Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn - Chương 37 - Biển
“Hứa Thanh Thanh, cô đây là muốn làm trò mèo gì?”
“Không phải tôi xuất hiện ở đây là kết quả mà cô mong muốn hay sao?”
Chiếc xe lúc này đã bắt đầu lăn bánh, mang theo đoạn đối thoại của hai con
người trong xe cách càng ngày càng xa so với nhà hàng lớn.
…
Ở một diễn biến khác, Đàm Nhu Nhi bởi vì bị ai kia dụ dỗ, vừa ăn xong đã
bị nhét vào trong xe. Lần này không còn người lái xe, cô cư nhiên bị hắn cho ngồi ở ghế phụ.
“Anh tính đưa em đi đâu?” – Ngồi nép vào một bên ghế, Nhu Nhi đưa ánh mắt dè chừng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Em vẫn còn chưa đồng ý sẽ làm bạn gái anh!”
“Nhưng em từng nói muốn kết hôn với anh?” – Lâu Vĩnh cười, khuôn mặt sắc sảo
hiện rõ ôn nhu hiếm thấy, lại dùng tay bẹo má cô một cái.
“Anh… Mạn Mạn thực sự đã kể hết cho anh nghe?”
“Không sót một chữ.”
Hai má Đàm Nhu Nhi không cần dùng phấn cũng đỏ lên như trái cà chua chín.
Chỉ có thể trách bản thân tâm sự không đúng người. Giờ nên nói gì đây,
nói rằng cô với hắn như vậy quá nhanh hả? Nhưng với tính cách kia của
hắn… Cô không chắc…
Mà Lâu Vĩnh nhìn thấy cảnh này, lại cảm
thấy bé con càng ngày càng dễ thương. Ngồi vào ghế chính, thân thể
nghiêng qua thắt dây an toàn cho cô, thừa dịp cô thất thần lại bá đạo
nói.
“Em có hai lựa chọn, hoặc làm bạn gái anh hoặc lập tức thành vợ của anh. Bé con, anh sẽ cho em cái gọi là gia đình thực thụ, cha mẹ
anh sẽ là cha mẹ của em. Nếu trước đây em không tin tưởng vào tình thân, cho anh một cơ hội, anh sẽ đem những vết thương kia chữa lành. Chẳng
phải em muốn cùng em gái tương ngộ sao? Anh có thể giúp em.”
Sâu
trong đôi mắt kia là ánh sáng lấp lánh, là tia kỳ vọng, cũng có chút lo
lắng. Đàm Nhu Nhi cắn nhẹ môi, nhìn thẳng vào ánh mắt như ngọc của hắn,
nhỏ giọng hỏi.
“Lâu Vĩnh, vì sao anh lại tốt với em như vậy? Em
có chút không hiểu, vì sao người như anh lại có thể mến mộ một người như em chứ? Lại còn là từ lúc em còn nhỏ xíu, bao bọc em đến tận bây
giờ…”
Lâu Vĩnh cười, thẳng người dậy, tay nắm lấy vô lăng, khớp tay nhạt màu xòe ra rồi nhanh chóng nắm lại. Nhìn thẳng về phía trước,
mãi một lúc lâu sau hắn mới mở miệng đáp lại.
“Bởi vì em nên anh
mới đem lòng mến mộ. Nói sao đây ta, vì em quá đặc biệt nên mới làm anh
để ý. Thực ra lần đầu anh gặp em không phải ở sân bóng kia… Trước đó
anh đã trộm nhìn em rất nhiều lần, tự hỏi rằng một đứa trẻ 8 tuổi vì sao lại có thể có đầu óc kinh doanh giỏi như vậy.”
Đàm Nhu Nhi lúc này hơi kinh ngạc, mấp máy môi.
“Anh thật sự là ông thần tài?”
“Ông thần tài? Lại là câu này?” – Lâu Vĩnh hơi nhíu mày, hắn có thể chắc
chắn nhan sắc của mình cao hơn thần tài, ít nhất một bậc có được không?
“Chính là… Năm đó em có cảm giác bị nhìn trộm, bởi vì không muốn thần hồn
nát thần tín… Nên em gọi người kia là ông thần tài…”
Lâu Vĩnh nghe lời giải thích của cô không nhịn được mà bật cười.
“Đúng vậy, anh chính là thần tài, còn là một thần tài lắm tiền của riêng mình em.”
Đàm Nhu Nhi lúc này mới phụt cười, tâm hồn dường như đã thả lỏng, trong
tích tắc đã quên hết những điều mà Đàm Ôn Tường vừa gọi điện. Bên tai cô lúc này chỉ nghe được âm thanh trầm thấp của người đàn ông bên cạnh.
“Ngủ một chút đi, anh sẽ dẫn em đến một nơi hơi xa đấy.”
Đàm Nhu Nhi ban đầu còn nói bản thân không buồn ngủ, nhưng cơ thể cô lại
không hoạt động theo ý cô muốn. Căng da bụng trùng da mắt, chẳng mấy
chốc cô đã bị dỗ ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều tối, ghế bên cạnh của Lâu Vĩnh đã trống trơn. Đàm Nhu Nhi cũng
không nghĩ nhiều, nhìn ra bên ngoài cửa kính xe để biết bản thân đang ở
đâu.
Đập vào mắt cô là một khoảng trời bao lao rộng lớn, sóng
nước theo làn gió bên ngoài mà nhẹ nhàng cuốn lên rồi lại thả xuống, bãi cát được ánh mặt trời phản chiếu, lấp lánh như kim tuyến phủ dưới mặt
đất.
Là biển…
Thật sự là biển?
Thâm tâm không
giấu nổi phấn khích, Đàm Nhu Nhi nhanh chóng tháo bỏ giây an toàn, bước
thật nhanh xuống xe. Giai điệu của gió vang bên tai, như đoạn điệp khúc
nhẹ nhàng thả người nghe vào dòng chảy tươi mát.
Cảm nhận làn gió thổi qua làn tóc, khẽ hất nhẹ chiếc váy màu xanh nhạt của cô. Đàm Nhu Nhi bất giác nở nụ cười hạnh phúc.
Vậy mà Lâu Vĩnh lại biết…
Đã thật lâu rồi cô vẫn nung náu ý định muốn đi đến biển một lần, được ngắm nhìn bầu trời tự do phóng khoáng của biển. Nhưng hồi nhỏ thì bị Đàm Ôn
Tường quản thúc, lớn lên lại lo đâm đầu vào kiếm tiền, ý định đó nhanh
chóng bị bụi thời gian phủ lên.
Nhưng vì sao Lâu Vĩnh lại biết chứ? Hắn rốt cuộc hiểu cô đến mức độ nào đây?
Mà cô… Hình như lại không hiểu gì về hắn cả.
Tháo đôi giày đặt vào trong xe, với đôi chân trần của mình, Đàm Nhu Nhi bước từng bước nhẹ nhàng theo hướng sóng vỗ. Ánh nắng chiều phủ xuống khuôn
mặt trắng ngần của cô, tựa như một thiên thần.
Vào lúc cô đang
thắc mắc biển ở đây vì sao lại không có người thì chính là lúc cô nhìn
thấy bóng dáng cao lớn với chiếc áo phông màu trắng. Cô ban đầu còn
tưởng đó là Lâu Vĩnh, liền theo hướng đó chạy tới…