Chương 141 - Ai mới là người thương con
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 141 - Ai mới là người thương con
Đóa Đóa không còn khóc nữa, nó vừa nấc vừa nhìn Cố Phong Hàm, sau khi
nghe được tên của mẹ, tuy rằng trong lòng nó sợ hãi, nhưng giờ đây lại
như có thêm một tia dũng cảm, giúp nó dám nhìn thẳng vào người đàn ông
đang ngồi trước mặt mình.
“Ừm.” Đóa Đóa gật đầu.
Nó muốn
rời khỏi nơi này thật nhanh, nó cũng tin tưởng mẹ khi biết mình bị bắt
cóc, nhất định mẹ sẽ mang năm trăm triệu tới cứu nó, Đóa Đóa tin tưởng
vào tình yêu của mẹ dành cho mình, cho nên, nó cảm thấy vụ cược này mình chắc chắn sẽ thắng, mẹ sẽ bế nó rời khỏi nơi đáng sợ này.
Cố Phong Hàm lấy điện thoại ra, anh sai người mang đến một chiếc sim mới, thay sim rồi gọi điện thoại cho Giang Vũ Phỉ.
“Con gái của cô đang ở trong tay tôi, muốn nó sống thì mang theo năm trăm
triệu đến địa chỉ tôi gửi để đổi người, nếu sau hai tiếng mà cô vẫn chưa đến, thì chuẩn bị quan tài cho đứa con bé bỏng của cô đi là vừa!”
Cố Phong Hàm nói xong liền đem điện thoại đặt trước mặt Đóa Đóa, Đóa Đóa
chần chừ vài giây sau liền hướng về phía điện thoại khóc vài tiếng. Cố
Phong Hàm kết thúc cuộc gọi, không để cho người ở đầu dây bên kia có cơ
hội nói tiếp.
Đóa Đóa rất muốn nghe giọng nói của mẹ, hốc mắt của nó lại đỏ lên, thất vọng nhìn Cố Phong Hàm, sợ anh sẽ đổi ý.
“Nếu mẹ không đến thì đừng quá thất vọng.” Cố Phong Hàm nói.
Thất vọng ư? Đóa Đóa ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt váy, rất sợ hãi.
“Tuy rằng con vẫn còn là một đứa con nít, nhưng cũng phải hiểu rằng nếu đánh cược thua thì phải chịu hậu quả.” Cố Phong Hàm vươn ngón tay út của
mình ra.
Anh muốn Đoá Đoá hứa.
Động tác thật ấu trĩ, tất
cả đều là do bị Giang Ý Mạn “lây nhiễm”. Bình thường nếu cô ấy có chuyện muốn nhờ anh, sau khi đàm phán thành công đều luôn thích bắt anh phải
hứa như vậy, chính là sợ anh sẽ đổi ý.
Nhưng làm sao Cố Phong Hàm dám đổi ý?
Bây giờ anh thậm chí còn làm những hành động trẻ con này.
Đóa Đóa vươn ngón tay út của mình ra, tay nó nhỏ hơn tay Cố Phong Hàm rất nhiều, hai ngón tay móc lấy nhau.
“Đói chưa?” Cố Phong Hàm hỏi Đóa Đóa.
Đóa Đóa đáng thương nhìn anh.
“Ăn no mới có sức chờ mẹ đến đón chứ, có muốn đi ăn với chú không?” Cố Phong Hàm đứng lên, anh vươn tay trái ra.
Đóa Đóa do dự một chút, nó cảm thấy chú xấu xa này nói cũng có chút đúng,
nó vươn bàn tay nhỏ bé nắm tay chú xấu xa. Cố Phong Hàm kéo Đóa Đóa vào
trong đại sảnh.
Đóa Đóa siêu cấp đáng yêu, Cố Phong Hàm giống như một tảng băng trôi, bộ dáng đẹp trai, hai người này đi cùng nhau khiến
giá trị nhan sắc tăng lên N cấp.
Nhân viên phục vụ mang rất nhiều đồ ăn đến, đều là những món trẻ con thích ăn. Đóa Đóa nhìn những mỹ
thực này mà chảy nước miếng, nhưng nó lại sợ ông chú xấu xa hạ độc vào
mấy thứ này.
Đóa Đóa nhớ rõ mẹ đã từng nói qua, những thứ càng
xinh đẹp thì càng nguy hiểm, tựa như dì Tiểu Mạn, bộ dạng của dì rất
đẹp, nhưng dì lại muốn cướp ba cuả nó, vậy nên Đóa Đóa sẽ không thích
chơi cùng dì nữa.
“Thời gian có hạn, ăn nhanh đi.” Cố Phong Hàm giúp Đóa Đóa gắp thức ăn.
Đóa Đóa sợ mình ăn chậm, đến lúc mẹ mang theo tiền đến tìm thì lại không thấy nó, vậy nên nó phải ăn thật nhanh thật nhanh.
“Con cảm thấy Giang Ý Mạn như thế nào? Chắc là cô ấy đối xử rất tốt với con và Hiên Hiên.” Cố Phong Hàm đột nhiên hỏi.
Đóa Đóa nghe thấy tên Giang Ý Mạn liền không muốn ăn nữa, ngay cả thìa cũng buông xuống. Biểu cảm này của nó chính là đang muốn nói cho Cố Phong
Hàm biết, nó không thích Giang Ý Mạn.
“Đóa Đóa, chú vừa nghĩ ra
một cách thức chơi mới.” Cố Phong Hàm suy nghĩ một chút, nói: “Nếu bây
giờ chú đem chuyện con bị bắt cóc nói cho Giang Ý Mạn biết, không biết
cô ấy có đem tiền đến cứu con không nhỉ?”
Cứu nó ư?
Đóa
Đóa lắc đầu, nó không tin dì ấy sẽ cứu mình, bởi vì mẹ đã từng nói, dì
Tiểu Mạn chính là kẻ lừa đảo, mà kẻ lừa đảo đều là người yêu tiền, làm
sao có thể chấp nhận đem tiền đến để cứu nó đây?
“Hay là giờ chú
gọi thử, để đảm bảo công bằng, để cho dì con không thể đoán được chú là
ai, chú sẽ giả giọng người khác, được không?”
Đóa Đóa lắc đầu, lấy tay chỉ vào nam phục vụ bên cạnh.
Cố Phong Hàm hiểu ý, anh nở nụ cười, quả nhiên là con gái của Tiểu Mạn, rất thông minh.
“Được, để cho anh ta gọi điện thoại.” Cố Phong Hàm gọi nam phục vụ tới, bảo
anh ta gọi điện thoại, rồi nói như thế nào, anh dặn dò rất chi tiết.
Anh bảo nam phục vụ nói với Tiểu Mạn phải mang mười tỷ tới chuộc người, sau đó liền trực tiếp cúp điện thoại, không để cho cô có cơ hội mở miệng
hỏi vấn đề gì.
“Chú bảo mẹ con mang năm trăm triệu tới nhưng lại
bảo Giang Ý Mạn mang mười tỷ, nếu tý nữa người mang tiền tới lại là dì
Tiểu Mạn, thì hẳn là con cũng biết ai mới là người thương con rồi đúng
không?” Cố Phong Hàm nói.