Chương 90: Giao Đấu 4
Tăng Xích toàn thân bất động nhưng bên trong máu ông ta đã sôi trào như tùy thời có thể phát nổ ” Làm sao có thể?”.
” Làm sao lại không thể? Ta bị các người vứt bỏ ngay khi vừa lọt lòng, khốn khổ biết bao, để ta nói cho ngươi biết tên của cháu mình trước khi chết… Tên ta chỉ có một chữ Tẫn không có họ, Tẫn trong Vong Tẫn” Y cầm một ngân châm dài bằng cả cẳng tay giơ lên.
Tẫn ngẩng đầu nhìn trận chiến phía trên cao kia, nhìn Lạc Tư Thần cả người nhuộm máu đó với ánh mắt sắc lẹm như tử thần.
Tằng Xích thật lâu rồi chưa từng có cảm giác áp bách như vậy, như thể lão thật sự sắp chết, lão nhìn thấy ánh mắt đó của Tẫn nhìn Lạc Tư Thần thì trong đầu liền nhảy số ” Là hắn cướp lấy mọi thứ của ngươi, người đáng ra bị bỏ rơi phải là Tùy Y Ngọc, ngươi đáng ra nhẽ có một cuộc sống tốt hơn, là do hắn, đúng vậy!”.
Tẫn nhắn mày ” Đúng vậy, là hắn cướp lấy cuộc sống của ta, vậy nên ta phải giết hắn…”.
“…Nhỉ?”.
Tăng Xích lần nữa muốn thao túng đứa cháu mà lão không hề biết tới sự tồn tại này, không ngờ lão tìm bừa một người giống Tùy Y Ngọc tới đóng giả, vậy mà lại thật sự là cháu ngoại của lão. Hai đứa không đứa nào mà ông ta không hận, chỉ có hận hơn mà thôi, tốt nhất nên để bọn chúng tự sát hại lẫn nhau.
Tẫn quay lại nhìn lão, mỗi từ phát ra đều dùng ngâm châm đâm loạn trên người lão như phát giận trong sự ngỡ ngàng của Tăng Xích ” Lão vẫn không bỏ được cái tật đó nhỉ?”, y đặt ngân chân lên vị trí đầu tim của Tăng Xích từ từ đâm xuống trong biểu cảm bất lực của lão.
Tẫn gầm lên trong đau khổ ” Đệ ấy sống tốt lắm sao? Hả!!”.
” Ngươi nghĩ đệ ấy sống tốt hơn ta mấy phần, ta và đệ ấy đều là nạn nhân của các người cả thôi”.
Y cười một nụ cười kỳ dị như ma quỷ.
” Muốn ta ra tay với đệ ấy sao? Lão đừng tự cho mình là thông minh, không phải ai cũng có lòng dạ xấu xa như lão đâu, đến cháu ruột mình cũng ra tay cho được”.
Tăng Xích muốn vùng vẫy nhưng không tài nào thoát khỏi ma trải của Tẫn, lao muốn hét lên nhưng bị y dùng tay bịt chặt lại tới mức gần như không thở nổi.
Đau đớn… Quá đau đớn!
Ngân châm đâm sâu xuống, chạm tới một vị trí nào đó, tim của Tăng Xích lập tức ngừng đập.
Lão chết không nhắm mắt, ngay khi linh hồn lão định trú ngụ vào nguyên anh trong đan điền trốn thoát đi thì một ngân châm khác liên tiếp cắm vào mấy huyệt bị dưới hạ thân.
Đan điền vốn nguyên vẹn bỗng xuất hiện vết nứt răng rắc rồi vỡ toang.
Khoảnh khắc nguyên anh bị đánh tan, linh hồn Tăng Xích dường như nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa đi tới đứng trước mặt lão muốn đưa lão đi.
Lão chỉ có thể kêu gào vùng vẫy nhưng dưới âm uy của đầu trâu mặt ngựa lão căn bản không thể thoát được sợi xích linh hồn, dù còn sống mạnh tới đâu, khi chết đi đều phải chịu quản thúc của âm giới.
Tăng Xích trơ mắt nhìn thi thể của mình nằm tại nơi đó không nhắm mắt ” Ta dù có chết cũng sẽ hóa tHạnh quỷ tìm tới ngươi!!!”.
Lão không chịu bước, bị đầu trâu lôi xình xịch ở dưới đất. Cửa âm phủ được mặt ngựa mở ra, Tẫn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sượt qua sau đó mọi thứ hoàn toàn kết thúc.
Đám đệ tử Ngũ Hạnh Tông rốt cuộc cởi được dây trói của Tẫn mà lao tới bên này, nhìn thấy sư phụ đã rời khỏi trần thế thì liền bao vây lấy Tẫn.
” Ngươi là ai? Dám trà trộn vào đội ngũ của chúng ta”.
Đệ tử Ngũ Hạnh rút kiếm, rõ ràng bọn họ không cảm nhận được linh khí trên người thiếu niên này, vậy làm cách nào một người thậm chí không biết tu luyện lại có thể giết được trưởng lão của bọn họ, cho dù bị thương nặng thì đối phó với một người thường hẳn không phải vấn đề.
Tẫn cả người run lên, cái cổ lúc lắc quỷ dị, y cười lớn, cảm thấy thật nực cười.
Trong lúc đó…
Lạc Tư Thần bị Hạ lão tổ đánh một chiêu khiến y bay thẳng ra biển, ngay khi gần chạm mặt nước thì y cũng lấy lại thăng bằng bay lơ lửng trên mặt nước rồi dần bay lên cáo đối diện với đối thủ.
Hạ lão tổ hô lên ” Lập Triệu Ngư Trận”.
Đám đệ tử Hạ gia còn sót lại lập tức bay tới bao vây lấy Lạc Tư Thần, tay bấm pháp quyết tạp tHạnh một trận pháp bao vây lấy Lạc Tư Thần cả người đã nhuộm đầy máu đỏ.
Cuối cùng Hạ lão tổ cũng bấm pháp quyết truyền linh lực vào trận pháp, chẳng mấy chốc từ dưới biển vang lên những tiếng hú của cá voi khổng lồ cao vút vang vọng, chỉ nghe tiếng cũng cảm nhận được uy lực kinh khủng của nó.
Những con cá voi khổng lồ từ linh lực hóa thành nhảy lên khỏi mặt nước rồi lại lặn xuống tạo thành bọt sóng khổng lồ hướng phái bên này bơi tới.
Lạc Tư Thần thi triển Phiêu Mị thân pháp tầng thứ ba, qua một hồi quanh thân y xuất hiện thêm một Lạc Tư Thần khác, rồi lại thêm một cái, tới khi năm Lạc Tư Thần đứng quay lưng lại với nhau tHạnh hình tròn tạo tHạnh thế phòng thủ tuyệt đối.
” Diệt!!!” Đệ tử Hạ gia hô lớn.
Năm con cá voi khổng lồ nhảy một bước cao lao thẳng tới Lạc Tư Thần ở trên không mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.
Lạc Tư Thần cũng bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm gì đó, ngay khi cá voi khổng lồ lao tới, một cột nước khổng lồ lấy y làm trung tâm phóng thẳng từ dưới biển lên trời cao, cột nước dày vô cùng mang theo sức ép manh mẽ. Tiếng nước bị ép mạnh chảy ngược lên trời tạo tHạnh âm thanh như thác nước khổng lồ kêu lên ầm ầm.
Cá voi lao vào cột nước chắn mạnh mẽ há miệng kêu lên âm thanh tần số cao vang vọng, có lẽ là do đau đớn, từng chút từng chút bị cột nước áp lực cao như một cái máy mài mài hết từng bộ phận rồi hòa làm một với cột nước.
Một con, hai con, rồi tới con thứ năm cứ thế bị Lạc Tư Thần hóa giải.
Mỗi lần một con chết đi thì một đệ tử Hạ gia cũng bị phản phệ phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống biển.
Nước biển bị đẩy lên cao khi rơi xuống tạo tHạnh cơn mưa nặng hạt xối xả xuống bên dưới.
Cột nước cuối cùng cũng dừng lại, Lạc Tư Thần tiêu hao quá nhiều linh lực cho chiêu thức này, y trông có chút chật vật ôm lấy cánh tay bị thương đối diện với Hạ lão tổ.
Hoa sen trắng vẫn tùy thời giúp y trị thương nhưng vết thương quá nhiều, nhất thời không thể hồi phục ngay được.
Từ trên này nhìn xuống, Lư Bác nhìn thấy bên dưới mỏm núi đá linh hồn Tăng Xích bị đầu trâu mặt ngựa kéo đi, lại thấy thiếu niên hắc y kỳ lạ đứng nơi đó, khi người đó ngẩng đầu lên nhìn y, Lạc Tư Thần kinh ngạc nhíu mày ” Người này… làm sao lại trông giống Tùy Y Ngọc tới như vậy, Tăng Xích lại là chuyện gì thế kia”.
Linh lực còn sót lại của Lạc Tư Thần không còn nhiều, Hạ lão tổ cũng bị tiêu hao những so với y thì vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Nguyên anh của Lạc Tư Thần cũng đã tan biến, nguyên anh của Hạ lão tổ chĩa cây giáo lên trời, bầu trời mây đen tách ra một đoạn, một tia sáng sáng chói rọi thẳng lên Lạc Tư Thần.
Lạc Tư Thần cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp rồi dẫn dần tăng lên nóng bỏng vô cùng như muốn nướng chín y.
Lạc Tư Thần bay đi tránh né nhưng tia sáng như có linh trí, y bay tới đâu đuổi theo tới đó.
” Nếu ngươi đã vậy thì đồng quy vô tận đi!!” Y hô lên.
Trong ánh sáng nóng bỏng như mặt trời, Lạc Tư Thần cắt tay, để máu chảy lên hắc liên hoa bên tay trái của y.
Hắc liên hoa lớn dần lên, tỏa ra luồng ma khí cuồn cuộn xông ra, bông hoa bay dần lên cao rồi từng cánh nở tung ra, luồng tử khí từ đó phát ra ngày càng mạnh mẽ.
Hạ lão tổ nhăn mày ” Quả nhiên là thứ ma đạo”, lão càng tăng thêm linh lực muốn tận diệt Lạc Tư Thần.
Hắc liên hoa hướng Hạ lão tổ bay tới, ngay khi ánh sáng kia thiêu đốt hoàn toàn thân thể Lạc Tư Thần thì hắc liên hoa cũng nổ tung, rung chấn cả một mảng lục địa, Hạ lão tổ muốn tránh cũng tránh không được.
Ma khí kia vô cùng mạnh mẽ, chỉ dính vào một chút thì linh khí trong người cũng đều bị ăn mòn không cách nào dập tắt, từng chút từng chút một gặm cắn cả linh hồn Hạ lão tổ.
Lão gào lên trong đau đớn, chỉ còn một chút nữa thôi là lão có thể phi thăng, chết như vậy lão không cam tâm, lão không muốn hồn phi phách tán.
” Lạc – Tư – Thần!!! Aaaa!..” lão gằn lên từng chữ.
Đến cả đám đệ tử đứng ở mỏm đá đang bao vây lấy Tẫn cũng bị rung chấn từ vụ nổ làm cho mất đi ý thức, tử khí bùng tới dính lên người bọn họ, cũng dần dần không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Chỉ riêng Tẫn vẫn còn sống, y chỉ bị thương một chút mà thôi, bởi y tu chính là ma đạo nên không hề bị ma khí kia làm cho bị thương.
Huyền Tề bị đẩy khỏi không gian khế ước đậu xuống mỏm đá vỡ nát không còn bao nhiêu kia.
Ở Linh Quan Thượng Môn…
Ngân Anh và Đế Lân đang ngủ cũng bừng tỉnh lại trong đêm, bọn họ vội vã chạy tới chỗ Tiểu Đằng Xà.
” Làm sao đột nhiên khế ước giữa ta và chủ tử lại bị cắt đứt”.
Ngân Anh vô cùng lo lắng ” Không lẽ bên chủ tử xảy ra chuyện gì rồi sao?”.
Đế Lân giữ lấy Ngân Anh dừng bước ” Chúng ta có nên nói chuyện này với Tiểu Đằng Xà không? Với tính cách đó ắt sẽ gây loạn khắp nơi để đi tìm chủ tử”.
Đế Lân sờ lên tim mình ” Vòng tay ta đưa cho Huyền Tề có chứa vảy hộ tâm của ta, ta không cản nhận được đệ ấy gặp nguy hiểm, chắc không phải như chúng ta suy đoán đâu chứ”.
Ngân Anh kinh ngạc ” Đệ vậy mà lại đưa vảy hộ tâm cho Huyền Tề, phục đệ rồi”.
Bàn một hồi, hai người vẫn quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Tiểu Đằng Xà, Lạc Tư Thần đang ở quá xa bọn họ, cho dù chạy tới cũng không có tác dụng gì, chờ thêm vài ngày xem có tin tức gì không rồi mới nói cho Tiểu Đằng Xà cũng không muộn, chưa kể Huyền Tề hình như vẫn bình an vô sự, hẳn là có thể cứu được chủ tử.
Ngân Anh trái tim đập bình bịch căng thẳng vô cùng ” Lo lắng chết ta mất thôi, biết vậy khi đó dù chết ta cũng phải đi theo chủ tử cho bằng được rồi”.
Y hiểu Lạc Tư Thần cố tình để lại Tiểu Đằng Xà ở lại có nghĩa là đã sớm suy tính đi tới một nơi vô cùng nguy hiểm, y muốn bọn họ ở lại vừa để tốt cho bọn họ cũng là giao cho bọn họ việc bảo hộ thật tốt Tiểu Đằng Xà, nhưng mà…
Y vẫn không khỏi cảm thấy hối hận vì đã không đi cùng Lạc Tư Thần, mặc dù chủ tử hiện tại tu vi đã rất cao, chưa chắc y đã giúp được gì nhiều nhưng chí ít có thể thay chủ tử cản một kích chí mạng.
* Hồi hộp không nào*