Chương 8: (Tuy rằng có chút tùy tiện nhưng tính tình không tệ.)
- Trang Chủ
- Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều - Hồ 33
- Chương 8: (Tuy rằng có chút tùy tiện nhưng tính tình không tệ.)
Trong lĩnh vực kinh doanh, bàn đàm phán với hơn một tỷ nhân dân tệ nàng đã thành công không biết bao nhiêu lần, chưa bao giờ có người lại khiến nàng không có cơ hội mở như hôm nay.
Giọng điệu nhẹ nhàng của Thần Hi nhưng mang theo ngữ khí tức giận trong mỗi câu điều có ý nghĩa riêng.
Lê Chỉ dựa vào lưng ghế hai tay ôm lấy nàng yên lặng nhìn nàng chờ nàng bình tĩnh lại.
Lê Chỉ nghĩ nàng là một con hồ ly tinh đã được thuần hóa, nhưng hóa ra nàng vẫn có tính khí nóng nảy.
“Chị không có ý đó.”
Lê Chỉ cảm thấy rằng mình có thể đã làm tổn thương lòng tự trọng của Thần Hi, vì vậy giọng nói của Lê Chỉ đã ôn nhu đi rất nhiều.
Thần Hi từ trước đến nay tính tình nhẹ nhàng không dễ nổi nóng cho dù có ai châm chọc như thế nào cũng không thể khiến nàng tức giận.
“Vậy chị có ý tứ gì?” Thần Hi ngồi trở lại trên ghế, lấy khăn giấy ra chậm rãi lau ngón tay, mi dày cong cong cụp xuống lộ ra vẻ mặt không vui.
Bầu không khí trở nên không mấy vui vẻ.
Lê Chỉ nhìn nàng và muộn màng nhận ra rằng người này thực sự xem mình như bạn gái vì vậy nàng chỉ đơn giản rời đi sau khi cả hai cùng nhau thân mật.
Đại tiểu thư Lê thị cùng nàng đã ít nhất ba lần thân mật.
Lê Chỉ giơ tay nhéo chóp mũi, chóp mũi nàng tràn ngập mùi gà rán vừa rồi bị Thần Hi hôn lên.
Lê Chỉ bị bệnh dạ dày nên không bao giờ thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, đặc biệt là vào ban đêm.
Lê Chỉ trầm mặc không nói, trong phòng tựa hồ quá yên tĩnh, Thần Hi lén lút ngẩng đầu nhìn nàng.
Thực ra nàng rất hài lòng với thân hình của Lê Chỉ,cả hai đã quá hòa hợp.
Giống như hai cục nam châm, cực dương và cực âm chính là khi gặp nhau không thể không dính lấy nhau.
Thật đáng tiếc nếu sau này không thể có được nhau.
Thần Hi khẽ cắn môi dưới, ngước mắt nhìn Lê Chỉ, chủ động khuất phục: “Chị định trả cho em theo ngày hay theo tháng,?
Thần Hi xé mãnh giấy trong tay thành từng miếng nho, thanh âm rầu rĩ nói: “Ngay cả thông tin liên lạc chị cũng không muốn cho em, vậy không phải chị chỉ muốn đùa giỡn thôi sao?”
“Điện thoại cho em.” Lê Chỉ mở khóa điện thoại của bản thân để lên bàn và đẩy về phía Thần Hi.
“Hãy tự mình lưu phương thức liên lạc mà em muốn.”
Lê Chỉ nhìn Thần Hi rũ mi, “Chị gần như biết một chút hoàn cảnh gia đình của em, nếu như em nguyện ý, từ nay về sau hàng tháng chị sẽ trả cho em sinh hoạt phí.”
“Em không bắt buộc phải ngủ với chị, nhưng khi cần nhau sẽ có thể gặp.”
Lê Chỉ trông có vẻ hơi khó chịu, cầm lấy ly sữa và nhấp một ngụm trước khi tiếp tục, “Chị không phải là người duy nhất hạnh phúc.”
Thần Hi chớp chớp mắt, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ, “Làm sao Chị biết hoàn cảnh gia đình của em?”
Tại sao đại tiểu thư vẫn trả tiền cho mìnhsau khi nàng bị phát hiện ra?
“Khi em ra ngoài vào buổi sáng, chị đã nói chuyện với giáo sư của em.”
Lê Chỉ đặt ly sữa xuống, nàng đổi dáng ngồi nghiêm túc như ở nhà.
“Không chấp nhận cũng không sao, lựa chọn là của em.”
Nếu bản thân chấp nhận nó, sẽ có một kim chủ có thể cho cho nàng cảm giác vui sướng và chu cấp tiền trong tương lại.
Nếu bản thân không chấp nhận nó, cái gì cũng không có.
Thật sự rất khó để lựa chọn hahahahaha.
Thần Hi có thể làm gì khá, tất nhiên là nàng lựa một kim chủ khiến nàng hạnh phúc.
“Chị sẽ trả cho em mỗi tháng bao nhiêu?”
Đôi mắt của Thần Hi hơi sáng lên, trong mắt đều chưa đầy những biểu tượng tiền.
Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
“200.000 nhân dân tệ chị cùng em ở cùng nhau sẽ trả mức cơ bản như vậy, nếu muốn thêm bao nhiêu tiền liền xem biểu hiện của em, không có giới hạn.”
Bao gồm cả việc nuôi một sinh viên mới tốt nghiệp giá cả tương đối phù hợp, không cao nhưng chắc chắn cũng không thấp.
Thần Hi lặng lẽ chạm cầm đến cánh gà sắp nguội và cắn một miếng.
Cảm giác được hương vị đã trở lại.
“Em cùng chị trong thời gian quan hệ, không thể phát sinh thêm mối quan hệ với người khác, một khi chị phát hiện, mối quan hệ này liền chấm dứt.”
Lê Chỉ bắt đầu nói đến ba điều kiện.
“Nếu như em thích người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu cùng chị cắt đứt quan hệ, chị đã nói rồi, quyết định là của em.”
“Nhưng có một điều là mối quan hệ của chúng ta sẽ được giữ bí mật, và chúng ta phải giả vờ như không quen biết nhau trước mặt người ngoài.”
Thần Hi hoàn toàn hiểu về điều kiện cuối cùng, dù sao Lê Chỉ với tư cách là một đại tiểu thư danh tiếng cá nhân của nàng sẽ ảnh hưởng đến sự biến động của thị trường chứng khoán của công ty Lê Thị.
Ít nhất một số điều chỉ có thể được thực hiện một cách riêng tư.
Trần Hi giơ tay lên, hỏi về điều kiện thứ hai: “Nếu như Chị cùng người khác hẹn hò thì sao?”
Ánh mắt nàng nghiêm túc, “Bao dưỡng có thể, nhưng nếu có người thứ ba thì không được.”
Suy cho cùng, những gì Lê Chỉ yêu cầu nàng đều nguyện ý, vì sao này Thần Hi còn mong muốn được trở thành minh tinh nếu chuyện Bao dưỡng bị bại lộ vẫn có cách rửa sạch, nhưng nếu trở thành tiểu tam sẽ ảnh hưởng đến đạo đức sẽ không có cách nào rửa sạch
Lê Chỉ thật sâu nhìn nàng một cái, cụp mắt cúi đầu, cười nhạt nói: “Tuy rằng em có chút tùy tiện, nhưng tính cách cũng không tệ.”
Thần Hi được đại tiểu thư khen, mắt lại cong nhẹ giọng nói rất ngọt ngào.
“Cảm ơn phú bà tỷ tỷ đã quá khen~”
“Lát nữa chị sẽ lập hợp đồng chính thức cho chị,” Lệ Chi mím môi dưới nói, “Không phải chuyện đùa.”
Nàng thích làm những việc giống như kinh doanh, Thần Hi gật đầu xem như hiểu ý, nhưng lại không nghe ra ý nghĩa dư thừa trong đó.
Sau bữa ăn, hai người trao đổi thông tin liên lạc và Thần Hi đã gửi số thẻ tín đụng của mình cho Lê Chỉ.
Nghĩ về 200.000 nhân dân tệ sắp có được, Thần Hi ngồi khoanh chân trên ghế sofa để xem xét những chiếc túi mới.
Có vẻ như nàng sẽ sớm có thể mang thêm một tiểu hổ con về nhà.
Nàng nheo mắt hài lòng hài lòng giống như một con hồ ly tinh vừa được thõa mãn.
Lê Chỉ từ phòng tắm đi ra thay đồ cho nàng.
Thần Hi dùng hai tay vuốt ve cơ thể mình từ đầu đến chân mắt phải của nàng phát ra lời mời gọi nồng nhiệt.
“Phú bà tỷ tỷ nhìn em này, có muốn hay không chúng ta cùng nhau tắm?”
Lê Chỉ, “…”
Khi Thần Hi tắm xong đi ra mái tóc được phủ trên người, Lê Chỉ vẫn đang ngồi trên ghế sô pha giải quyết công việc.
Hiếm có một tổng tài nào lại được nhàn rỗi, huống chi Lê Chỉ chỉ lớn hơn nàng hai ba tuổi
Thần Hi dựa vào tường bên cạnh, dùng khăn khô lông mềm lau tóc của mình ngẩng đầu nhìn nàng.
Lê Chỉ vẻ mặt nghiêm túc, tóc còn chưa sấy khô, mái tóc dài ngang vai vẫn còn ướt sũng
Nàng không thể không làm gì khi đã nhận tiền của người kia
Thần Hi quấn tóc mình lên, tìm máy sấy tóc đứng bên cạnh Lê Chỉ nhẹ nhàng giúp nàng sấy tóc.
Lê Chỉ hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Thần Hi.
Thần Hi chớp mắt nhìn xuống, cười với Lê Chỉ: “Em không thể cứ nằm đó khi Phú bà tỷ tỷ của em đang bận.”
“Cảm ơn.” Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui khi làm Kim Chủ.
Thần Hi nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt tóc Lê Chỉ, nàng có một nét đẹp tự nhiênvà mái tóc dài của nàng thật mềm mượt.
Bàn tay Thân Hi luồn vào mái tóc nàng, mái tóc mượt mà kẽ lướt qua từng khe hở của những ngón tay.
Sau khi sấy tóc xong, Thần Hi ngồi bên cạnh tự mình sấy tóc.
Lúc Lê Chỉ bận nàng cũng có ý thức không nên gây chuyện, cầm điện thoại trả lời tin nhắn và vào nhóm việc làm xem gần đây có đoàn phim nào tuyển người không.
Nàng có thể làm nhận tất cả các vai diễn chỉ cần được lộ mặt.
Thần Hi không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào và Lê Chỉ đã đến nằm bên cạnh nàng khi nào.
Hai người ngủ một mạch đến sáng, Lê Chỉ đưa Thần Hi trở lại trường học sau bữa ăn.
Lo sợ chiếc xe của mình sẽ khiến người khác nghĩ phát hiện, đại tiểu thư đã chu đáo đậu xe cách trường vài trăm mét.
Thần Hi ngơ ngác nhìn con đường dài phía trước, vốn muốn đại tiểu thư trực tiếp đưa nàng đến đó, lại nghĩ đến đối phương có lẽ đang vội nên đã không nói.
Điều này được gọi là hiểu chuyện.
Thần Hi trở về đến ký túc xá chỉ mới 8 giờ sáng..
Tiếu Tiếu đã dậy đi tắm rồi, nàng năm nay là sinh viên tốt nghiệp năm thứ nhất, môn học của nàng nhiều hơn so với sinh viên mới tốt nghiệp năm thứ hai.
” Thiến Thiến cậu đã trở lại!”
Mái tóc xoăn dài bồng bềnh của Tiếu Tiếu bị thổi tung, xoã ra khắp mặt nàng.
Nhan Đà vén màn trên giường xuống “vạt” một tiếng, cúi đầu nhìn đến Thần Hi: “Cậu đã ngủ ở đâu, cậu vẫn nhớ mình vẫn có nhà để trở về sao?”
“Đúng vậy, thú tội thì khoan dung, kháng cự thì sẽ bị trừng phạt.” Tiếu Tiếu ngầm hiểu ý, cùng nhau tấn công Thần Hi.
Thần Hi không vội vàng, vén tóc lên nhướng khóe mắt, “Các cậu còn muốn nghe chi tiết sao?”
Chắc chắn, chúng tớ đã tò mò cả đêm.
“Chị, em tớ đã gặp được một Phú bà tỷ tỷ. Tỷ tỷ biết nhà tớ nghèo nên đã bao dưỡng tớ.”
Tiếu Tiếu vô thức nhìn vào những chiếc túi trong tủ của Thần Hi.
Gia đình nghèo?
Thần Hi thích làm việc bán thời gian để kiếm tiền, nàng từng ước mình có thể tiêu một nửa đô la, nhưng bây giờ cậu nói rằng gia đình cậu không khá giả, điều đó có chút không hợp lí.
“Phú bà nào nào lại không có mắt nhìn như vậy?”
Nhan Đà khó hiểu: “Không phải phú bà mù nới thích cậu, nhưng sao phú bà làm sao lại biết gia đình cậu nghèo?”
Thần Hi cũng tò mò.
Nhưng nếu Thần Hi thừa nhận rằng mình không nghèo, Lê Chỉ nhất định sẽ chia tay nàng, vì Lê Chỉ không những phải trì hoãn công việc kinh doanh để tạo một hợp đồng bao dưỡng.
Khi Thần Hi đến gần trường học sáng nay và muốn uống sữa đậu nành, Lê Chỉ đã thực sự đưa cho nàng một trăm đô la từ ví của Lê Chỉ.
Thần Hi đã mở tất cả mã thanh toán nhưng cuối cùng đóng chúng một cách đột ngột.
Khi lấy tiền để thanh toán hóa đơn, Thần Hi tò mò nhìn vẻ mặt của Lê Chỉ.
Mặc dù vẻ mặt trong sáng lạnh lùng của đại tiểu thư không bộc lộ nhiều cảm xúc, nhưng Thân Hi không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng của nàng rất tốt.
Quá nhiều tiền và cần ai đó giúp tiêu tiền?
Chính là sự hạnh phúc của một Phú bà giàu có mà Thân Hi không thể tưởng tượng được.
Thần Hi chạm vào gương và nhìn trái nhìn phải, “Có lẽ là do tâm hồn đơn giản mà khiêm tốn của tớ, phẩm chất đẹp nhưng không hào nhoáng.”
“…”
“Yên tâm trên đời này không có người thứ hai như tớ đâu”
Nhan Đà cúi đầu nhìn Thần Hi đang ngồi bên dưới, cảm nhận sâu sắc về điểm nổi bật.
“Tớ nghĩ là do quần áo của cậu, đặc biệt là đôi giày của cậu.”
Sự kiện hôm nay của trường, Thần Hi với tư cách là đại diện học sinh, tất nhiên không thể để bản thân biến thành nãi nãi.
Chiếc váy đơn giản kết hợp với đôi giày trắng đã hơi phai màu sau hai năm giặt giũ, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu bạch hoa.
“Hạnh phúc của nhà tư bản, chơi bài đổi thưởng với cậu, cậu thực sự đã đồng ý?”
“Tớ thậm chí không có ý định đồng ý.”
Chẳng lẽ nàng lại là người có thể uốn eo chỉ vì năm thùng gạo hay sao?
Điện thoại của Thần Hi rung lên và thẻ ngân hàng nhận được 200.000 nhân dân tệ.
Cùng với số dư có tổng cộng là 3.290.800 nhân dân tệ.
Thiến Thiến thở dài, “Nguyên nhân chính là nàng đã cho quá nhiều.”
Tiếu Tiếu có thể không biết Thần Hi đủ rõ, nhưng Nhan Đà biết hiểu nàng quá rõ.
“Cậu có chắc là phú bà đã cho quá nhiều tiền, chứ không phải bất cứ thứ gì khác?”
Ngay cả tuyến đường bị hỏng nàng cung có thể lái xe sao.
Thần Hi nheo mắt nhìn cô.
Tiếu Tiếu không hiểu lắm về tốc độ của hai người, “Tớ thấy nó khá tốt, đại tiểu thứ rất ưa nhìn, mặc dù nàng lạnh lùng nhưng nàng cũng khá hào phóng.”
Nhan Đà kinh ngạc: “Bao dưỡng, cậu có những ý tưởng đầy nguy hiểm, cậu cho rằng có thể tìm thấy sự ngọt ngào hay sao?”
“Bao dưỡng có gì không tốt, ai mà lại không muốn cặp kè với một tỷ tỷ vừa trẻ vừa giàu, vừa thơm, vừa mềm lại xinh?”
Bằng không thì sẽ không có nhiều như vậy:
Phú bà tỷ tỷ nhìn đến tớ, tớ liền không muốn làm việc chăm chỉ nữa.
Tiếu Tiếu phản bác “Tớ liền cảm thấy khá tốt.”
“Thiến Thiến, không cần cảm thấy nó là gánh nặng.”
Tiếu Tiếu gia nhập ký túc xá là sau cùng, nàng chỉ biết rằng gia đình của Thần Hi rất giàu có, bởi vì Thần Hi thích mua túi xách, quần áo, nước hoa và mỹ phẩm đều là những thứ tốt nhất.
Đối với Nhan Đà,Tiếu Tiếu thực sự không hỏi qua quá nhiều.
Nhan Đà và Thần Hi giống như hai thái cực, quần áo thoải mái là được, không dùng mỹ phẩm cũng được còn túi xách và nước hoa cũng chưa bao giờ mua qua…
Nhan Đà vốn đã nằm xuống lại giật mình ngồi dậy luôn cảm thấy mình gần đây có cơ hội.
Thần Hi không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình, một người con gái luôn muốn trở thành đại minh tinh làm sao lại để ý đến lời của người khác..
Huống chi ở bên cạnh đại tiểu thư thật sự rất vui vẻ, chính là sau này phải tỏ ra thật nghèo khó, che dấu đi chiếc ví của mình.
Không có cách, ai bắt phú bà tỷ tỷ chơi trò đổi thưởng a..
Bây giờ Thần Hi vẫn chưa bước vào chương trình của giới kinh doanh, nàng phải kiểm tra kỹ năng diễn xuất của mình, cuộc sống thực sự không dễ dàng Thiến Thiến thở dài.
Thần Hi thở dài và leo lên giường để bắt đầu giấc ngủ sau khi tẩy trang.
Hai ngày nay trong ” nhóm việc làm” không có việc làm thêm, giáo sư thúc dục về đề tài luận văn
Trần Hi bẻ ngón tay đếm lần trước nàng cùng đại tiểu thư ở khách sạn sau đó xa nhau đã ba ngày bốn giờ.
Thần Hi viết luận văn đến đầu cùng muốn hói, nhưng trong đầu thầm nàng muốn được hạnh phúc..
Mà sắp tới là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài 7 ngày, khách sạn sẽ không còn phòng nếu bạn không đặt trước.
——Công ty của Lê, văn phòng Chủ tịch
Điện thoại của Lê Chỉ rung lên khi nàng đang họp, cô ấy cầm lấy điện thoại kiểm tra.
Người gửi tin nhắn đến là “Thần Hi ” đã gửi ảnh chụp màn hình đặt phòng khách sạn thành công.
Thời gian là tối nay.
[Tiểu bảo bối của chị đang đợi chị a ~]
Lý Chí, “…”
Tai Lê Chỉ đỏ lên nàng vội vàng ấn tắt điện thoại sau đó những gì được nói trong cuộc họp nàng hoàn toàn không nhớ được.
Lê Chỉ nhíu mày tiếc nuối và yêu cầu trợ lý đọc lại biên bản cuộc họp cho nàng nghe..
Đây rốt cuộc ai mới là kim chủ chờ người phụ vụ?