Chương 112 - Thừa nhận quan hệ
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 112 - Thừa nhận quan hệ
“Chứng cứ đâu?” Thẩm Giai Nghị lạnh lùng hỏi. Anh không muốn lằng nhằng, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa.
“Anh bảo tôi lấy chứng cứ ra thì tôi sẽ lấy? Tại sao tôi phải nghe lời anh?” Giang Ý Mạn không chịu lấy.
Giang Vũ Phỉ sửng sốt, nói giống như kiểu Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị đã
thông đồng với nhau từ trước, hai người bọn họ đều muốn tính kế cô?
Giang Vũ Phỉ lau nước mắt, đi tới.
“Giang Ý Mạn, chị em chúng ta
cùng nhau lớn lên, cả hai đều là con gái của ba, tại sao cô lại luôn bất mãn với tôi, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?” Giang Vũ Phỉ uất
ức.
Buồn nôn!
“Nếu cô không dây dưa với Vũ Diệp Nam, thì
tôi làm sao có cơ hội?” Giang Ý Mạn liếc nhìn bụng Giang Vũ Phỉ: “Không
biết chừng, đứa trẻ trong bụng cô cũng là của Vũ Diệp Nam!”
Giang Ý Mạn lấy tay che miệng, mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc như vừa phát hiện ra một châu lục mới.
“Trời ạ! Giang Vũ Phỉ, cô thật lợi hại! Vậy mà có thể qua được mắt của Thẩm
Giai Nghị, không lẽ, Đoá Đoá và Hiên Hiên cũng là con của kẻ khác?”
“Giang Ý Mạn, đủ rồi đấy.” Giang Vũ Phỉ tức giận hét lên: “Tôi nhìn ra rồi, cô chỉ muốn hạ bệ tôi, rồi muốn ngồi vào vị trí Thẩm phu nhân mà tôi đang
ngồi! Xin lỗi nhé, tôi chưa bao giờ phản bội Giai Nghị, đứa con trong
bụng tôi 100% là của anh ấy, Đóa Đóa và Hiên Hiên, đều là con của Giai
Nghị, vị trí Thẩm phu nhân, kiếp sau cô cũng đừng có mơ tưởng tới.”
“Tôi biết ngay cô là người đê tiện như vậy mà. Ngay cả khi đã có video rõ
ràng, cô vẫn còn ngụy biện được. Xem ra đã làm thì phải làm cho trót
rồi, Từ Phong, mang nhân chứng ra đây.”
Từ Phong lập tức mang Vũ Diệp Nam vào.
Đây là chuyện Giang Ý Mạn đã sớm thương lượng với Vũ Diệp Nam, chỉ cần Vũ
Diệp Nam đứng trước mặt mọi người, nói ra quan hệ của anh ta và Giang Vũ Phỉ, Giang Ý Mạn hứa rằng sẽ giúp Vũ Diệp Nam lấy được Giang Vũ Phỉ một cách suôn sẻ.
Vũ Diệp Nam?
Giang Vũ Phỉ ngẩn ra, cô chưa
từng nghĩ đến việc Vũ Diệp Nam sẽ nghe theo lời của Giang Ý Mạn, chẳng
lẽ bọn họ đã thông đồng với nhau từ trước rồi? Không thể nào! Vũ Diệp
Nam luôn miệng nói yêu cô, anh ta còn nguyện ý dâng hiến tất cả mọi thứ
cho cô cơ mà?
Tại sao anh ta lại giúp Giang Ý Mạn, bọn họ đang định làm gì?
Giang Vũ Phỉ hoảng hốt, cô thật sự sợ rồi, nếu hôm nay Vũ Diệp Nam nói ra quan hệ của bọn họ, cô sẽ mất tất cả.
“Anh ta là ai, chắc tôi không cần giới thiệu nữa! Giang Vũ Phỉ biết rõ người này hơn ai hết, dù sao cũng đã từng ngủ cùng rồi! Diệp Nam, nói cho tôi biết, anh cùng Giang Vũ Phỉ đã qua lại với nhau từ lúc nào? Còn cả đứa
nhỏ trong bụng Giang Vũ Phỉ nữa, là của anh sao?” Giang Ý Mạn thay mặt
tất cả mọi người, đặt ra câu hỏi.
Sự xuất hiện của Vũ Diệp Nam là điều Giang Vũ Phỉ chưa từng nghĩ tới, nếu như tên ngu ngốc này nói ra
quan hệ của bọn họ trước mặt mọi người, còn nói về việc cho Đóa Đóa dùng thuốc, Giang Vũ Phỉ có chết nghìn lần cũng không rửa được hết tội.
Không được, không được!
Cô không thể dễ dàng bị hạ gục như vậy, không thể.
“Này bác sĩ, anh không ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân mà chạy đến đây làm
gì?” Giang Vũ Phỉ đi tới, bình tĩnh nhìn về phía Vũ Diệp Nam, như thể
bọn họ thật sự không quen biết nhau.
Diệp Nam lúc này cảm thấy
Giang Vũ Phỉ có chút xa lạ, trong mắt anh chỉ có Giang Vũ Phỉ, anh
thương cô ấy, chỉ cần nghĩ đến cảnh mỗi ngày cô đều bị Thẩm Giai Nghị
hành hạ, Vũ Diệp Nam không chịu nổi.
“Vũ Phỉ, thực xin lỗi!” Vũ Diệp Nam nói.
Một câu chứa chan rất nhiều tình cảm, khiến người ta cảm thấy bọn họ không
hề đơn giản như là mới quen nhau trong một sớm một chiều, nhất là ánh
mắt của Vũ Diệp Nam khi nhìn Giang Vũ Phỉ, đây rõ ràng là đang nhìn
người mình yêu sâu đậm!
“Ôi, xem ánh mắt Vũ Diệp Nam nhìn Giang
Vũ Phỉ kia, trời ạ! Cảm giác như Giang Vũ Phỉ là cả thế giới của anh ta
vậy. Nếu hai người này mà không có gian tình, thì tôi uống nước cũng bị
sặc chết.” Giang Ý Mạn huých khuỷu tay Thẩm Giai Nghị, cười cười.
“Mau để anh ta nói vào vấn đề chính đi.” Thẩm Giai Nghị đã đang tức thì chớ.
“Sao anh không tự mình hỏi? Anh là người bị hại mà, những lúc như vậy nên tự mình tra khảo, tôi giao chuyển quyền lợi cho anh nhé?” Giang Ý Mạn cười nhạo Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị thật muốn bóp chết người phụ nữ này.
Giang Ý Mạn đi tới: “Được rồi! Thấy bảo hai người từng là bạn đại học, anh
bắt đầu theo đuổi Giang Vũ Phỉ từ khi còn học đại học, điều này có đúng
không?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã quen nhau rất lâu rồi.” Vũ Diệp
Nam gật đầu, anh đang lo lắng việc mình nói ra những chuyện này, liệu có làm ảnh hưởng lớn tới Giang Vũ Phỉ hay không.
Bùm!
Tâm
Thẩm Giai Nghị bùng nổ, chẳng lẽ bọn họ đã lén lút bên nhau từ hồi còn
học đại học? Chẳng lẽ Đóa Đóa và Hiên Hiên… Anh vô thức quay đầu lại,
liếc nhìn Đóa Đóa và Hiên Hiên đang ngồi trong góc.
Đóa Đóa đang
khóc, nó khóc rất nhiều, nó rất sợ hãi. Hiên Hiên ôm lấy em gái, ra sức
dỗ dành, nhưng chính bản thân Hiên Hiên cũng đang rất khó chịu.
Thẩm Giai Nghị quay đầu, lạnh lùng nhìn Giang Vũ Phỉ.
Giang Vũ Phỉ lập tức cảm nhận được tia lạnh: “Giai Nghị, anh đừng hiểu lầm,
em không cố ý giấu giếm anh việc em và Vũ Diệp Nam quen nhau từ trước
đâu, lúc em đưa Đóa Đóa đến bệnh viện để kiểm tra, em mới biết Vũ Diệp
Nam làm ở đó, chỉ là trùng hợp thôi.” Giang Vũ Phỉ biện minh.
Thật sự có nhiều trùng hợp đến vậy?
“Cho nên, hai người ngủ cùng nhau cũng là trùng hợp? Không cẩn thận nên mới
ngủ cùng à?” Giang Ý Mạn hỏi. Thẩm Giai Nghị không muốn nói, cô sẽ nói
thay anh.
“Giang Ý Mạn, cô đừng có nói linh tinh. Từ đầu đến
cuối, tôi không hề thích Vũ Diệp Nam, tôi chỉ coi anh ta như một người
bạn bình thường, giữa chúng tôi không có gì cả! Rốt cuộc cô muốn thế
nào, lại cứ bắt chúng tôi phải nhận quan hệ?” Giang Vũ Phỉ hỏi Giang Ý
Mạn.
Không hề thích?
Câu nói này như một nhát dao đâm
thẳng vào tim Vũ Diệp Nam, vì Giang Vũ Phỉ, anh đã hi sinh rất nhiều,
thậm chí còn vi phạm đạo đức nghề nghiệp khi giúp cô làm hại Đoá Đoá,
hôm nay anh cũng không sợ gây thù chuốc oán với Thẩm Giai Nghị mà liều
mạng đến đây, nhưng sau tất cả, cũng chỉ nhận lại được một câu “chưa hề
thích”? Trong nháy mắt, Diệp Nam cảm thấy mình giống như một thằng hề.
“Không thích mà lại cùng anh ta lên giường! Hay là, hai người còn có những
giao dịch khác? Đúng không, Diệp Nam?” Giang Ý Mạn mỉm cười hỏi tiếp.
Giao dịch khác?
Giang Vũ Phỉ hoảng sợ, chẳng lẽ Giang Ý Mạn đã biết chuyện về Đóa Đóa? Vũ Diệp Nam nói cho cô ta biết?
Cô ta nhìn Vũ Diệp Nam, ánh mắt kinh hãi.
“Tôi và Vũ Phỉ không hề có bất kì giao dịch gì.” Vũ Diệp Nam lạnh nhạt nói.
Anh không ngừng nhìn Giang Vũ Phỉ, tâm đã lạnh, bởi vì anh bắt đầu không
xác định được, việc mình cứ khăng khăng muốn ở bên cạnh cô, liệu rằng là đúng hay sai.
Ban đầu anh nghĩ rằng làm theo lời Giang Ý Mạn là
cách tốt nhất để anh bảo vệ Giang Vũ Phỉ, anh muốn đưa cô ra khỏi biển
khổ, nhưng anh lại quên hỏi ý Giang Vũ Phỉ, nhất là khi vừa rồi cô nói
rằng mình “không hề thích anh”, không hề.
Vũ Diệp Nam cảm thấy bản thân mình đã tự mình đa tình rồi, trong mối quan hệ này, chỉ có anh là người duy nhất cho đi.
“Thật sao? Xem ra tình yêu của hai người rất thuần khiết nha! Chẳng lẽ là
chân ái của nhau?” Giang Ý Mạn cười tủm tỉm nhìn về phía Giang Ý Mạn:
“Chị à, chị cũng thật là, nếu chị thật sự thích Vũ Diệp Nam, thì cứ việc nói thẳng ra là được rồi. Nhìn vậy thôi chứ thật ra Thẩm Giai Nghị là
người rộng lượng, rất dễ nói chuyện, nếu chị nói thật cho anh ấy biết,
chắc chắn anh ấy sẽ thả tự do cho chị. Đến lúc đấy, không phải mọi người đều vui sướng làm những điều mình thích rồi sao? Đâu cần phải lén lút
làm mấy chuyện bậy bạ chứ?”
Giang Ý Mạn cười chết mất, cô chưa từng thấy sắc mặt Giang Vũ Phỉ đen như vậy.
Hiện tại sự tình đã bị Giang Ý Mạn khống chế, đây là điều Giang Vũ Phỉ không ngờ tới, nhưng cô ta không tin mình thực sự sẽ bị đánh bại.
Cô
ta đã đấu với Giang Ý Mạn hơn 20 năm, lúc nào bản thân cô cũng là người
chiếm ưu thế. Có video thì đã sao? Vũ Diệp Nam đến thì đã sao? Hôm nay
cô sẽ không thua, nhất định không thua.
Giang Vũ Phỉ quay người
lại, từng bước đi tới chỗ Thẩm Giai Nghị, điềm đạm đáng thương nhìn
người đàn ông lạnh như băng này, tuy không thể sưởi ấm được trái tim của anh ta, nhưng Giang Vũ Phỉ sẽ không từ bỏ.
Vừa động, nước mắt đã lại tuôn rơi, dáng vẻ rất tủi thân, oan ức.
Mé nó!
Người phụ nữ này định làm gì? Sau màn khóc lóc thì sẽ tới màn đòi thắt cổ tự
tử sao? Giang Ý Mạn tò mò nhìn Thẩm Giai Nghị cùng Giang Vũ Phỉ, muốn
xem xem cô ta sẽ dở trò gì.
“Giai Nghị, em thừa nhận, đúng là trong khoảng thời gian qua em có qua lại với Vũ Diệp Nam.” Giang Vũ Phỉ nói.
Cô ta thừa nhận dễ dàng như vậy?
Sự việc diễn biến nhanh đến mức khiến Giang Ý Mạn mất cảnh giác! Ngay cả
Từ Phong cũng không tin được, Giang Vũ Phỉ đã thừa nhận tất cả rồi?
Không giãy dụa nữa sao?
“Cuối cùng cũng thừa nhận?” Thẩm Giai Nghị cười lạnh.
Bây giờ Giang Vũ Phỉ đã thừa nhận, Thẩm Giai Nghị sẽ không buông tha nữa,
anh cứ theo thủ tục bình thường mà làm, để Giang Vũ Phỉ rời khỏi thế
giới của mình.
“Em không phủ nhận việc mình có quan hệ với Vũ
Diệp Nam, nhưng Giai Nghị, trong đó có rất nhiều chuyện mà anh không
biết, mong anh để cho em giải thích rõ ràng.” Giang Vũ Phỉ nhu thuận
nhìn anh, muốn một cơ hội để giải thích.
“Đã xác thực quan hệ rồi thì cần gì phải giải thích nữa, tôi cũng không muốn nghe những chuyện
bẩn thỉu mà cô đã làm, trong vòng nửa giờ nữa sẽ có giấy ly hôn được đưa đến, cô chỉ việc kí tên lên là được. Cô cùng đứa con trong bụng cô sẽ
phải ra khỏi nhà, còn Đóa Đóa và Hiên Hiên… “
Thẩm Giai Nghị
lại quay đầu liếc mắt nhìn bọn nhỏ, hiện tại anh bất đầu hoài nghi Đóa
Đóa cùng Hiên Hiên có thể không phải con của anh, nhưng nói thật, anh
không đành lòng bỏ rơi chúng.
Anh thương yêu, nuôi nấng Đóa Đóa
và Hiên Hiên đã năm năm, rồi đột nhiên lại có người đến nói cho anh biết rằng Đóa Đóa và Hiên Hiên không phải con ruột của anh, là anh đã nuôi
con của kẻ khác suốt mấy năm qua, Thẩm Giai Nghị không chịu nổi!
Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu nghẹn lại.
“Sau khi tôi chứng minh được thân phận của Đóa Đóa và Hiên Hiên, nếu bọn nó
không phải con của tôi, tôi sẽ phái người đưa trả cho cô.” Thẩm Giai
Nghị nói xong mà tâm phát lạnh, cảm giác như bản thân chẳng còn gì cả.
“Chờ đã, Giai Nghị. Em còn có chuyện muốn nói.” Giang Vũ Phỉ thấy Thẩm Giai
Nghị đang định xoay người rời đi, cô liền ngăn lại, cô còn chưa có giải
thích xong, làm sao có thể để cho anh ta đi?