. Ngọc Ân nhanh chân tiến lại gần.
– Tôi đến rồi, bây giờ ông có thể cho tôi biết nguyên nhân cái chết của ba và dì tôi chưa
– Sao phải gấp vậy Cố thiếu phu nhân
– Đây chẳng phải mục đích ông gọi tôi đến đây hay sao?
– Không sai, nhưng không chỉ đơn giản vậy thôi đâu
– Ý ông là sao?
– Thôi thì trước tiên để tôi nói cho cô biết, ba của cô không phải chết do tai nạn mà là bị một chiếc container đâm phải, mà chiếc xe đó không đơn giản là vô tình.
Khi nghe ông ta nói đến đó, Ngọc Ân như không kiềm nén được cảm xúc của chính mình. Chẳng lẻ mọi chuyện diễn ra như những gì cô thấy trong mơ sao chứ, không thể nào. Nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng ấy mà cô không thể kiềm được cảm xúc của chính mình.
– Ông nói cho tôi biết, ai là người đã chủ mưu. TẠI SAO PHẢI HẠI CHẾT HỌ?
– Đây là thái độ của cô khi muốn cầu xin người khác hay sao?
– Ông làm ơn đi, hãy cho tôi biết ai là người đã hại chết họ, đã phá hoại đi gia đình của tôi.
– Thấy cô thành khẩn như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết vậy. Đó chính là người anh cô thích đó. Hahaha
– Người anh tôi thích sao. Nhưng trước giờ anh ấy chưa có người yêu mà
– Ngọc Ân, cô quá ngây thơ rồi. Bộ không thể yêu đơn phương sao. Đọc thê𝓂 các chươ𝘯g 𝓂ới tại – 𝘛rU𝓂tru 𝔂ệ𝘯.V𝗡 —
Chuyện gì thế này. Mọi chuyện đang ngày càng rối tung lên, có những chuyện cô chưa từng được biết đến. Rốt cuộc ẩn sâu bên trong là chuyện gì đây.
– Chuyện về cái chết của ông bà Trần đã xong, cũng nên đến chuyện của tôi và cô rồi.
– Tôi với ông thì có chuyện gì
– Với tôi thì không có nhưng với con gái tôi thì có đó. Trần Ngọc Ân, bao lâu được Cố Mạc yêu thương không lẽ cô quên mất vị trí đó đáng lý ra là của con gái tôi Lý Nhiên rồi hay sao?
– Không có gì đáng lý cả. Tôi không cướp gì của ai hết thì tại sao phải cảm thấy hổ thẹn chứ. Ngược lại là cả LÝ gia đó, các người lúc nào cũng nghĩ tôi cướp mất vị trí đó của con gái các người mà tại sao không nghĩ lí do hả.
– Không phải do anh trai cô sao. À, tôi quên nói với cô một bí mật nửa. Trần Thanh Phong không phải là người đã đâm chết con gái tôi đâu. Tất cả đều đã bị lừa rồi. Hahahaha
Lại chuyện gì nữa đây, những bí mật ngày càng được tiếc lộ, nhưng Ngọc Ân có đủ mạnh mẽ để vượt qua hay không đây.
– Ngọc Ân, người tiếp theo là cô.
Nghe câu nói của ông ta cô như bàng hoàng, ngước đôi mắt trân trân nhìn về phía Lý lão gia. Đột nhiên, Lý lão gia nghiêng người về phía cửa sổ, như biết được điều gì, cô nhanh chóng nắm lấy tay của ông ấy, nhưng tất cả đã muộn, Lý lão gia rơi xuống dưới, tình cảnh trước mắt khiến Ngọc Ân bàng hoàng, Lý lão gia chết không nhắm mắt, xung quanh toàn là máu với máu khiến Ngọc Ân kinh hồn.
Cô như không đứng vững mà ngã một cái ‘phịch’ xuống đất. Cảnh tượng này có khi đến chết cô cũng không quên được. Đâu đó trong một góc tối, có một nụ cười bí hiểm hiện ra.
‘Trần Ngọc Ân, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau khổ khi cướp mất người đàn ông của tôi’
Ngọc Ân cứ như pho tượng mà ngồi đó cho đến khi một tiếng kêu của ai đó
– Ngọc Ân