Chương 135 - Đến nhà
Lý Từ là đàn ông, anh ta cũng có tôn nghiêm, không cần vợ mình đi nịnh nọt trước mặt người đàn ông khác.
“Anh đang nói cái quái gì vậy?” Giang Vũ Phỉ vung tay, Lý Từ nắm rất chặt, cô ta không hất tay anh ra được.
“Lời này hẳn nên là tôi hỏi cô mới đúng! Hôm nay nếu tôi không đến, cô còn
định kết hôn luôn với thằng này à?” Lý Từ nói chuyện rất khó nghe.
Bình thường, anh cũng không dám nói chuyện như vậy ở trước mặt Giang Vũ Phỉ, khi ở nhà, đều là anh rót nước rửa chân cho Giang Vũ Phỉ, hầu hạ cô
thật tốt.
“Lý Từ, anh ăn phải gan hùm rồi đúng không? Bỏ tay ra.” Giang Vũ Phỉ tức giận.
Lý Từ càng tức giận hơn.
Anh trực tiếp vác Giang Vũ Phỉ lên vai, mang về nhà giải quyết.1
– ————-
“Đúng rồi, bên trụ sở chính nhất định là có một đống việc đang chờ thầy về
giải quyết, lúc nào thầy đi?”Giang Ý Mạn rất rất muốn Cố Phong Hàm mau
chóng đi.
“Em cũng phải đi cùng anh.” Cố Phong Hàm nói.
Lần này anh tới nước F, ngoại trừ việc giúp Tiểu Mạn giải quyết phiền toái
ra, quan trọng hơn hết chính là dẫn cô về trụ sở chính. Để cô ở đây anh
cũng không yên tâm.
“Nhưng em còn có rất nhiều chuyện chưa làm
xong, nếu không hay là thầy trở về trước, em làm xong việc sẽ tự mình
trở về, có được không?” Trong lòng Giang Ý Mạn đang có loại tư vị nói
không nên lời.
Vừa nghĩ đến một ngày nào đó sẽ phải rời khỏi nơi
này, cô liền cảm thấy luyến tiếc, cũng không biết là đang luyến tiếc
phong cảnh của nước F, hay là luyến tiếc những người ở nơi đây, cảm thấy trống rỗng lạ thường.
“Tiểu Mạn, chơi quá đủ rồi, lần này em
nhất định phải nghe lời anh. Nếu em không nỡ xa gia đình, thì đem luôn
ba em cùng qua đó, anh sẽ giúp em an bài tất cả mọi chuyện.” Cố Phong
Hàm nghiêm túc nhìn Giang Ý Mạn.
Bình thường, mọi chuyện anh đều để cô tự quyết định, nhưng lúc này đây, anh muốn bá đạo một lần.
“Nhưng em…” Giang Ý Mạn thật sự không muốn rời đi nhanh như thế.
“Nếu em không nghe lời, vậy kế tiếp, anh sẽ dùng phương thức của mình để
giải quyết hết thảy, chắc em cũng đã hình dung ra cách làm của anh rồi.” Đây là lần đầu tiên Cố Phong Hàm uy hiếp Giang Ý Mạn.
Kỳ thật
cũng không tính là uy hiếp, bởi vì anh làm như vậy cũng đều là vì muốn
tốt cho Tiểu Mạn, bảo đảm an toàn cuộc sống của cô. Đây là lời hứa cuối
cùng của Cố Phong Hàm với mẹ của Tiểu Mạn, anh nhất định phải làm được.
Nếu không, chờ ngày nào đó anh sang thế giới bên kia, nhìn thấy bà ấy, Cố
Phong Hàm làm sao dám đối mặt. Với cả anh cũng có tư tâm khác, không
muốn để cho Tiểu Mạn tiếp tục dây dưa với Thẩm Giai Nghị.
“Trước
kia anh sẽ không như vậy, thầy, anh thay đổi rồi.” Giang Ý Mạn không
ngẩng đầu nhìn Cố Phong Hàm, cái miệng nhỏ nhắn cũng sắp nghẹn lại.
“Cứ coi như anh đã thay đổi đi!” Cố Phong Hàm thản nhiên nói.
“Được rồi, được rồi, em đồng ý cùng anh trở về trụ sở chính, vậy anh cũng
phải đồng ý với em, chuyện kế tiếp phải để em tự mình xử lý, anh không
được tùy tiện nhúng tay vào, nếu anh vi phạm ước định giữa hai ta, vậy
em sẽ không trở về đâu.” Giang Ý Mạn nói.
“Được, em có một tuần.” Cố Phong Hàm đưa ngón út ra.
Gì?
Một tuần? 7 ngày? Quá gấp gáp, căn bản là không thể có biện pháp xử lý tốt được, Giang Ý Mạn rất khó xử.
“Không được đổi ý, rõ chưa?” Ngón tay Cố Phong Hàm vẫn đang duỗi ra.
Giang Ý Mạn buồn nản đưa ngón tay út qua ngoặc tay với thầy, thầy thật sự
càng ngày càng quá đáng, hạn chế cuộc sống tự do của cô, hừ, thật chán
ghét. Giang Ý Mạn nói thầm trong lòng, cũng không phải thật sự giận, bởi vì anh cũng chỉ vì muốn tốt cho cô!
“Tý nữa chúng ta đến nhà em.” Cố Phong Hàm đột nhiên nói.
What? Giang Ý Mạn bị anh dọa chết khiếp.
“Đến nhà em làm gì?”
“Sao, thân là thầy của em, nuôi em tận năm năm trời, mỗi ngày đều cho em ăn
ngon mặc đẹp, yêu chiều em như thế, vậy mà em ngay cả đưa thầy mình đến
nhà ngồi chơi cũng không được à?” Miệng Cố Phong Hàm giống như đốt pháo, liệt kê ra một đống chuyện. Anh muốn đi thăm và gặp mặt ba của Tiểu
Mạn.
Giang Ý Mạn cẩn thận suy nghĩ, thấy thầy nói cũng rất có lý, quả thật là nên mời thầy đến nhà ngồi một chút.
“Được rồi, vậy để em gọi điện thoại cho ba, bảo ông ấy tối nay nên làm thêm
mấy món ăn, có khách đến.” Giang Ý Mạn lập tức gọi điện thoại cho ba.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạn chính thức dẫn người về nhà ăn cơm, ông Quốc
còn tưởng con gái mình đã có bạn trai, cả buổi chiều đều bận rộn trong
phòng bếp, tâm tình rất kích động!
Trước cửa nhà Giang Ý Mạn, có hơn mười chiếc xe sang trọng đang đậu ngay ngắn, tất cả đều là Rolls-Royce.
Giang Ý Mạn cùng ông thầy của mình đứng ở bên ngoài biệt thự, cô cười khổ.
“Thầy, sao anh mua nhiều đồ như vậy.” Giang Ý Mạn rất muốn chết.
Thầy nói muốn đến nhà cô ngồi một chút, Giang Ý Mạn cảm thấy có lý, dù sao
thầy cũng cưu mang mình tận năm năm cơ mà! Sau đó anh lại nói không thể
đến tay không, Giang Ý Mạn tưởng là tùy tiện mua chút hoa quả là được.
Kết quả thì hay rồi.
Thầy thiếu chút nữa thì chuyển cả con phố tới đây, hơn nữa những nơi anh đi
qua toàn là cửa hàng xa xỉ cao cấp, bên trong hơn mười chiếc xe kia đều
là đồ do anh mua.
Mấy thứ này, nếu như đổi ra thành tiền mặt, có
thể mua lại căn biệt thự đang ở của nhà Giang Ý Mạn luôn, vậy còn không
bằng trực tiếp tặng luôn cái biệt thự!
“Tưng đây có bị ít thành ý quá không nhỉ?” Cố Phong Hàm vẫn cảm thấy chưa đủ, hay là đặt thêm đồ?
“Thôi, thôi, thôi, đúng rồi, lát nữa nói chuyện phiếm với ba, ngàn vạn lần
đừng nói anh là chủ tịch tập đoàn TM, cũng đừng nói em là tổng giám đốc, chuyện này em không muốn nói với ông ấy, em sợ bọn họ bị dọa sợ, chúng
ta chỉ khiêm tốn ăn một bữa cơm thôi, được không?”
Không thể nói ra thân phận sao?
Cố Phong Hàm còn định nói ra, để cho ba của Tiểu Mạn nhìn anh với cặp mắt khác, vậy mà cô còn không cho anh nói.
“Được.” Cố Phong Hàm đồng ý.
“Vậy chúng ta vào thôi.”
Hai người sóng vai nhau đi vào trong biệt thự, Giang Chí Quốc vội vàng từ
trong phòng bếp chạy ra, nhìn thấy bên cạnh Tiểu Mạn là một người trẻ
tuổi lại đẹp trai, tuấn tú, là loại cực phẩm, nụ cười trên mặt càng rực
rỡ.
“Chàng trai tốt, tốt, chào cháu, bác là ba của Tiểu Mạn, cháu tên gì?” Ông rất nhiệt tình, hoàn toàn ngoài với dự liệu của Giang Ý
Mạn.
“Cháu là Cố Phong Hàm, chào bác.”
“A, hoan nghênh cháu đến nhà chơi, mau vào, mau vào.”
“Chờ một chút, lần đầu gặp mặt, cháu có mang cho bác chút quà, hy vọng bác
sẽ thích.” Cố Phong Hàm nháy mắt với người phía sau, mọi người lập tức
đem đồ đạc trong xe bắt đầu chuyển xuống.
Ông Quốc cười tủm tỉm nói: “Cháu đến là được rồi, còn mang theo quà làm cái gì nữa, thằng bé này thật là!”
“Đều là những thứ nhỏ nhặt thôi, không đáng tiền.” Cố Phong Hàm rất khiêm tốn.
Ông Quốc cũng cho rằng là đồ nhỏ, mãi sau phát hiện mấy thứ này chuyển thật lâu, người giúp việc trong nhà chạy tới chạy lui mấy lần, phòng khách
nhà ông biến thành nhà kho chất một đống hàng hóa, ngay lập tức có thể
trực tiếp mở livestream bán hàng luôn cũng được.
Mấy thứ này cộng lại so với căn biệt thự này của ông còn đáng giá hơn, nhất thời, ánh mắt ông nhìn Cố Phong Hàm liền thay đổi.
Làm gì có ai lần đầu gặp mặt đã mang theo nhiều đồ quý đến như vậy? Tâm lý của Giang Chí Quốc rất phức tạp.
“Mau vào, mau vào.” Ông vội vàng bảo Cố Phong Hàm đi vào phòng khách ngồi xuống, lại để cho người giúp việc pha trà ngon.
Mẹ kế không có ở nhà, không khí như trong lành hẳn.
“Ba, vậy hai người ngồi đây nói chuyện nhé, con vào phòng bếp xem đồ ăn.”
“Phong Hàm à, lần sau cháu đến nhà thì ngàn vạn lần đừng có khách khí như vậy, không cần mang theo gì đâu, tới đây chơi là bác vui rồi.”
“Vâng.” Cố Phong Hàm trả lời đơn giản rõ ràng.
“Không biết là cháu hiện đang làm ở đâu? Trong nước bác chưa nhìn thấy cháu bao giờ.”
“Ở nước ngoài ạ.” Cố Phong Hàm nói: “Cháu và Tiểu Mạn cũng quen nhau ở nước ngoài.”
“Hóa ra là vậy, có vẻ như cháu ở nước ngoài cũng kinh doanh một doanh nghiệp lớn lắm nhỉ? Nhìn dáng vẻ của cháu, nhất định là một người tài, khẳng
định gia thế không đơn giản.”
“Không có, cháu cùng bạn bè mở một công ty nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Cố Phong Hàm khiêm tốn nói.
Công ty nhỏ?
Vẻ mặt ông Quốc nghi hoặc, công ty nhỏ kiếm được bao nhiêu tiền? So với
tập đoàn Giang thị còn nhỏ hơn rất nhiều. Xem ra, thằng bé này cũng
không phải người có nhiều tiền, với cả là cùng bạn bè mở, vậy thì tiền
kiếm được cũng phải chia đều nữa.
Nụ cười của ông lại thay đổi.
Ông hy vọng con gái có thể tìm được một người bạn trai đáng tin cậy. Vừa
rồi còn cảm thấy chàng trai này rất đáng tin, nhưng hiện tại hình như
lại không đáng tin.
“Công ty nhỏ cũng rất tốt rồi, vậy bình
thường hẳn là cũng rất bận rộn! Cháu bay tận đến nước F, chắc là có cuộc làm ăn gì đúng không?” Ông Quốc lại hỏi.
Công ty nhỏ cũng không sao, miễn là có chí tiến thủ, công ty nhỏ sớm hay muộn cũng trở thành công ty lớn.
“Không bận đậu ạ, lần này cháu cũng chỉ là tuỳ tiện tới nước F chơi một chuyến thôi.” Cố Phong Hàm tiếp tục khiêm tốn.
Cũng không có cách nào khác, anh là đang bị Tiểu Mạn bức bách không cho để
lộ thân phận, nhưng anh phát hiện sau khi nghe thấy mình nói xong những
lời này, sự nhiệt tình của ba Tiểu Mạn đối với mình giảm đi rất nhiều,
ba Tiểu Mạn không phải cho rằng anh là một người chơi bời lừa đảo, mở
một công ty nhỏ mà không lo làm ăn, hàng ngày chỉ ăn lo chờ chết chứ?
“À!” Ba Quốc đã không muốn hỏi nữa.
Bây giờ ông đã xác định 100% công ty của Phong Hàm đúng là công ty nhỏ, nhỏ đến mức ông chủ như anh cũng có thể không cần quan tâm đến nó, sợ là cổ phần của anh trong công ty cũng không nhiều.
“Ba, đồ ăn đã xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Giang Ý Mạn từ trong phòng bếp chạy tới.
Sau khi ăn cơm xong, ông Quốc cũng chỉ tùy tiện nói vài câu, liền ám chỉ sắc trời không còn sớm, Cố Phong Hàm nên về nhà rồi.
Chờ Cố Phong Hàm đi, ông liền bộc phát, lôi kéo Giang Ý Mạn răn dạy đủ lời, nhất định phải bắt Tiểu Mạn cam đoan, không thể tìm bạn trai linh tinh, nhất là mấy người giống như chàng trai vừa rồi, thoạt nhìn thì tưởng là đường hoàng, nhưng kỳ thật lại là loại người thích phô trương.
Ông còn hỏi Tiểu Mạn, liệu mấy chiếc Rolls-Royce vừa rồi ở cửa có phải là
cậu thuê hay không. Giang Ý Mạn không hiểu sự tình, chỉ có thể gật đầu,
bằng không liền bị bại lộ mất.
Giang Chí Quốc nghe xong, càng tức giận. Giang Ý Mạn âm thầm nói xin lỗi Cố Phong Hàm ở trong lòng, lần
này là thật sự hại chết anh rồi.