Chương 145 - Luôn bên cạnh em
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 145 - Luôn bên cạnh em
“Anh lắc đầu là có ý gì? Lắc đầu là có ý gì? Ba tôi đâu? Ba của tôi đâu?” Nước mắt của Giang Ý Mạn lăn dài trên má.
Bây giờ cô không muốn nhìn thấy cái lắc đầu của bác sĩ, mà là câu nói ba đã được cứu sống, ba không sao nữa rồi, cho dù là tạm thời hôn mê bất tỉnh cũng được! Tại sao anh ta lại lắc đầu cơ chứ?
“Giang tiểu thư,
thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, xin cô hãy nén bi
thương.” Bác sĩ cảm thấy vô cùng nặng nề khi nói ra câu này.
Không, đây không phải là sự thật, ba đang yên đang lành, buổi sáng ông chỉ
muốn ra ngoài tìm luật sư lập di chúc, sao đột nhiên lại bị như vậy
được? Giang Ý Mạn không thể tin đây là sự thật, cô lắc đầu, chân mềm
nhũn, trọng tâm trực tiếp ngã về phía sau.
Ngay lúc này, hai
người đàn ông đồng thời xuất hiện vươn một tay đỡ lấy Giang Ý Mạn, Cố
Phong Hàm cùng Thẩm Giai Nghị đều chạy tới, bọn họ đều rất lo lắng cho
Tiểu Mạn, nhìn thấy cô khổ sở thành như vậy, ai cũng cảm thấy không hề
dễ chịu.
Nhưng khi hai người bọn họ đồng thời đỡ lấy Tiểu Mạn, cả hai nhìn nhau một cái, càng tràn ngập địch ý, ai cũng không muốn phục
ai. Mà Giang Ý Mạn lại không chú ý tới hai người phía sau, một giây sau
liền chạy vọt vào trong phòng giải phẫu.
Cô nhìn thấy ông Quốc
đang nằm trong phòng giải phẫu lạnh như băng, trên người được phủ một
tấm vải trắng, trong nháy mắt tâm tình cô liền sụp đổ, cô đi qua, đem
tấm vải trắng từng chút từng chút một nhấc lên, nhìn thấy ba nằm ở nơi
đó, trái tim đã ngừng đập…
Sao ba lại như thế này? Tại sao?
Giang Ý Mạn khóc rất thương tâm.
– Lúc này mà anh đi vào, chỉ làm cho cô ấy càng khổ sở hơn thôi, nên để cô ấy một mình.
Cố Phong Hàm bắt lấy tay Thẩm Giai Nghị, anh không hy vọng anh ta đi theo vào.
Lúc này, nói bất kì lời an ủi nào cũng là dư thừa, Cố Phong Hàm hiểu rõ Tiểu Mạn, hiện tại cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Thẩm Giai Nghị trực tiếp hất tay Cố Phong Hàm ra, anh đi vào, đứng ở bên cạnh Giang Ý Mạn.
Anh vươn tới sau lưng Tiểu Mạn, muốn ôm cô vào lòng, muốn cho cô một chút
ấm áp, nhưng tay cuối cùng vẫn là dừng lại ở trên không trung.
Cuối cùng, Thẩm Giai Nghị vẫn thu tay trở về, yên lặng đứng ở phía sau Tiểu Mạn.
Giường bên cạnh, bác sĩ nói với Giang Vũ Phỉ, mẹ cô ta không chết, nhưng lâm
vào hôn mê nặng, nếu trong vòng bảy mươi hai giờ có thể tỉnh lại thì
tốt, nhưng nếu không thể tỉnh, thì rất có thể sẽ biến thành người thực
vật suốt đời, hiện tại chỉ có thể chờ mong có kỳ tích xảy ra.
Bà
ta được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, Giang Vũ Phỉ và Lý Từ đều đi
theo. Giang Ý Mạn đứng xa xa nghe được bác sĩ cùng Giang Vũ Phỉ nói
chuyện, trong lòng cô cười lạnh, vì sao người chết không phải là mẹ của
Giang Vũ Phỉ? Tại sao lại là bố của cô?
Giang Ý Mạn đứng trong
phòng giải phẫu ước chừng hai giờ, nhưng ông Quốc đã đi rồi, cô không
thể cứ đứng ở chỗ này mãi được. Bác sĩ cùng y tá lại đây cùng Giang Ý
Mạn thương lượng, toàn bộ đều bị cô cự tuyệt, Giang Ý Mạn còn đuổi hết
mọi người ra ngoài.
Bi thương quá độ, giờ đây ai nói gì cô cũng không nghe, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối khóc.
Cố Phong Hàm đau lòng nhìn Tiểu Mạn, anh đi tới ngồi xổm trước mặt cô.
“Tiểu Mạn, anh biết hiện tại em rất khó chịu, nhưng em cũng không phải trẻ
nhỏ không hiểu chuyện, nếu người đã đi rồi, chúng ta không nên quấy rầy
nữa, buông tay đi! Giúp cho chính mình và tất cả mọi người được thoải
mái hơn, có được không?” Tay Cố Phong Hàm nhẹ nhàng dừng trên vai Giang Ý Mạn, thanh âm nói chuyện cực kỳ dịu dàng.
Giang Ý Mạn ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt nhìn thầy.
“Vậy em phải làm sao bây giờ? Ba cứ như vậy mà đi, em thậm chí còn không thể gặp ông lần cuối, không biết ba có muốn nói với em điều gì vào phút
chót không? Nhưng lúc ấy em không ở bên cạnh ba, em không ở bên ba, em
không ở bên ba…” Giang Ý Mạn lại khóc nấc lên.
“Anh biết, anh hiểu.” Cố Phong Hàm vươn tay, muốn cho Tiểu Mạn mượn một bả vai, ngồi xổm ở chỗ này khóc như vậy sẽ rất khó chịu.
Thẩm Giai Nghị duỗi tay nhanh hơn kéo Giang Ý Mạn vào trong ngực, Cố Phong
Hàm rất tức giận, vốn định phản kích, nhưng khi anh nhìn thấy Tiểu Mạn
yên ổn ở trong ngực Thẩm Giai Nghị, tay vô thức thu hồi lại.
“Đừng sợ, chúng ta đều ở đây.” Thẩm Giai Nghị đau lòng ôm Giang Ý Mạn, anh
không quá quan tâm đến người khác, cũng không biết nói những lời xinh
đẹp, nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Giang Ý Mạn nằm úp sấp trong ngực Thẩm Giai Nghị, khóc nghẹn.
“Ba đi rồi, tôi không có ba nữa, không có ba nữa rồi.” Giang Ý Mạn hoài
niệm những ngày ở cùng ba. Nhất là gần đây, ba không làm việc, mỗi ngày
ông đều ở nhà nấu những món ngon cho cô ăn.
“Còn có tôi mà.” Thẩm Giai Nghị ôm Giang Ý Mạn.
Một câu nói rất ấm áp, đổi lại nếu là một cô gái bình thường tất hẳn sẽ
phải cảm động biết bao nhiêu, nhưng lúc này trong đầu Giang Ý Mạn căn
bản không nghĩ ra những thứ này, cô chỉ biết, bất luận kẻ nào đối với cô có tốt hơn nữa, cũng không phải ba, Thẩm Giai Nghị cũng không phải ba
của cô.
Cố Phong Hàm chậm rãi đứng lên, anh nhìn thấy Tiểu Mạn ở
trong ngực Thẩm Giai Nghị rất tốt, liền rời khỏi bệnh viện, phái vài
người tới theo dõi, Tiểu Mạn có bất kỳ nhu cầu gì cũng sẽ không thiếu
người sai bảo.
Hậu sự của ba Tiểu Mạn, anh cũng sẽ tìm người giải quyết ổn thoả.
Cho đến tận đêm khuya, rốt cục thì Giang Ý Mạn cũng đồng ý để cho người đem ông Quốc mang đi, sau đó tìm chỗ tốt nhất để an táng, Thẩm Giai Nghị tự mình lái xe, đưa Giang Ý Mạn về nhà, hiện tại đã là ba giờ đêm, rất
khuya, Giang Ý Mạn khóc lâu lắm rồi, mắt đã sưng húp lên.
Xe đậu bên ngoài biệt thự.
Giang Ý Mạn ngồi ở trên xe ngủ thiếp đi, cô đã thương tâm cả đêm, từ buổi
sáng biết ba xảy ra chuyện cho đến bây giờ, vẫn chưa ăn một chút đồ gì,
một ngụm nước cũng không uống, cả người đặc biệt suy đồi, hiện tại thật
vất vả mới ngủ thiếp đi, Thẩm Giai Nghị không muốn đánh thức cô dậy.
Anh xuống xe trước.
Mở cửa xe, sau đó đem Giang Ý Mạn từ trong xe ôm ra, lần này không phải là kiểu vác bao tải, mà là nhẹ nhàng bế kiểu công chúa, Giang Ý Mạn đang
ngủ rất ngoan ngoãn, Thẩm Giai Nghị ôm cô đi như vậy, cô một chút kháng
cự cũng không có, ngược lại là đặc biệt an tâm tựa vào trong ngực anh.