Chương 55 - (Vợi, vẫn ghen sao?)
Sửng sốt trong giây lát, nhưng sau khi nhận ra mình đang làm gì, không giấu được nụ cười trong mắt, như thể có một hòn đá nhỏ rơi vào người, khiến trong mắt cô gợn sóng.
Cô nhẹ nhàng ghé vào tai Lê Chỉ thở nhẹ: “Đại tiểu thư, sao chị có thể dễ thương như vậy?”
Không ai có thể ngờ rằng Lê Chỉ, một bông hoa lạnh lùng, nghiêm túc, lại thực sự ngây thơ hay ghen tuông, điều này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xa cách, thờ ơ của cô ấy.
Lông mi của Lê Chỉ rơi xuống, khóe mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cách mất tự nhiên, dái tai cô đỏ bừng khi nhìn thấy Thần Hi.
Dù có những lựa chọn khác nhưng Lê Chỉ vẫn đeo chiếc khuyên tai bạc mà Thần Hi đã tặng cô đêm đó.
Tông màu lạnh lung linh không chỉ phù hợp với khí chất lạnh lùng của cô mà còn khiến đôi tai đỏ trông ngây thơ hơn.
Thần Hi cảm giác như mình đã tìm được một kho báu.
Lúc hai người tới nơi thì đã gần tám giờ.
Xe đậu bên ngoài, Thần Hi khoác tay Lê Chỉ đi vào cửa, hai bên cửa có người phục vụ mặc vest chỉnh tề kiểm tra thiệp mời, dẫn người vào.
Ngay khi bước vào hội trường, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Bên trong ánh đèn sáng rực, trong không khí mùi rượu nồng nặc.
Ở đây đã có rất nhiều người, Tô Giang mặc một chiếc váy trễ vai màu xanh đậm che eo che hông, cầm chiếc cốc trên tay đi lại, chăm sóc gần như tất cả mọi người có mặt.
Người múa lụa như vậy, thật sự rất tài giỏi.
“Em cảm thấy cô ấy,” Thần Hi thì thầm với Lê Chỉ, “Dường như mắc chứng mọt sách xã hội.”
Lê Chỉ liếc mắt nhìn, mỉm cười nói: “Đây vẫn chưa phải là sân nhà của cô ấy, cô ấy chỉ thỉnh thoảng mới về thôi.”
Tô Giang mấy năm nay đều ở Bắc Kinh, hai năm nay nghe nói cô đi lại giữa Bắc Kinh Thượng Hải, chỉ ở lại đây khi quay trương trình.
Có lẽ các nghệ sĩ dạo gần đây phải ghi hình cho một chương trình tạp kỹ dài hạn.
Tô Giang không có sở thích nào khác ngoài rượu, cô yêu thích tất cả các loại rượu.
Khi có quá nhiều rượu được sưu tầm hoặc nếu có những loại rượu tương tự trong tủ rượu, Tô Giang sẽ tổ chức tiệc thử rượu và mời bạn bè trong và ngoài vòng cùng nếm thử.
Đây cũng là phương tiện để cô duy trì mối quan hệ.
“Lê Chỉ?!” Tô Giang liếc mắt nhìn hai người vừa mới đi vào, trong mắt lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Cô ấy nói vài lời với người bạn đang nói chuyện với cô ấy, sau đó nhấc gót giày đi về phía Lê Chỉ.
“Đại tiểu thư Lê không tiếc lời mời, đây là vĩnh dự lớn của tôi.” Tô Giang một tay cầm ly rượu, nhéo nhéo góc váy bên đùi, gật đầu với Lê Chỉ như kiểu chào công chúa..
Giọng nói của Lê Chỉ rất nhẹ nhàng nhưng lãnh đạm: “Hãy quên đi sự giả tạo này đi.”
“Nhưng đây là những điều cô nói sao?” Tô Giang đứng thẳng, một tay ôm cô ấy cánh tay, khí chất lập tức từ một công chúa mảnh khảnh biến thành chuyên nghiệp tiểu thư, liền mạch chuyển đổi.
Cô nghiêng người hỏi: “Gần đây có phim truyền hình đầu tư nào mới không? Nếu có vai nào phù hợp thì nhớ để lại cho tôi hai vai nhé.”
“Không có.” Lê Chỉ không để lại dấu vết lui về phía sau, yên lặng rời xa Tô Giang, không chút do dự nói: “Một Thanh Nhiên là đủ rồi.”
Thần Hi chớp mắt, Thanh Nhiên là một trong những ngừơi của Tô Giang!
“Cô ấy làm cô không vui à?” Tô Giang đứng thẳng lên, giọng điệu khó hiểu nói: “Không nên như vậy. Cô ấy đang làm công việc của mình một cách trung thực.”
Lê Chỉ khẽ cười một tiếng, nhưng ý tứ không rõ ràng.
Là trung thực, nhưng lại sẵn lòng cướp vợ của cô ấy.
Đây cũng chính là lý do Lê Chỉ muốn Thần Hi ký hợp đồng với Tô Giang nhưng vẫn chưa đề cập đến.
Cô đặt Thần Hi và Thanh Nhiên dưới cùng một người quản lý, mặc dù hai người có thể bận rộn với công việc và không gặp nhau quanh năm, Lê Chỉ vẫn cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Tô Giang từ Lê Chỉ nhìn đến khuôn mặt Thần Hi bên cạnh cô, không giấu được vẻ kinh ngạc: “Tôi nói mà, tại sao đèn lại mờ đi trong chốc lát, hóa ra ánh sáng đều tập trung vào em.”
Cô đưa tay về phía Thần Hi, “Tô Giang, Tô đến từ Tô Châu, Giang đến từ sông Dương Tử.”
Tô Giang kỳ thực đã nhìn thấy cô từ khi đèn sáng. Khi đó, vẫn đang suy nghĩ về mối quan hệ thân thiết giữa người này cùng Lê Chỉ, cũng không biết quan hệ đó là gì.
Dù sao cô và Lê Chỉ cũng vì công việc mà quen nhau mấy năm, tuy không thân thiết nhưng cũng có chút quen biết.
Ít nhất cô không nghe nói Lê Chỉ thích phụ nữ.
Nếu biết sớm hơn, đoán nhiều nữ minh tinh trong ngành muốn có nguồn lực, cùng một chút nhan sắc chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Ai lại không thích phù bà?
Kết quả là đã lâu rồi mới nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp này đứng cạnh đại tiểu thư giàu có.
Trái tim tinh tế chín lỗ của Tô Giang dù xoay chuyển thế nào cũng không để lộ ra chút dấu vết nào trên mặt.
Lỡ đó là một người bạn, một người chị, hay một điều gì đó tương tự thì sao.
Tô Giang không thể chỉ cho rằng hai người đẹp còn lại không thẳng chỉ vì bản thân cô cong.
Đôi mắt của Thần Hi cong lên, cô hào phóng đáp lại lời khen của Tô Giang, “Cảm ơn ~”
Không có chút giả tạo nào cả, phải thừa nhận rằng cô ấy xinh đẹp.
Tô Giang dừng lại một chút, hoàn toàn không ngờ Thần Hi không sợ hãi cũng không yếu đuối.
Thần Hi đưa tay về phía Tô Giang, lắc lại: “Thần Hi, bình minh tỏ sáng.”
“Tôi thích tính cách của em,” Tô Giang mỉm cười, “Em là người trong giới đúng không?”
Tô Giang tuy rằng hỏi Thần Hi nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lê Chỉ.
Lý do là nếu cô ấy nhìn thấy ai đó có khuôn mặt như vậy trong giới, cô ấy sẽ không bao giờ quên được.
Làm người đại diện, có sự nhạy cảm nhất định với thị trường và xu hướng, Tô Giang gần như biết rõ tất cả những gương mặt xuất hiện trên màn ảnh.
Cô chưa từng gặp Thần Hi bao giờ, nên chỉ có thể nói Thần Hi không phải là người trong ngành, hoặc cô ấy mới gia nhập, chưa có công việc gì.
Đáp án giống như Tô Giang suy đoán.
Lê Chỉ khẽ lắc đầu, Thần Hi giải thích: “Tôi cũng không tính là người trong giới, chỉ đóng vai nhỏ, không có công ty quản lý hay người đại diện.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Tô Giang trong giọng điệu không khỏi hưng phấn, cư nhiên gặp được một khối ngọc lớn như vậy!
Về khuôn mặt của Thần Hi, cô ấy thậm chí còn không có một chút kỹ năng diễn xuất nào, chỉ cần đứng đó như một chiếc bình sẽ khiến người ta muốn thích cô ấy.
Hơn nữa, cô em gái này có tính cách thú vị, có thể tham gia nhiều chương trình tạp kỹ, v.v.. Sẽ rất tốt nếu phát huy ưu điểm tính cách của mình và trở thành một ngôi sao chương trình tạp kỹ.
Trước khi có được người đó, Tô Giang đã vạch ra kế hoạch nghề nghiệp của đối phương.
“Đưa người này ký với tôi, đảm bảo em ấy khi ở trong tay tôi trong vòng hai năm sẽ rất nổi tiếng.” Tô Giang nhìn Lê Chỉ, sâu sắc nhận thức được mình có thể đưa ra quyết định trong chuyện này.
Đỏ lớ tím lớn
Ánh mắt Lê Chỉ chớp chớp, tay cầm túi hơi siết chặt.
Đừng nói là Thần Hi, ngay cả cô cũng cảm động.
Giao người cho Tô Giang là lựa chọn tốt nhất, có cô ở bên, Thần Hi sẽ không làm chuyện mình không muốn làm trong ngành, cũng sẽ không bị ép tham gia tiếp thị CP với người khác.
Dù biết đây là phương án tốt nhất nhưng Lê Chỉ vẫn không đồng ý.
Cô nhìn nghiêng Thần Hi nhẹ nhàng hỏi: “Thiến Thiến”
Lê Chỉ xin lời khuyên từ Thần Hi.
Nếu Thần Hi muốn đi, cô sẽ không ngăn cản Thần Hi theo đuổi ước mơ của mình chỉ vì những cảm xúc đen tối.
Sở dĩ hôm nay cô đưa Thần Hi đến đây là để giới thiệu cô với Tô Giang.
Hơn nữa, những điều kiện mà Tô Giang đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Bây giờ đã bước vào trong giới này, ai lại không muốn nổi tiếng?
Đối mặt cám dỗ, Thần Hi phi thường bình tĩnh, cười từ chối: “Để tôi suy nghĩ một chút.”
Tô Giang cùng Lê Chỉ đều sửng sốt, không hề mong đợi câu trả lời này từ cô.
Tô Giang vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nghệ sĩ vô danh, không cam lòng hỏi: “Em hẳn là biết tôi là ai phải không?”
“Tôi biết,” Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ, “Đại tiểu thư đã nói cho tôi biết, trước khi gia nhập vào giới cũng đã nghe nói tới chị.”
“Vậy thì…” Tô Giang muốn hỏi rõ ràng, nhưng vừa mới ra khỏi miệng liền ngăn cản, “Được rồi, sau này tôi và sm sẽ trao đổi thông tin liên lạc, nếu en thay đổi ý định, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Bên kia có khách mới, Tô Giang không thể ở đây mãi được.
Cô ấy nói với Lê Chỉ và Thần Hi, “Tối nay hai người phải vui vẻ uống rượu, nếu thích, chỉ cần cho tôi biết tên, tôi sẽ mang lại tặng một chai.”
Nói xong, Tô Giang cười đổi lời, ánh mắt rơi vào trên mặt Thần Hi, “Bởi vì Thần Hi đặc biệt thích hợp với tôi, cho nên tôi mang thêm cho em một chai.”
Tô Giang cầm. ly rượu trong tay bước đi, càng nghĩ càng thấy Thần Hi đẹp.
Có vẻ như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó.
Tô Giang đột nhiên sửng sốt, tự lẩm bẩm: “Tôi nói mà, hình như đã từng gặp qua cô ấy. Tính cách của cô ấy giống hệt như Khúc tổng!”
Nghĩ về nó theo cách này, ngay cả vẻ ngoài cũng có phần giống nhau.
Nó gần như là một.
Khúc tổng có một công ty giải trí mới thành lập vài năm trở lại đây, có rất nhiều nghệ sĩ trực thuộc, từ năm ngoái đến năm nay đều ngày càng lớn mạnh.
Tô Giang cười lắc đầu phủ nhận.
Thần Hi họ Thần, Khúc tổng họ Khúc, bọn họ tuyệt đối không phải cha con, hơn nữa, nếu Thần Hi là con gái Khúc tổng, cô ấy sao có thể chỉ đóng vai trò nhỏ.
Con gái nhà họ Khúc tuy không giàu có bằng nhà họ Lê nhưng ông Khúc nổi tiếng hết lòng khen ngợi con gái, bằng mọi cách không cần cô ấy phải tự mình ra ngoài trải qua những khó khăn của xã hội..
Đó chắc chắn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sau khi Tô Giang rời đi, Lê Chỉ dẫn Thần Hi tới bên bàn rượu, nhẹ giọng hỏi: “Sao em không đồng ý?”
Không phải cô ấy luôn muốn trở thành một ngôi sao lớn sao?
Lê Chỉ dừng lại nói với Thần Hi:” Đây không tính là đi cửa sau, Tô Giang muốn ký hợp đồng với em là bởi vì em có giá trị.”
Thần Hi đã tự mình có được gần như toàn bộ tài nguyên.
Kể cả vai công chúa trong bộ phim trước, nếu tính tình cô không phù hợp, đạo diễn nhất định sẽ không cho cô thử vai này.
Thành công cuối cùng là nhờ vào sức mạnh của chính bản thân cô ấy.
Trong thời gian hẹn hò, Thần Hi chỉ thích túi xách và chưa bao giờ hỏi xin tài nguyên của cô.
Không có gợi ý rõ ràng, Lê Chỉ cho rằng Thần Hi muốn vào vòng giới dựa trên thực lực của mình nên đã từ chối Tô Giang.
Thần Hi cầm một ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng ngửi một chút, nghe Lê Chỉ nói, mỉm cười lắc đầu: “Không phải.”
“Chỉ là em vẫn còn do dự thôi.”
Do dự để thực sự trở thành một ngôi sao bận rộn.
Nếu một người nổi tiếng, có thể sẽ đi làm cả năm không quay về nhà.
Nếu cô ấy bay khắp nơi mỗi ngày, không bao giờ về nhà bố cô ấy, Lê Chỉ lại bận rộn, hai người có thể không gặp nhau quá một lần mỗi năm.
Thần Hi từng nghĩ rằng nếu trở thành một ngôi sao lớn thì thật tuyệt, cô ấy có thể tùy ý xách những chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng, các loại nhãn hiệu lớn đều sẽ tìm kiếm cô để trở thành đại sứ.
Nhưng bây giờ cô ấy có thể tùy ý mang túi xách.
So với trở thành đại sứ của những nhãn hiệu lớn, Thần Hi muốn có đại tiểu thư hơn.
So với sự phù phiếm bề ngoài và cuộc sống về đêm thực sự, Thần Hi đã chọn cái sau mà không do dự.
Cô ấy trông có vẻ dễ xúc động nhưng thực chất lại có trái tim rất Lê Chỉ, biết chính xác mình muốn gì.
Cô thích diễn xuất, yêu thích diễn xuất nhưng cô không muốn hy sinh toàn bộ thời gian của mình cho diễn xuất.
Thần Hi đưa rượu cho Lê Chỉ mà không nói với cô những lời này: “Ngửi mùi này, có ngọt không?”
Thấy Thần Hi không muốn tiếp tục nói chuyện, Lê Chỉ cũng không ép buộc.
Ban đầu đến đây với ý định gặp gỡ mọi người, nhưng giờ đây nó đã trở thành một trải nghiệm nếm rượu thực sự và thú vị.
Không cần giao lưu hay nói chuyện với người khác, chỉ cần hai người cầm ly rượu, nếm mùi thơm của rượu trên tay, như thể đang hẹn hò thư giãn.
Lê Chỉ nhìn Thần Hi như một con sóc nhỏ, nhăn mũi ngửi mùi rượu đỏ trong cốc, trong mắt nở nụ cười.
“Ly này là loại Romane Conti,” Lê Chỉ nói, “Nó có mùi thơm nồng nàn, nhưng có một số người không thích nó.”
Thần Hi đoán được nguyên nhân tại sao cô không thích: “Nó có vị hơi giống tàu vị yểu*( nước tương, xì dầu), cam thảo.”
Đối với người biết nấu ăn thì mùi vị này có phần quen thuộc.
Cô không thích, Lê Chỉ đưa tay nhận lấy, nhấp một ngụm.
Mặc dù Thần Hi nói với Lê Chỉ rằng gia đình cô thực sự khá giàu có, nhưng mức độ giàu có của gia đình cô tương tự như những người mới giàu có, không thể so sánh với những thế hệ giàu có lâu đời như Lê Chỉ.
Nền giáo dục và kiến thức mà cô nhận được từ khi còn nhỏ hoàn toàn không thua kém Lê Chỉ.
Bình thường có thể không nhìn thấy nhưng trong dịp này, khí chất cao quý, kiến thức sâu rộng của một tiểu thư cao quý của Lê Chỉ có thể được thể hiện trọn vẹn.
Thần Hi có thể đã uống rất nhiều loại rượu nhưng cô ấy không bao giờ có thể kể được lịch sử hay văn hóa của rượu.
Lê Chỉ có thể.
Cô ấy giới thiệu mọi thứ với Thần Hi một cách chi tiết mà không hề thiếu kiên nhẫn.
Cô ấy có thể cưỡi ngựa, nếm rượu, chị gái xinh đẹp này thực sự tỏa sáng trong một lĩnh vực mà Thần Hi xa lạ, khao khát.
Thần Hi nheo mắt nhìn Lê Chỉ: “Có một loại rượu đỏ em không được biết tên.”
Lê Chỉ mỉm cười, lúm đồng tiền quả lê rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng: “Loại nào?”
Cô ấy dường như không uống nhiều, nhưng tổng cộng có bảy tám loại rượu.
Sắc mặt Lê Chỉ lúc uống rượu không được tốt, nhưng có lẽ là do say rượu, có Thần Hi ở bên cạnh nên nụ cười trên mặt rõ ràng tươi sáng hơn rất nhiều.
“Chỉ cần đợi vài phút, em sẽ tìm nó cho chị.”
Thần Hi buông tay Lê Chỉ, đi về phía người phục vụ ở nơi xa.
Lê Chỉ đứng đó cầm ly rượu nhìn về hướng Thần Hi.
Có rất nhiều cô gái mặc những màu sắc rực rỡ trong bữa tiệc thử rượu hoành tráng nhưng cô chỉ nhìn thấy Thần Hi.
Xung quanh dường như là một nền đen trắng, chỉ có Thần Hi mới là có màu sắc.
Thần Hi nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ gật đầu rời đi, cô đứng đó chờ đợi.
Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ, vẫy tay với cô.
Nụ cười trong mắt Lê Chỉ tan ra, chậm rãi vơi đi.
Thần Hi biết mình không phải người uống rượu giỏi, sợ mất mặt trước đám đông nên rất ít uống.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với nụ cười của Lê Chỉ, cô lại cảm thấy say, trái tim cô bị nụ cười của cô say đắm.
Cô nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ ở phía xa, nhưng cô không biết rằng cũng có người đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Tiểu thư, có muốn cùng nhau uống rượu không?”
Thần Hi thực sự rất xinh đẹp, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy gạc màu đỏ gợi cảm, rực rỡ gợi cảm khiến người ta thích thú.
Người lên tiếng là một cô gái tầm hai mươi tuổi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khiến cô mỉm cười gợi ý: “Cùng nhau nhé?”
Tất cả điều là con gái, có nghĩa điều đó là hiển nhiên.
Thần Hi từ chối: “Xin lỗi, bạn gái tôi vẫn đang đợi tôi ở bên kia.”
Cô dường như cảm thấy nhiệt độ trong đại sảnh quá cao nên thuận tay vén mái tóc dài ra sau tai.
Không có gì che chắn, dấu hôn nhỏ trên cổ lộ rõ.
Trên làn da trắng ngần, màu đỏ thẫm, hơi tím nổi bật, đầy mơ hồ, thể hiện sự chiếm hữu của người để lại dấu hôn.
Thần Hi đối với người kia nhẹ mỉm cười, đưa tay nhận lấy thứ cô muốn từ người phục vụ rồi quay người rời đi.
“Đoán tên ly rượu trên tay em.”
Thần Hi không đưa ly rượu ra, cô cầm trong tay, chỉ để Lê Chỉ xem màu sắc.
Ánh mắt Lê Chỉ rời khỏi người đang trò chuyện với Thần Hi từ xa, dừng lại ở dấu hôn trên cổ Thần Hi, lông mi rung lên, dái tai nóng lên.
“Màu đỏ đậm, có quá nhiều loại rượu vang đỏ giống nhau.” Lê Chỉ suy nghĩ một lúc, đoán ra một cái tên.
Thần Hi chưa từng nghe qua, nhưng điều đó cũng không ngăn được cô ấy lắc đầu, “Không đúng ~”
Lê Chỉ lại nói thêm mấy câu.
“Cả hai, đều không đúng” Thần Hi chậm rãi lắc đầu.
Cô cầm cốc lên uống một ngụm, sau đó nghiêng người hôn lên môi Lê Chỉ, truyền vị ngọt trong miệng cô.
Lê Chỉ có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thần Hi.
Thứ trong cốc không phải rượu mà là nước đường nâu ấm.
Thần Hi liếm môi dưới ẩm ướt, vô nghĩa nói: “Rượu này tên là ‘Ái’, tên tiếng Anh là ‘Yêu’.”
Hôm nay bà dì đến thăm đại tiểu thư, cô đã uống rất nhiều rượu đỏ, bây giờ cô phải uống một ít nước đường nâu để dung hòa.
Không phải là cô ấy không biết vừa rồi mình đang nhìn thấy Thần Hi ở phía xa.
Nhìn thấy có người cùng mình nói chuyện, dù không nói gì, đại tiểu thư cũng chắc chắn sẽ cảm thấy chua xót trong lòng.
Khi còn ngồi trên xe, cô không hài lòng vì Thần Hi mặc quá ít, tự tin nói rằng mình đang ghen.
Hiện tại Thần Hi một tay ôm chiếc bàn có rượu đỏ phía sau Lê Chỉ, giữ cô ở giữa mình và bàn, đưa hết vị ngọt trên đầu lưỡi vào miệng.
Nước đường nâu phục vụ cho hai mục đích, thật là tuyệt vời.
Thần Hi hôn lên khóe miệng Lê Chỉ, nụ cười trong mắt tràn ngập ý tứ.
Thấp giọng hỏi cô ấy: “Vợ~~ vẫn còn ghen à?”
“Nếu vẫn còn ghen, em sẽ hôn thêm hai lần nữa, cho đến khi không còn ghen.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Chỉ:… Chua
Hahahahahaha vì các bạn đều thích đại tiểu thư nên tôi sẽ đưa Thiến Thiến đi~~
#Dạo này bận quá nên ít ra chương mới!!!! Mọi người thông cảm nha!!!