Chương 130 - Lão soái ca hoá thành chàng trai trẻ
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 130 - Lão soái ca hoá thành chàng trai trẻ
Giang Ý Mạn vẫn đang nằm trong phòng ngủ, điện thoại của cô có kết nối
với camara giám sát của công ty, cô bật lên xem thì thấy thầy đang đứng ở cửa sảnh, không đi vào mà chỉ ở lại trong vài phút.
Bởi vì sự xuất hiện của thầy, cả đoàn người của công ty đều tập trung đứng ở cửa, thầy vẫn ăn mặc như thường lệ.
Giang Ý Mạn nghẹn họng, rõ ràng là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, lại phải
làm cho mình già đi như vậy, cô thường gọi thầy là lão soái ca, nhưng
thật ra thầy là một anh chàng đẹp trai, siêu đẹp trai.
Giang Ý
Mạn tắt điện thoại, tâm trạng cô càng thêm nặng nề, cô thà rằng tối hôm
qua mình không đi gặp thầy, không nên nhìn thấy thầy đi ra từ nhà tắm,
cũng không có nhìn thấy râu của thầy đã biến mất.
“Tiểu Mạn, Từ Phong đến thăm kìa, mau ra ngoài đi!” Giọng của ba vọng vào từ ngoài cửa.
“Cho anh ấy vào đây đi ạ!” Giang Ý Mạn không muốn đứng dậy.
Ầm!!
Ông Quốc liếc nhìn Từ Phong, cho rằng anh ta khá được, nếu thật sự là bạn
trai của con gái thì vào trong phòng của nó cũng không sao.
“Tiểu Mạn đã tự nhốt mình trong phòng từ tối qua đến giờ. Chắc là tâm trạng
không tốt lắm, cậu vào an ủi con bé vài câu.” Ông nói với Từ Phong.
“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Từ Phong ngượng ngùng cười cười, anh cảm thấy rõ ràng ý tứ của ông, là đang gắn ghép anh với Giang đại boss đây mà,
nhưng anh nào dám! Từ Phong chỉ muốn làm trợ lí của Giang đại Boss, làm
cả đời cũng được, làm sao anh dám có cái suy nghĩ kia với cô.
Từ Phong đang đứng ở đầu giường với một gói thuốc lớn.
“Chủ tịch sai tôi mang thuốc cho cô nài, sếp, cô thật sự bị đau đầu sao?”
Vừa rồi, ba của Giang tổng nói rằng tối hôm qua sau khi sếp về liền không
vui, tối hôm qua cô ấy đi gặp chủ tịch, chắc chắn là đã có mâu thuẫn với chủ tịch rồi, chẳng trách hôm nay chủ tịch cũng kỳ quặc hơn bình
thường, cứ đứng ở trước cửa công ty. Như vậy có nghĩa rằng, lần này chủ
tịch đến nước F không phải vì công việc, mà là vì Giang đại boss.
“Nói cho anh biết một bí mật.” Giang Ý Mạn nói.
“Sao? Chuyện gì? Tôi thích nhất là nghe mấy điều bí mật.” Từ Phong duỗi dài cổ.
“Chủ tịch của chúng ta hoàn toàn không phải là một người đàn ông trung niên, anh ta là một người đàn ông trạc tuổi anh và tôi, lại còn rất tuấn tú
nữa.” Giang Ý Mạn rất nghiêm túc.
Từ Phong nghe xong liền cảm
thấy boss đang nói đùa với mình, ai cũng biết chủ tịch tập đoàn TM là
một người trung niên, hiện tại bỗng nhiên biến thành một thanh niên thế
này… ai mà chấp nhận được.
“Cô đừng đùa kiểu đó, chủ tịch của chúng ta làm sao có thể là một anh chàng đẹp trai?” Từ Phong không thể tin được.
“Nhìn tôi giống rảnh rỗi đi nghĩ ra mấy điều linh tinh để lừa anh à?” Giang Ý Mạn nặng nề thở dài.
Từ Phong nhìn biểu cảm Giang đại boss, đó là sự thật sao?
“Nhưng tại sao chủ tịch lại lừa dối chúng ta? Lúc ra ngoài còn ăn mặc rất già, thật sự chẳng có ai nghi ngờ tuổi của ngài ấy cả.”
Thế giới này phức tạp quá.
“Sao tôi biết được.” Giang Ý Mạn vẫn trầm mặc.
“Vậy cô vì chuyện này mà giận chủ tịch sao?” Từ Phong hỏi.
“Làm sao tôi dám tức giận, tôi chỉ cảm thấy rằng tôi đã ở với thầy tận năm
năm, lại luôn coi thầy như ba. Giờ đột nhiên người ta lại biến thành
thanh niên trai tráng, tôi nhất thời không chấp nhận nổi…”
Giang Ý Mạn như bị rơi xuống vực sâu.
“Boss, tôi hiểu tâm trạng của cô, mọi người đều có thể thấy quan hệ của cô và
chủ tịch rất tốt. Hai người ngày thường hòa thuận như cha con, ôm hôn
nhau cũng vẫn có thể ngẩng cao đầu. Bây giờ, chủ tịch lại thay đổi như
vậy…” Từ Phong không biết nên an ủi sếp như thế nào.
Giang Ý
Mạn càng suy sụp hơn, tất cả những gì cô quan tâm chỉ là những chuyện
nhỏ nhặt đã xảy ra trong quá khứ. Ở bên cạnh thầy, cô giống như một đứa
trẻ, thầy dạy cô rất nhiều điều, điều đầu tiên Giang Ý Mạn làm mỗi khi
cô đạt được thành tựu chính là chạy đến ôm thầy, thầy sẽ đón lấy cô, ôm
cô lên xoay vòng tròn, hai người hòa vào nhau như không có khoảng cách.
Nhưng bây giờ, khi Giang Ý Mạn phát hiện ra sự thật kia, cô không thể chấp nhận được.
“Boss, tôi đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, cô nói xem liệu có phải chủ tịch thích cô không?” Từ Phong nghiêm túc nói.
Thích?
Giang Ý Mạn nổi da gà.
“Thích cái đầu anh, nếu còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cho anh sang Châu Phi công tác.”
“Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra mà. Cô nghĩ mà xem, chủ tịch chưa bao giờ ở
bên cạnh một người phụ nữ lâu dài, ngài ấy đã đến tuổi kết hôn, tại sao
lại không đi tìm đối tượng?”
“Năm nào sinh nhật cô, chủ tịch cũng đều tổ chức siêu lãng mạn, hệt như cảnh cầu hôn vậy. Trước đây ai cũng
chỉ nghĩ là chủ tịch chiều chuộng cô, hai người là thầy trò đơn thuần.
Không ai nghĩ tới có vấn đề gì, ngược lại mọi người chỉ là có chút ghen
tị với cô mà thôi.” Từ Phong phân tích rất thẳng thắn.
“A!! Đừng
nói nữa, im đi.” Giang Ý Mạn chui vào trong chăn bông, cô thà làm một
con rùa rụt cổ còn hơn như bây giờ, không dám ra khỏi cửa vì sợ rằng
thời điểm cô ra ngoài sẽ gặp phải thầy.
“Giang tổng, cô…” Từ Phong không hiểu nổi, Giang đại boss tại sao lại có vẻ mặt như thế này?
Theo những gì Từ Phong biết, Giang đại boss chưa hề có bạn trai bao giờ! Nếu chủ tịch thực sự thích cô ấy thì đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Giang đại boss ngốc quá! Chủ tịch tập đoàn TM – là một người đàn ông sắc sảo, giàu có và khí phách nhất quả đất, ai mà không muốn lấy ngài ấy làm
chồng! Sao cô lại trông đau khổ như vậy? Thật không thể hiểu nổi.
“Boss, tôi để thuốc ở đây nhé, nếu không còn việc gì nữa thì tôi về đây.”
Trưa nay, Giang Vũ Phỉ mang theo Lý Từ trở về nhà ăn cơm, lần trước bọn họ
đã chọc giận ba, lần này lại đến tiếp? Giang Ý Mạn đi xuống lầu, thấy
mọi người đều đang ngồi trong phòng khách ở tầng một.
Lần này Lý
Từ mang theo rất nhiều quà, là đến để xin lỗi vì hành vi lần trước, ăn
nói rất có lý lẽ, Giang Vũ Phỉ và mẹ kế cũng nói rất nhiều lời tốt đẹp
giúp anh ta.
Ba bị ba người kia cùng nhau bao vây, trấn áp, sao
có thể là đối thủ của bọn họ, nhìn ba thế này, xem ra cũng đã sắp chấp
nhận thân phận của Lý Từ, coi anh ta là con rể của Giang gia rồi.
“Ồ, sôi động quá ta!” Giang Ý Mạn mỉm cười bước tới.
Giang Vũ Phỉ giả vờ thân thiết kéo cổ tay Giang Ý Mạn: “Em gái, đây là quà
của anh rể Lý Từ mua cho em nè, tuy đã quen biết nhau từ trước, nhưng
hôm nay là ngày anh ấy chính thức đến chào hỏi, từ giờ mọi người sẽ là
một gia đình, em đừng ghét bỏ anh ấy nhé.”
Khiếp!
Giang Ý Mạn trợn tròn mắt, chán ghét:
“Em cũng có ý tốt nhắc nhở chị vài câu, chị này, xin đừng ly hôn nữa, nếu
lại ly hôn rồi kết hôn đến lần thứ ba, thì e rằng Giang gia chúng ta
cũng sẽ bị chị gái làm cho mất hết mặt mũi! Ai không biết còn bảo chị
giàu lên nhờ lấy chồng giàu rồi ly hôn đấy.”
“Giang Ý Mạn, cô…” Giang Vũ Phỉ lại bị chọc giận.
“Được rồi, được rồi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm
rồi trò chuyện!” Mẹ kế vội vàng chạy tới giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Trên bàn ăn, Lý Từ cố gắng hết sức để lấy lòng ba và mẹ kế, sau khi ăn xong còn chủ động dọn dẹp, vào bếp rửa bát.
Giang Ý Mạn và Giang Vũ Phỉ cùng nhau đi dạo trong sân, không có người ngoài nên ai đó không cần phải giả bộ nữa.
“Giang Ý Mạn, tôi biết dạo này cô đang nhắm vào người đàn ông kia, nhưng mà,
rất có thể anh ấy không có hứng thú với cô rồi. Tối nay anh ấy còn mời
tôi đến dự một buổi tiệc. Không biết anh ấy có mời cô không nhỉ?” Vũ Phỉ che miệng cười.
Người đàn ông kia?
“Ai?” Giang Ý Mạn không biết Giang Vũ Phỉ đang nói cái gì.
Giang Vũ Phỉ tiếp tục cười khúc khích.
“Đừng giả bộ nữa, tối hôm qua cô có thể đi vào, nhưng vẫn thất bại nhục nhã
thôi đúng không? Chắc là về sau lại bị người ta đuổi ra ngoài!” Giang Vũ Phỉ nói.
Tối hôm qua?
À!
Người đàn ông mà Giang Vũ Phỉ nói đến là thầy.
“Người ta mời cô đến?” Giang Ý Mạn hỏi.
Thầy đã năm năm không đến nước F, không thể biết Giang Vũ Phỉ, làm sao có
thể đưa thư mời cho cô ta chứ? Giang Ý Mạn ghét thầy, Giang Vũ Phỉ là
một con cáo già chết tiệt, không ai có thể thoát khỏi sự mê hoặc của cô
ta? Đàn ông quả nhiên đều như nhau.
“Đương nhiên rồi.” Giang Vũ
Phỉ lấy ra thư mời màu đỏ, lắc trong không khí, ngang nhiên khoe khoang: “Thư mời của em gái đâu? Nghe nói không có thư mời thì không vào được!”
“Chỉ những người bình thường mới cần thư mời thôi, như tôi, chỉ cần gương mặt là có thể vào được.” Giang Ý Mạn nói.
“Thật sao? Vậy tôi rất hy vọng có thể nhìn thấy em gái ở bữa tiệc tối nay!”
Giang Vũ Phỉ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, ngạo nghễ bước đi.
Sau khi Giang Vũ Phỉ rời đi, Giang Ý Mạn nhanh chóng lấy điện thoại ra, mới nhớ ra tối hôm qua cô đã tắt nguồn.
Thảo nào không có ai thông báo cho cô về một sự kiện quan trọng như vậy.
Giang Ý Mạn mở máy lên, điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, trong đó có
một số là Từ Phong gửi đến, nói với cô rằng tối nay chủ tịch sẽ tổ chức
tiệc, còn có cả vài cuộc gọi nhỡ của thầy.
Thường thì thầy chỉ
gửi tin nhắn cho Giang Ý Mạn bằng văn bản, nhưng hôm nay lại có cả giọng nói, cô bấm vào đó, một giọng đầy nam tính, gợi cảm vang lên, khác hẳn
với giọng nói quen thuộc của thầy, chắc hẳn là trước đây đã dùng thủ
thuật gì đó để làm giả giọng cho già đi.
“Tiểu Mạn, thực xin lỗi, ta không nên nói dối ngươi.”
“Tiểu Mạn, tối nay ta tổ chức tiệc, mời một số bạn bè tới. Nếu có thời gian thì qua đây, sẽ có bất ngờ.”
Bất ngờ?
Đúng vậy, thầy rất thích chuẩn bị bất ngờ cho Giang Ý Mạn, mỗi lúc như vậy
cô đều rất hạnh phúc, sẽ lao tới hôn thầy rồi nhảy lên người thầy.
Nhưng bây giờ, từ “bất ngờ” giống như một nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi đó khiến Giang Ý Mạn không dám ló mặt ra.
Cô có nên đi không?1