Chương 45: Cuộc Gọi Bất Ngờ
Tại nơi đây, bao nhiêu khoảnh khắc ngày xưa đều được tái hiện lại như một thước phim tua chậm. Hình ảnh trước mắt chính là mọi người cùng nhau ăn cơm, hai đứa trẻ thì vui đùa, người lớn thì mỉm cười đầy hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc nồng ấm ấy chẳng được bao lâu thì hình ảnh ấy chợt nhòa đi xuất hiện một khung cảnh hoàn toàn khác lạ. Bất ngờ là Ngọc Ân thấy được chiếc xe của ba đang chạy về phía mình thì đột nhiên ‘rầm’, từ đâu một chiếc container đâm thẳng về phía họ, khiến cho chiếc xe văng ra thật ra khỏi đường lộ.
Hình ảnh ba và dì máu me đầy người thật kinh hoàng, cô không còn nghĩ được gì nữa chỉ biết gào khóc trong vô vọng, cầu mong mọi người đến cứu họ nhưng chẳng một ai nghe thấy. Chỉ thấy toàn lời xì xằm, hay có người còn quay video lại. Tại sao họ có thể nhưng lại không gọi cấp cứu cho ba cô chứ, lòng người bây giờ thật đáng sợ, có thể trơ mắt nhìn tử thần lấy đi mạng sống của một con người mà chẳng ai động lòng.
Giật mình thức giấc cô nhận ra tất cả chỉ là mơ, nhưng nó lại tái hiện thật chân thực. Bác sĩ nói chỉ cần ba và dì được đưa đến sớm một chút thì cơ hội có thể sống là rất cao, nhưng lại quá muôn màng khi được đưa đến bệnh viện, bởi lẽ đó luôn là nút thắt trong lòng cô.
Nhìn đồng hồ treo tường thì bây giờ cũng đã 22h30′, cô ngủ lâu như thế rồi à. Đây có thể là giấc ngủ sâu nhất từ lúc ba và dì mất đến bậy giờ.
Xuống dưới lầu tất cả đã chẳng còn như ban đầu nữa. Chỉ còn một mình cô cô quạnh trong căn nhà này. Phải chi anh hai còn ở đây thì tốt biết mấy, ít ra còn một người ở bên cạnh an ủi động viên cô lúc này.
Đột nhiên lúc này chuông điện thoại vang lên. Là một số máy lạ, nhưng tại sao lại gọi giấc này chứ. Đề phòng người xấu Ngọc Ân quyết định không bắt máy.
Tiếng chuông cứ reo liên hồi khiến cô không thể không chú ý đến. Người điện chắc chắn là có mục đích gì đó nên mới gọi không ngừng nghỉ như vậy.
Lấy hết can đảm, Ngọc Ân nhanh chóng bắt máy
– Alo
– Alo, cho hỏi đầu dây bên kia là ai vậy ạ
– Cô là Trần Ngọc Ân
– Đúng vậy
– Hahaha, vậy thì được. Không biết cô có thắc mắc về lí do tôi gọi cho cô hay không.
Đúng thật là cô đang rất tò mò, cũng vì tò mò nên cô mới nhấc máy đó thôi.
– Không biết ông gọi cho tôi có chuyện gì.
– Dạo này nhà có tang lễ chắc khiến cô mệt mỏi lắm nhỉ, làm gì còn thời gian để lo đến chuyện khác, giống như lí do bị tông chằng hạng.
– Ý của ông là gì
Khi nghe ông ta nói như thế Ngọc Ân có đôi chút bàng hoàng. Quả thậy cô chỉ lo chuẩn bị hậu sự mà không để ý đến nguyên do. Khi nghe ông ta nói như thế một cổ hoài nghi dâng trào trong lòng Ngọc Ân. Chắc chắn là ông ta biết gì đó nên mới nói như thế.
– Cô không muốn biết cái chết của họ sao
– Rốt cuộc ông là ai? Ông biết được bao nhiêu chuyện hả?
– Tò mò lắm chứ gì. Trần Ngọc Ân đây là cái giá mà gia đình cô phải trả. Muốn biết nguyên nhân cái chết của ba cô thì mau đến Lý gia đi.
Cô bàng hoàng khi nghe ông ta nói thế. Thì ra giọng nói có chút quen thuộc là đây, từ nãy tới giờ cô nghe quen nhưng chẳng biết gặp ở đâu, thì ra là Lý lão gia.
– Ông là Lý lão gia
– Tôi không có nhiều thời gian đâu. Cô mau đến đây
Vừa nói xong thì một tiếng ‘tút’ dài vang lên. Hiện tại Ngọc Ân hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình nữa rồi. Cô phải nhanh chóng biết được mọi khúc mắc trong truyện này.