Chương 111 - Tương kế tựu kế
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 111 - Tương kế tựu kế
“Hiên Hiên thật tốt. Về sau lớn lên nhất định sẽ có một đám con gái theo đuổi. Con phải chọn vợ cho kĩ vào nha!” Giang Ý Mạn đang nói đùa với
Hiên Hiên.
Nó mới năm tuổi mà đã bàn về việc cưới vợ là quá sớm, khiến Hiên Hiên xấu hổ.
“Hiên Hiên không muốn cưới vợ, quá phiền phức, con muốn giống như dì, con
cũng sẽ không kết hôn.” Hiên Hiên tự hào nói. Nó cho rằng không kết hôn
là một điều rất tuyệt vời.
Được sinh ra trong gia đình giàu có,
Hiên Hiên cảm nhận cuộc hôn nhân của ba mẹ không hạnh phúc, bọn họ rất
ít khi giao tiếp, cười nói cùng nhau, chẳng ấm áp gì cả, không có tình
cảm mà lại cưới nhau, sẽ chỉ làm khổ nhau mà thôi.
Nếu kết hôn mà lại đau khổ như vậy, Hiên Hiên thà không lấy vợ còn hơn.
“Thằng nhóc ngớ ngẩn này, nếu con không lấy vợ thì Thẩm gia làm gì có người
nối dõi? Con có quyết định thì cũng không ai đồng ý đâu!” Giang Ý Mạn
cười nói.
“…” Hiên Hiên không phản bác được, trong lòng cảm thấy thật phức tạp.
Nhưng Giang Vũ Phỉ lại trả lời.
“Tôi tôn trọng quyết định của Hiên Hiên! Nếu thằng bé thật sự muốn noi gương em gái, không kết hôn thì cũng không sao, mỗi người đều có nguyện vọng
riêng mà!” Giang Vũ Phỉ nói.
Tôn trọng?
Từ bao giờ mà cô ta còn biết tôn trọng người khác vậy?
Giang Ý Mạn mỉm cười.
“Cũng đúng, chị gái tôi lại đang mang thai, có khi là con trai ấy, sau này
Thẩm gia sẽ không thiếu người thừa kế rồi. Chẳng trách chị tôi lại dễ
dàng đồng ý cho Hiên Hiên không kết hôn.”
Bà mẹ kế thấy sắp có
điều không hay, vội vàng nói: “Hôm nay là ngày tốt, hiếm khi mọi người
tụ họp lại với nhau, đói lắm rồi! Động đũa đi! Đóa Đóa và Hiên Hiên ăn
đi! Tiểu Mạn, con cũng ăn đi, Giai Nghị, hiếm khi mới đến đây một lần,
cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Giang Ý Mạn và Giang Vũ Phỉ ngừng tranh cãi, mọi người bắt đầu dùng bữa, hiện trường rất sôi nổi.
“Hiên Hiên, ăn nữa đi này, là đàn ông thì phải ăn nhiều vào cho vạm vỡ.”
Giang Ý Mạn ngồi bên cạnh Hiên Hiên, gắp toàn món ngon cho con trai.
Đóa Đóa ngồi xa, Giang Ý Mạn không thể chăm sóc cho nó. Không sao cả, tình
hình này chỉ là tạm thời, không lâu nữa cô sẽ lấy lại được bọn trẻ.
“Dì à, dì cũng nên ăn nhiều thịt đi, dì gầy quá.” Hiên Hiên cũng gắp thịt cho Giang Ý Mạn.
Tuy rằng Giang Vũ Phỉ cũng ngồi cạnh Hiên Hiên nhưng lại chưa từng được gắp cho món nào.
“Hiên Hiên, người ngồi bên đây mới là mẹ ruột của con.” Giang Vũ Phỉ đột nhiên nói.
Giọng điệu rất cứng nhắc, Hiên Hiên lập tức quay sang gắp cho cô.
“Mẹ, ăn nhiều chút.” Hiên Hiên có chút sợ hãi Giang Vũ Phỉ.
“Mẹ không ăn rau, con không biết à?” Tâm tình Giang Vũ Phỉ không được tốt,
cộng thêm người mang thai rất hay cáu kỉnh, vậy nên thái độ của cô đối
với Hiên Hiên không tốt lắm.
Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Giang Vũ Phỉ.
“Không nuốt được thì tự mình về trước đi.” Anh nói.
“…” Giang Vũ Phỉ cứng họng.
Nửa tiếng sau.
Lúc này mọi người đang hướng phía sân khấu, thưởng thức mấy tiết mục giải trí.
Từ Phong nhận được chỉ thị của Giang Ý Mạn, anh lập tức đưa mắt nhìn người của mình.
Rầm!
Tất cả đèn đều bị tắt, không còn chút ánh sáng nào, mọi người bắt đầu trở
nên náo loạn, tán gẫu rất ồn ào, tưởng chủ nhà sắp trình diễn màn gì hay ho.
Đúng lúc này.
Màn hình lớn trên tường đột nhiên phát
một đoạn video ngắn, đó là điểm sáng duy nhất trong toàn bộ hội trường,
tất cả mọi người đều hướng mắt lên nhìn chằm chằm, nội dung trong video
chính là Giang Vũ Phỉ và Vũ Diệp Nam.
Lúc đó Giang Vũ Phỉ bị đánh thuốc mê sảng, chuyện duy nhất muốn làm là rất cần đàn ông, cô ta vồ
vập lấy Vũ Diệp Nam, còn Diệp Nam thì cũng dần mất tỉnh táo, anh ta ham
muốn Giang Vũ Phỉ, càng ngày càng phối hợp hoàn hảo đến mức không chê
vào đâu được.
Màn biểu diễn rất thú vị, nhất là Giang Vũ Phỉ kia, đặc biệt tự nhiên, đặc biệt phóng đãng khiến người ta phải đỏ mặt, nếu
không được tận mắt chứng kiến thì ai mà ngờ được Giang tiểu thư dịu
dàng, nết na lại có bộ mặt này!
Video vẫn đang phát, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về nó.
Ánh sáng trong đại sảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của người xung quanh, biểu cảm rất đặc sắc.
Thứ mà Giang Ý Mạn có thể nhìn thấy rõ ràng nhất chính là sắc mặt đen kịt của Thẩm Giai Nghị, anh đang đờ người ở nơi đó.
Mặc dù m khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng từ hai bàn tay nắm chặt và lông
mày hơi cau lại kia, vẫn có thể cảm nhận được anh đang tức giận đến
nhường nào.
Loại chuyện này cho dù xảy ra với bất kỳ ai, cho dù người đó có lợi hại đến đâu, cũng không thể bình tĩnh được.
“Là ai? Đoạn video này từ đâu ra? Tắt đi, tắt đi cho tôi!” Giang Vũ Phỉ
điên cuồng chạy về phía màn hình lớn, cô túm lấy cổ áo nhân viên, gầm
lên với bọn họ.
“Ai kêu anh chiếu nó, đoạn video này lấy từ đâu ra? Ai sai anh hãm hại tôi?”
“Tắt đi, tắt hết đi!”
Giang Vũ Phỉ gào lên, giọng nói chói tai, nhưng sẽ không có ai chịu nghe lời
cô, bởi vì đây đều là người của Giang Ý Mạn, nếu không có sự cho phép
của Giang Ý Mạn, bọn họ sẽ không bao giờ tắt video.
Giang Vũ Phỉ
hoảng hốt, cô buông nhân viên ra, tự mình bê ghế lên, định đập nát màn
hình lớn, nếu bị đập vỡ thì đoạn video này sẽ không còn phát nữa.
Cô ta quá điên rồ, trong mắt mọi người, Giang Vũ Phỉ chính là một trò cười, một trò cười rất lớn, rất buồn cười.
Bùm!
Đèn trong hội trường đã được bật sáng.
Hiện tại video đã phát đi phát lại mấy lần.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Phỉ, cô ta vẫn đang cố đập vỡ màn hình lớn, chỉ thiếu chút nữa thôi là chạm tới.
Giang Vũ Phỉ chạy xuống, đem thêm mấy cái ghế qua, xếp chồng chất lên nhau, cô ta leo lên ghế, đập nát màn hình.
Màn hình lớn bị cô ta đập vỡ, video biến mất, nhưng Giang Vũ Phỉ nghĩ mọi chuyện sẽ xong xuôi rồi sao?
Cô ngã từ trên ghế xuống, nặng nề nằm trên mặt đất, cô vươn tay muốn Thẩm
Giai Nghị đỡ mình lên, nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh lùng.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là mọi người về trước đi!” Mẹ kế đứng lên.
Đương nhiên bà cũng rất tức giận, rõ ràng hôm nay con gái đã bị ai đó chơi
xỏ, người đầu tiên bà nghi ngờ là Giang Ý Mạn, nhưng không có chứng cứ
nên không thể nói rõ được.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ
Giang gia đã được giải tán hết, tất cả khách khứa đều rời đi, quản gia
và người hầu, bao gồm cả những người do Giang Ý Mạn sắp xếp cũng lui ra
ngoài.
Giờ phút này, thời gian như ngừng trôi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Giang Vũ Phỉ đang nằm trên mặt đất, mọi người đều cần
một lời giải thích từ cô, cần một lời giải thích cho Thẩm Giai Nghị, cần một lời giải thích cho Đóa Đóa và Hiên Hiên.
“Giai Nghị, xin hãy tin em, em không có, video là giả, là giả. Xin hãy tin em, video nhất định là giả, Giai Nghị.”
Giang Vũ Phỉ vươn tay muốn ôm lấy chân của Thẩm Giai Nghị.
“Giả?” Thẩm Giai Nghị lui về phía sau vài bước, anh sẽ không để cho Giang Vũ Phỉ động vào mình, thật ghê tởm.
Người phụ nữ này đúng là có năng lực, đã có quan hệ với người đàn ông khác từ lâu, lại còn là bác sĩ trong bệnh viện, chẳng trách, chẳng trách lần
trước anh ta lại có vẻ quan tâm Giang Vũ Phỉ như vậy, chẳng trách mấy
lần cô đưa Đóa Đóa đi gặp bác sĩ, Thẩm Giai Nghị bảo đi cùng, Giang Vũ
Phỉ đều sẽ từ chối, vì sợ anh phát hiện ra chuyện cô ngoại tình chứ sao!
“Giang Vũ Phỉ, cô che giấu thật giỏi.” Thẩm Giai Nghị cười chế nhạo.
Hãy nghĩ đi, Thẩm Giai Nghị, một trong những nhân vật trẻ tuổi xuất sắc
nhất cả nước, sự nghiệp đang đạt đến đỉnh cao, thế nhưng vợ anh lại gian díu với kẻ khác ở bên ngoài.
“Không phải, Giai Nghị, thật sự
không phải như anh nghĩ, em bị gài bẫy, có người muốn hại em, Giai
Nghị.” Giang Vũ Phỉ vừa khóc vừa giải thích. Cô ta phải giải thích cho
rõ ràng.
Mẹ kế bước qua đỡ con gái dậy.
“Tôi nghĩ có lẽ
Tiểu Phỉ đã bị người ta tính kế, nếu không hôm nay video kia sẽ không
được chiếu. Chắc hẳn là có người đưa đoạn video vào là có mục đích gì
đó. Đừng vội nghi oan cho Tiểu Phỉ, con bé còn đang mang thai, không thể để ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng được. Trước tiên hãy cho người điều tra kĩ vụ việc lần này.”
Bà ta muốn giúp con gái mình, phải
nhanh chóng đè bẹp chuyện này xuống, sau đó sẽ tìm chứng cứ, về độ xác
thực của chứng cứ, cái này có thể tự làm mà, chỉ cần khiến người ta tin
tưởng là được.
Thẩm Giai Nghị thấy thật nực cười.
“Bị tính kế?”
“Cho dù có người muốn tính kế cô, đem nhốt cô ở chung với thằng đó, thì
chẳng lẽ còn có thể ép cô chủ động nhào vào người ta sao? Có cần tôi
phải phát lại video vài lần nữa cho cô xem không? Để cô xem lại sự ti
tiện của mình!” Thẩm Giai Nghị rống lên.
Trong video, Giang Vũ Phỉ cực kỳ rẻ mạt, phóng đãng.
Anh ta thật sự bị mù quáng, ngay từ đầu tại sao lại cưới cô, thà lấy chó
còn hơn lấy Giang Vũ Phỉ, ít nhất, lấy chó sẽ không bao giờ sợ nó phản
bội.
“Giai Nghị, thật sự không phải như anh nghĩ đâu. Từ khi ở
bên anh, trái tim em đều hướng về anh, anh thấy đấy, em đã hy sinh nhiều như thế nào cho cái gia đình này. Anh luôn tốt với em như vậy, cho em
tất cả những gì em muốn, em còn có Đóa Đóa, Hiên Hiên, em có lý do gì mà lại đi tìm người khác chứ, Vũ Diệp Nam kia chỉ là một bác sĩ, anh ta so ra còn không bằng một móng tay của anh. Tại sao em phải đi cặp kè với
anh ta chứ?” Giang Vũ Phỉ đang cố gắng giải thích.
Cô ta cũng
không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào để chứng minh, chỉ có thể liên
tục kêu oan, thật nhàm chán, Thẩm Giai Nghị chẳng muốn nghe.
Anh đã rất buồn bực. Không phải bởi vì anh yêu Giang Vũ Phỉ, mà là vì anh bị lừa dối.
“Giai Nghị, có người đã tính kế em, em oan ức quá.” Giang Vũ Phỉ khóc lóc, cô muốn dùng mọi cách để chứng minh bản thân, nhưng cô không có chứng cứ.
“Thật sao? Vậy thì nói cho tôi biết, ai, là ai dám tính kế cô?” Thẩm Giai Nghị cười lạnh
Anh đã hoàn toàn thất vọng về Giang Vũ Phỉ.
Ai? Ai tính kế cô? Giang Vũ Phỉ điên cuồng tìm kiếm trong đám người, hai mắt đảo nhanh, cuối cùng đáp xuống người Giang Ý Mạn.
“Là cô ta, Giang Ý Mạn, nhất định là cô ta, Giai Nghị, tất cả đều là thủ
đoạn của Giang Ý Mạn, cô ta ghen ghét em sống quá hạnh phúc, nên đang cố ý phá hoại quan hệ của chúng ta, Giai Nghị.” Giang Vũ Phỉ chỉ tay vào
Giang Ý Mạn.
Đáng tiếc, Giang Ý Mạn không sợ, cô rất hào phóng đi tới, đứng bên cạnh Thẩm Giai Nghị.
“Video là do cô chiếu lên, vậy chắc trong tay cô còn chứng khác đúng không?” Thẩm Giai Nghị thờ ơ hỏi Giang Ý Mạn.
Ồ, anh ta đã đoán ra được tất cả? Khá thông minh đấy, lại biết đó là kế hoạch của Giang Ý Mạn.
Cô thật sự đã đánh giá thấp Thẩm Giai Nghị, cho rằng anh ta không biết gì, nhưng hoá ra chỉ là anh ta không muốn biết.
“Xem ra, anh đã nghi ngờ Giang Vũ Phỉ lâu rồi? Vậy mà anh lại tương kế tựu kế, ngồi chờ tôi kiếm chứng cứ thay anh?”1