Chương 142 - Mẹ là kẻ lừa đảo
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 142 - Mẹ là kẻ lừa đảo
Đóa Đóa hiểu chứ, nhưng nó không suy nghĩ nhiều, bởi vì nó tin tưởng rằng người tới cứu mình nhất định sẽ là mẹ.
“Ăn no chưa?” Cố Phong Hàm hỏi.
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Phong Hàm duỗi tay ra, Đóa Đóa hơi do dự một chút, mãi sau cũng đưa tay mình ra, hai người tay trong tay cùng nhau rời khỏi khách sạn, lên xe,
đi đến địa chỉ đã hẹn định, sau đó ngồi chờ xem người tới cứu Đóa Đóa sẽ là ai.
Trong nhà kho hẻo lánh, Cố Phong Hàm vắt chéo chân, bình
tĩnh ngồi ở chỗ đó, anh không lo lắng, vì kết quả nhất định sẽ giống như anh nghĩ.
Ngược lại là Đóa Đóa, vừa rồi vốn vẫn luôn tin tưởng
mẹ mình sẽ tới, nhưng giờ đây đã trở nên lo lắng, đứng ngồi không yên,
hai con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa nhà kho, đã hai tiếng trôi qua
rồi, vì sao mẹ còn chưa đến?
Chẳng lẽ, mẹ thật sự sẽ không đến sao?
Chẳng lẽ, mẹ muốn bỏ rơi mình sao?1
Không, không thể như vậy, mẹ yêu mình nhất, mẹ sẽ không thể không đến cứu
mình. Đóa Đóa dùng sức lắc đầu, nó không tin mẹ sẽ không đến.
“Lo lắng à?” Cố Phong Hàm thản nhiên nhìn Đóa Đóa.
Đóa Đóa lắc đầu, tuy rằng trong lòng đang rất sợ hãi, nhưng nó dùng ánh mắt đặc biệt kiên định nhìn chú xấu xa, dùng ánh mắt ấy để nói cho người
đối diện biết, mẹ nhất định sẽ tới, nhất định sẽ mang theo năm trăm
triệu tới đây.
“Xem ra, con vẫn còn rất tin tưởng Giang Vũ Phỉ. Hy vọng cô ta sẽ không làm con thất vọng.” Cố Phong Hàm ngồi nghịch điện thoại.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã đến giờ hẹn mà cả Tiểu Mạn và Giang Vũ Phỉ đều chưa ai tới, đây là tình huống gì đây? Chẳng lẽ nửa đêm rồi mà còn bị
kẹt xe?
Tiểu Mạn nhất định sẽ tới, chắc là gặp chút khó khăn khi vận chuyển mười tỷ tiền mặt.
Cố Phong Hàm suy nghĩ một chút, liền nói với Đóa Đóa.
“Giờ chú sẽ gọi điện lại cho mẹ con, con có muốn nghe xem cô ta nói những gì không?” Cố Phong Thần hỏi.
Đóa Đóa muốn nghe, nó muốn biết bây giờ mẹ đi đến đâu rồi, sắp tới chưa, hay căn bản là không có ý định tới đây.
Cố Phong Hàm gọi điện thoại cho Giang Vũ Phỉ.
Ở đầu bên kia, Giang Vũ Phỉ ấn nghe bằng loa ngoài, rồi ném điện thoại
sang một bên. Cố Phong Hàm cũng mở loa, anh muốn cho Đóa Đóa nghe rõ
ràng.
“Giang Vũ Phỉ, đã sắp hết thời gian rồi mà cô vẫn chưa tới. Xem ra, cô không có ý định mang tiền tới đây, mạng sống của con gái cô
không đáng giá bằng 500 triệu sao? Cô chắc chưa?” Cố Phong Hàm hỏi.
Sau khi hỏi xong, anh nhìn thoáng qua Đóa Đóa, phát hiện vẻ mặt cô bé đang
rất khẩn trương. Biểu tình trên mặt thật khiến người ta đau lòng.
Điện thoại truyền ra thanh âm của Giang Vũ Phỉ, rầu rĩ lại có chút trầm thấp.
“Nó không phải con gái tôi, các người tìm nhầm người rồi.”
Nước mắt của Đóa Đóa rơi xuống, nó không thể tin được giọng nói trong điện
thoại là của mẹ, rõ ràng mẹ là người yêu mình nhất trên đời, vậy mà bây
giờ mẹ lại nói ra những lời như vậy…
“Phải không? Xem ra cô
không muốn chi tiền cứu con gái, vậy bây giờ tôi sẽ moi nội tạng của nó
đem bán kiếm chút tiền hút hít, chắc hẳn là cô cũng không có ý kiến gì.” Cố Phong Hàm đem sinh tử của Đóa Đóa ra để thử Giang Vũ Phỉ.
Cố
Phong Hàm đang muốn cho Giang Vũ Phỉ một cơ hội. Nếu cô ta còn có chút
nhân tính thì sẽ đến cứu Đoá Đoá, nhưng nếu cô ta vẫn buông bỏ, Đóa Đóa
sẽ càng thất vọng, đây là Giang Vũ Phỉ tự làm tự chịu, không thể trách
anh được.
“Muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến tôi? Đừng nói là đem đến năm trăm triệu, cho dù năm triệu tôi cũng không muốn lãng phí,
cút.” Giang Vũ Phỉ bực mình.
“Em yêu, đừng tức giận như vậy, chúng ta tiếp tục.” Giọng nói của Lý Từ.
Hóa ra, hai người bọn họ đang ở cùng nhau? Khó trách vừa rồi Cố Phong Hàm
lại cảm thấy thanh âm của Giang Vũ Phỉ trầm thấp như vậy.
Thật sự là đau lòng thay Đóa Đóa, Cố Phong Hàm trực tiếp cúp điện thoại.
Anh còn chưa kịp nói, Đóa Đóa đã khóc thành tiếng, nó thật sự đã bị mẹ làm
tổn thương sâu sắc, vì sao lại như thế này, vì sao chứ?
Nó chẳng biết làm gì ngoài việc khóc.
Phanh.
Lúc này, Giang Ý Mạn lái xe vọt vào, phía sau cô còn có mấy người mang theo vali, chỉ có Giang Ý Mạn đến, cô không thông báo cho Thẩm Giai Nghị, cô sợ anh ấy đi theo sẽ càng sốt ruột hơn.
Cô cũng không có thời gian gọi cho thầy, rõ ràng Đoá Đoá đang ở chỗ anh mà, sao lại bị bắt cóc dễ dàng như vậy được?
Nhưng đối phương chỉ nói muốn mười tỷ liền thả người, Giang Ý Mạn nghĩ không
phải là mười tỷ thôi sao, cô cứ đến xem xét trước đã.
Vừa bước
xuống xe, Giang Ý Mạn nhìn thấy thầy mình cùng Đóa Đóa đang ngồi cùng
một chỗ, đầu óc cô liền choáng váng. Không phải bắt cóc à? Bọn bắt cóc
đâu? Thầy cũng ở đây? Chẳng lẽ là thầy tới trước, đem bọn bắt cóc xử cả
rồi?
Cố Phong Hàm nháy mắt với cô, lúc này cô mới hiểu được hết thảy.
“Mười tỷ đây, tôi đã mang tới rồi, kẻ bắt cóc đâu? Sao không thấy bọn bắt
cóc, Cố tiên sinh sao anh lại ở chỗ này?” Giang Ý Mạn nói.
“Chuyện này cô có thể hỏi Đóa Đóa.” Cố Phong Hàm đi qua, đứng ở trước mấy chiếc vali.
Giang Ý Mạn dùng ánh mắt ra lệnh, người phía sau liền mở vali ra, toàn bộ đều là tiền mặt, cô thật sự đã chuẩn bị đầy đủ mười tỷ, một đồng cũng không thiếu.
Cố Phong Hàm nhìn Đóa Đóa đang đứng bên cạnh.
“Này nhóc, tuy rằng bị mẹ ruột bỏ rơi, nhưng cũng may nhóc còn có một người
dì tốt, bằng không, nếu thật sự gặp phải bọn bắt cóc, cái mạng nhỏ này
của nhóc đã không giữ nổi rồi!” Cố Phong Hàm đi ra ngoài, những người
khác cũng mang theo tiền đi rời đi.
Trong kho hàng cũ kỹ, chỉ còn lại Đóa Đóa và Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn có chút khiếp đảm, ở trước mặt con gái, cô lúng túng không biết làm sao bây giờ.
Đóa Đóa ngồi trên băng ghế nhỏ khóc đến đáng thương, hoá ra dì Tiểu Mạn lại không làm tổn thương nó, hoá ra mẹ mới là một kẻ lừa đảo.
Nhưng hiện tại đầu của Đóa Đóa như muốn nổ tung, nó không có cách nào tiếp nhận được vấn đề, cũng chỉ có thể ngồi khóc.
Giang Ý Mạn đau lòng đi qua, ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa.
“Đóa Đóa, dì đưa con về nhà nhé?” Giang Ý Mạn nhẹ nhàng hỏi.
“Đóa Đóa, dì đưa con về, được không?” Cô giang hai tay, chờ mong Đóa Đóa nhào vào ngực mình.
Đóa Đóa do dự thật lâu, nó nhìn Giang Ý Mạn, không nhào vào lòng cô mà tự mình đi ra khỏi nhà kho.
Xem ra, Đóa Đóa thật sự đã bị đả kích rất lớn.
Giang Ý Mạn vội vàng đuổi theo.
Đóa Đóa đi tới trước xe của Cố Phong Hàm, nhìn chú xấu xa đang ngồi trong xe.
Cố Phòng Hàm xuống xe, hỏi: “Làm sao vậy, Đóa Đóa?”
Vài giây sau, Đóa Đóa vươn ngón tay út của mình ra, hướng về phía anh.
Cố Phong Hàm liền hiểu, quả nhiên, đây mới chính là con gái do Giang Ý Mạn sinh, tuy rằng chỉ mới có năm tuổi, nhưng cũng hiểu được ý tứ của việc
chịu trách nhiệm khi cá cược thua, con bé kiên cường hơn so với mọi
người tưởng tượng nhiều, chỉ là bình thường bị bảo hộ quá kỹ.
“Đoá Đoá thật đáng khen.” Cố Phong Hàm vươn ngón tay út ra, cùng móc vào tay của Đóa Đóa.
Giang Ý Mạn đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, tuy rằng Đóa Đóa không ôm cô
làm cho cô cảm thấy thật tiếc nuối, nhưng Đóa Đóa có thể nguyện ý cùng
thầy trở về tiếp tục trị liệu, đây là một khởi đầu rất tuyệt vời.
Một tiếng sau, lúc xe chạy về khách sạn, Đóa Đóa đã ngủ thiếp đi, Giang Ý
Mạn ôm Đóa Đóa, Cố Phong Hàm một tay đút túi quần đi theo phía sau, bọn
họ cùng nhau trở về khách sạn. Sau khi an bài xong cho Đóa Đóa, Giang Ý
Mạn cùng vào thư phòng của Cố Phong Hàm.
“Thầy, anh đang làm gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?” Giang Ý Mạn sốt ruột muốn biết.
Cố Phong Hàm rất bình tĩnh, anh vỗ vỗ sô pha bên cạnh: “Ngồi đi đã.”
Giang Ý Mạn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.
“Kỳ thật rất đơn giản, anh gọi điện thoại cho em và Giang Vũ Phỉ, bảo Giang Vũ Phỉ mang theo năm trăm triệu tới đây, bảo em mang theo mười tỷ tới.
Kết quả là em đã đến.” Cố Phong Hàm nói.
“Còn Giang Vũ Phỉ thì sao? Cô ta đã nói gì?” Giang Ý Mạn muốn biết cụ thể.
“Giang Vũ Phỉ không thèm đến cứu Đoá Đoá.”
“Khó trách vừa rồi Đóa Đóa tuyệt vọng như vậy, người phụ nữ chết tiệt kia, thật đáng chết.”
“Cũng là điều tốt, hiện tại Đóa Đóa đã rất thất vọng về Giang Vũ Phỉ, còn
chấp nhận điều trị cùng chuyên gia nữa, bệnh tình của con bé sẽ sớm khỏi thôi.” Cố Phong Hàm rất có lòng tin.
Nhìn thấy anh tự tin như
vậy, Giang Ý Mạn cũng thở phào nhẹ nhõm, cô luôn tin tưởng thầy, chỉ cần có anh ở đây, sẽ chẳng có chuyện gì không thể giải quyết được.
“Nhưng chúng ta chỉ còn lại có ba ngày. Em có thể ở lại chỗ này chờ Đóa Đóa
khỏi bệnh hẳn không?” Giang Ý Mạn luyến tiếc nơi đây.
“Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?” Cố Phong Hàm nói.
“A, hiểu rồi.” Giang Ý Mạn rầu rĩ.
“Không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi!” Cố Phong Hàm thản nhiên nói.
“Ừm, thầy ngủ ngon.” Giang Ý Mạn về nhà.