Chương 29: (Thiến Thiến, ở lại với chị)
Đại tiểu thư thường chăm sóc tóc một cách tỉ mỉ và sang trọng nhưng hôm nay lại bừa bộn như vừa mới ngủ dậy.
Cô ấy đang mặc đồ ngủ, đôi má ngọc trắng lạnh lùng đỏ bừng, chỉ có đôi môi xinh đẹp là trắng bệch và bong tróc.
Đôi mắt đen láy và xuyên thấu đó giờ như chìm trong nước, mờ ảo, làm giảm đi sự sắc bén.
Giờ đây, thay vì trông giống khí chất lạnh lùng và nghêm khắc của Lê Chỉ, bây giờ cô ấy trông giống như một cô gái trẻ cần người chăm sóc.
Thần Hi chớp chớp mắt: “Vừa rồi đại tiểu thư gọi ta là gì?”
Ngày hôm đó Thần Hi nhìn vào điện thoại của Lê Chỉ, cô phát hiện ra tên của đã được đổi thành “Thiến Thiến” từ lúc nào đó, nhưng đại tiểu thư chưa bao giờ đích thân gọi cô bằng biệt danh này.
Ngược lại, đại tiểu thư luôn gọi cô bằng họ và tên một cách lạnh lùng và kiềm chế: “Thần Hi”.
Lê Chỉ giật mình trước câu hỏi, rồi nhận ra rằng cô đã buột miệng thốt ra hai từ mà mình muốn hét lên khi bất tỉnh.
Gò má vốn đã đỏ của cô giờ lại càng đỏ hơn.
Lê Chỉ đưa tay giữ cửa, bước sang một bên, chớp chớp mi không nhìn Thần Hi.
Thần Hi vẻ mặt khó hiểu đi vào, nàng cũng không có thay giày trước mà đưa tay sờ sờ trán Lê Chỉ.
“Hừ, nóng quá.”
Nhiệt độ bỏng rát làm bỏng lòng bàn tay của Thần Hi, ít nhất là 38 độ trở lên.
Thần Hi tim đập thình thịch, cau mày, vừa treo túi vừa hỏi: “Chị sốt khi nào, đã uống thuốc chưa?”
Giọng điệu của cô ấy trở nên nghiêm túc khi cô ấy lo lắng, “Tại sao chị không biết cách đến bệnh viện? Chị đâu phải là một đứa trẻ tám chín tuổi?”
Lê Chỉ dựa đầu vào cửa nhìn Thần Hi thay giày, đầu óc sưng tấy đau nhức, mắt choáng váng, cử động ngón tay cũng cảm thấy muốn nôn mửa.
“Buổi trưa uống thuốc, không muốn đi bệnh viện… chị không phải đứa trẻ.”
Cổ họng Lê Chỉ khô rát, không muốn nói một lời.
Nhưng mỗi câu hỏi Thần Hi hỏi, cô đều kiên nhẫn trả lời.
Đêm qua trời khá lạnh, nhiệt độ giảm xuống, có lẽ đêm qua cô bị gió lạnh lạnh cóng, sáng nay cô cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu có chút nặng trĩu.
Lúc đó cô ấy đã nghĩ sẽ không nghiêm trọng cho đến khi cô ấy bắt đầu lên cơn sốt vào buổi trưa.
Trợ lý đưa Lê Chỉ về, biết cô không thích nằm một mình trong bệnh viện nên anh đã mua thuốc và gửi cho cô.
Vừa rồi Lê Chỉ uống thuốc, lúc cô đang buồn ngủ nằm trên giường, cô rất nhớ Thần Hi.
Mùi hương của Thần Hi vẫn còn đọng lại trên ga trải giường mới thay, đọng lại trong lòng cô, khiến nỗi khao khát đó dâng cao vô hạn.
Rốt cuộc, Lê Chỉ nhịn không được lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Thần Hi, nhịn rất lâu cũng không nói cho Thần Hi biết mình bị bệnh.
Cô ấy chỉ kiềm chế bản thân và hỏi Thần Hi liệu tối nay có đến không.
Khi đó Lê Chỉ còn đang nghĩ nếu Thần Hi tới thì bản thân sẽ lái xe tới đón Thần Hi nếu không được thì Lê Chỉ có thể kêu tài xế đi.
Nhưng chờ hai ba phút, Thần Hi lại không lại trả lời
không đến…
Lê Chỉ đầu óc choáng váng, tầm mắt có chút mơ hồ, cô ấy ngơ ngác nhìn câu trả lời của Thần Hi hồi lâu, mới mím chặt đôi môi khô khốc, chậm rãi trả lời một chữ “Được”.
Cô ôm chặt điện thoại, rúc vào chăn, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp mạnh, cảm giác đau đớn có chút ngột ngạt.
Lê Chỉ tự nhủ rằng cơn sốt sẽ thuyên giảm.
Chừng nào con người còn ốm đau thì họ sẽ dễ bị tổn thương, đây là chuyện bình thường và đó không phải lỗi của Thiến Thiến.
Thần Hi không biết nàng bị bệnh, nếu không thì cho dù chỉ có mối quan hệ trên hợp đồng cô c cũng sẽ tới gặp Lê Chỉ.
Thần Hi tốt bụng và chu đáo, sẵn sàng dành cả đêm để sắp xếp những điều bất ngờ cho Lê Chỉ, chứ đừng nói đến việc đến gặp Lê Chỉ vào lúc này.
Lê Chỉ dùng đầu ngón tay nóng hổi bấm vào đoạn video giám sát mà cô đã lưu lại.
Trong video, Thần Hi đang bận rộn trèo lên xuống để dán các chữ cái tiếng Anh ” Happy Birthday” lên cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn của cô.
Trong quá trình giám sát, chiếc ghế mà cô đang bước lên hơi lắc lư và cô gần như ngã xuống nhiều lần.
Lê Chỉ giật mình khi nhìn thấy nó, Thần Hi sợ hãi vỗ nhẹ vào ngực mình.
Thần Hi cũng sợ mình bị ngã.
Thần Hi cũng sẽ run rẩy vì những quả bóng bay bất ngờ nổ tung.
Thần Hi cũng sẽ bị dính dầu vào mu bàn tay trước khi tự tin phục vụ cho mình một bữa ăn đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng những gì Thần Hi làm chẳng nói lên điều gì.
Ngày hôm đó cô chỉ đứng dưới ánh nến rực rỡ, mỉm cười, giấu hai tay sau lưng với đôi mày cong cong, mỉm cười chúc đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ.
Cũng giống như là một ngày bình thường.
Chưa có ai quan tâm đến Lê Chỉ.
Sẽ không có ai bận tâm làm những việc này cho cô ấy mà không mang lại lợi ích gì cho công ty.
Chỉ có Thần Hi làm điều đó
Thần Hi giống như đôi dép màu hồng đặt ở lối vào, mang lại chút màu sắc sống động cho căn phòng đen trắng này.
Lê Chỉ nhìn thân hình mảnh khảnh bận rộn trên màn hình, tầm mắt mơ hồ.
Thiến Thiến.
“Thần Hi ” Lê Chỉ tựa người vào khung cửa nhìn về phía mình đang quay lưng về phía Thần Hi.
Có lẽ cô ấy quá bối rối vì sốt, thậm chí cô ấy còn không biết là Thần Hi đang thay giày hay là Thần Hi tức giận và phớt lờ mình.
Thần Hi vốn là nói tối nay cô ấy có việc nên không đến, nhưng hiện tại cuối cùng cô ấy cũng đến gặp mình nếu mình chọc giận Thần Hi, liệu Thần Hi có quay đầu bỏ đi không?
Lê Chỉ có chút hoảng hốt, đầu ngón tay cử động, mím đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói: “Thần Hi, chị uống thuốc rồi, em đừng tức giận.”
Trong giọng điệu trầm thấp của Lê Chỉ có chút nịnh nọt.
Thần Hi hơi giật mình, lúc cô vừa thay giày vừa định quay người lại thì một thân hình nóng bỏng chậm rãi áp vào lưng cô.
Đối phương nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tựa cằm lên vai cô, hơi thở nặng nề khi bị bệnh của Lê Chỉ thổi vào chiếc cổ nhạy cảm của cô, khiến trái tim Thần Hi run rẩy.
Giọng nói phía sau trầm thấp và khàn khàn: “Chị.”
Lê Chỉ nói: “Chị là bệnh nhân.”
“Đừng tức giận với chị.”
Lời nói tựa như chứa đựng sự bất bình vô hạn khiến Thần Hi đau lòng đến đỏ mắt, trong lòng như bị búa đập mạnh, đau âm ỉ.
Đại tiểu thư bị bệnh đã đủ vất vả rồi, nhưng tại sao lại không thể kiềm chế tốt giọng điệu của mình?
Người phía sau ôm lấy cô như một cái lò, nhiệt độ nóng bức xuyên qua quần áo xuyên qua trái tim Thần Hi.
Thần Hi cắn môi dưới, quay người ôm Lê Chỉ: “Thực xin lỗi.”
Cô hít một hơi thật sâu để kìm nén sự nóng nảy trong mắt, “Em không cố ý làm tổn thương chị, em chỉ quá lo lắng.”
Thần Hi dịu giọng nói: “Bây giờ chúng ta uống thuốc xong, chúng ta lên giường nằm đi nhé?”
Thần Hi dẫn dụ Lê Chỉ vào phòng ngủ.
Đối phương ngồi ở mép giường, Thân Hi dùng ánh sáng của đèn ngủ lấy thuốc trên bàn đầu giường.
Trên bảng thuốc xếp ngay ngắn đã thiếu mất hai viên thuốc, chắc chắn là Lê Chỉ đã uống rồi.
Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ.
Lê Chỉ chậm rãi phản ứng lại, ánh mắt từ trong thuốc chuyển đến khuôn mặt của Thần Hi.
Cô vòng tay qua eo Thần Hi và vùi mặt vào bụng cô, như thể điều này sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
“Chị không hề nói dối em, chị đã uống thuốc rồi.”
Đó là thuốc hạ sốt.
Nhưng phải mất ít nhất một hoặc hai giờ để có hiệu lực.
Thần Hi đặt tay lên vai Lê Chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu hai tiếng nữa mà cơn sốt không thuyên giảm thì chúng ta đến bệnh viện nhé?”
“Không đi bệnh viện.”
Lê Chỉ khẽ cau mày, giọng nói nghẹn ngào, như thể cô đang từ chối từ “bệnh viện” từ tận đáy lòng.
“Cơn sốt sẽ không giảm.” Thần Hi đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Lê Chỉ.
Cô ngồi ở mép giường ngẩng đầu lên, mắt buồn ngủ quá không mở nổi, hơi thở chậm và nặng nề, khuôn mặt ngẩng lên thật hiền lành và lặng lẽ, cô để Thần Hi vén tóc lên và đặt lòng bàn tay lên trán mình.
Vẫn còn nóng.
“Trước tiên ngủ hai tiếng.”
Thần Hi vén chăn lên, Lê Chỉ cởi giày rồi nằm vào trong.
Hơi ấm trong chăn vẫn còn đó, Lê Chỉ chạm vào gối cũng không muốn mở mắt.
Trước khi mất đi ý thức ngủ say, cô đưa tay nắm lấy tay Thần Hi, giọng mơ hồ nói: “Thiến Thiến, ở lại với chị.”
Lòng bàn tay của Lê Chỉ rất nóng, nóng như trán cô.
Đôi mắt Thần Hi chớp chớp, cô cụp mắt xuống nhìn bàn tay mình đang nắm.
Những rào cản mỏng manh mà Thần Hi dựng lên trong lòng hơn bốn ngày dường như đã bị tan chảy bởi nhiệt độ nóng này.
Thần Hi nhẹ nhàng thở dài.
Đại tiểu thư ốm yếu, lại dễ thương ngoan ngoãn đến mức không thể tin được.
Dù có tàn nhẫn đến đâu, cô cũng không thể chịu đựng được việc bỏ mặc bản thân ốm yếu của mình trong một ngôi nhà rộng lớn và trống trải như vậy.
Thần Hi cúi đầu hôn lên trán Lê Chỉ, “Ngủ đi.”
Lê Chỉ đang nhíu mày khó chịu, chậm rãi giãn ra, cô vùi một bên mặt vào gối, nửa cuộn người, tựa lưng vào Thần Hi ngủ thiếp đi.
Thần Hi lấy điện thoại ra xem giờ.
Giả sử đại tiểu thư vừa uống thuốc, sau hai giờ mà sốt không giảm thì phải đưa bà đi bệnh viện.
Thần Hi chưa bao giờ cảm thấy việc dành thời gian cho Lê Chỉ khó khăn đến thế.
Thần Hi luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh khi họ gặp nhau, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy mỗi phút thay đổi trên điện thoại của mình đều dài vô cùng.
Cô lấy một tay ra một chiếc nhiệt kế mới tinh từ túi thuốc trên bàn cạnh giường ngủ.
Thần nhìn vào ngọn đèn ngủ mờ ảo và thấy con số trên vẫn ở mức 40c.
Lẽ ra đại tiểu thư phải tự mình đo trước.
Thần Hi vô cớ tức giận.
Đại tiểu thư đã bị nóng nặng đến mức như vậy nhưng lại không muốn đến bệnh viện, sau khi bị nóng đến chết, đại tiểu thư có phải mới chịu đến bệnh viện không?
Cô quay lại trừng mắt nhìn Lê Chỉ rồi rút tay ra khỏi lòng bàn tay.
Thần Hi không muốn chìu hư cô ấy!
Lê Chỉ lông mày lập tức nhíu lại, lông mi dày run rẩy, vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê, khó chịu.
Thần Hi bĩu môi, thu tay lại, cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên đôi môi khô khốc của Lê Chỉ.
Cô mím môi dưới, lông mi rũ xuống, tim đau nhói.
Thần Hi dỗ Lê Chỉ buông ra, đi ra ngoài đun một nồi nước, sau đó ngồi trở lại trên giường, chậm rãi đút vào miệng Lê Chỉ.
Thần Hi ngồi ở bên giường nhìn điện thoại di động, đầu tiên cô sửa lại bản thảo đầu tiên, sau đó tra Baidu cách hạ sốt nhanh chóng.
Khoảng mười hai giờ đêm, Lê Chỉ toát mồ hôi.
Thần Hi lại kiểm tra nhiệt độ của cô.
38·5c.
Tảng đá lớn treo trong lòng Thần Hi cuối cùng cũng rơi xuống.
Ít nhất cơn sốt đã biến mất.
Thần Hi cầm nhiệt kế, ngơ ngác ngồi ở mép giường, cảm giác muốn khóc.
Cô không biết hôm nay Lê Chỉ lại bị bệnh, việc đột nhiên đến đây cũng chỉ là ý nghĩ bất chợt mà thôi.
Thần Hi không dám nghĩ, nếu như hôm nay mình không tới, đại tiểu thư sẽ phải một mình vượt qua sao?
Thần Hi liếc nhìn chiếc điện thoại di động bên cạnh, lông mi rung rung.
Tâm trạng của đại tiểu thư khi gửi tin nhắn cho cô ấy là gì?
Thần Hi hít sâu một hơi, rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
Cô dùng khăn lau mặt cho Lê Chỉ, sau đó đi tắm, thay một chiếc áo choàng tắm thoải mái ở nhà, leo lên giường ôm lấy Lê Chỉ.
Thần Hi đêm đó ngủ không ngon giấc, gần như hai ba giờ lại tỉnh dậy.
Cô luôn mơ về cảnh tượng được cùng mẹ lên giường trong bệnh viện.
Lúc đó cô ấy ngủ không ngon, hoặc không dám ngủ sâu, vì sợ khi ngủ rồi tỉnh dậy, mẹ đã đi rồi.
Bầu trời bên ngoài lờ mờ sáng.
Thần Hi nhìn thời gian, đã gần sáu giờ rồi.
Lê Chỉ đã hết sốt, nhiệt độ cơ thể gần như bình thường, nhiệt độ cơ thể đã trở về mức 36, 7 độ C.
Thần Hi đứng dậy, đang định nấu chút gì đó để ăn.
Cô lặng lẽ đi ra ngoài, trong bếp tương đối ít động tĩnh, lúc Lê Chỉ tỉnh lại, cô tưởng Thần Hi đã đi rồi.
Lê Chỉ đưa tay chạm vào bên cạnh, vừa không chạm vào ai, cô liền từ trên giường ngồi dậy.
Cảm giác lâng lâng mà cô cảm thấy ngày hôm qua đã biến mất, và cô chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như bây giờ.
Sự hỗn loạn phù sa như đã bị mưa cuốn trôi, bây giờ lại trong trẻo và rộng mở.
Lê Chỉ giơ tay nhéo nhéo lông mày, nhìn quanh phòng.
Thần Hi không có ở đó.
Lê Chỉ xuống giường đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng ngủ liền ngửi thấy mùi cháo thơm nồng.
Cô hít một hơi thật sâu và đi về phía nhà bếp.
Thần Hi đang đeo tạp dề đang đập trứng vào bên trong, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại.
“Chị tỉnh rồi à?” Thần Hi rửa tay rồi đi tới, đưa tay đặt lên trán Lê Chỉ.
Lê Chỉ hai mắt chớp chớp, động tác nhanh hơn não, đưa tay nắm lấy cổ tay Thần Hi.
Cơ thể cô vô thức ngả về phía sau để tránh cho Thần Hi đo nhiệt độ cho cô.
Thần Hi nghi ngờ nhìn Lê Chỉ..
Lông mi dài của Lê Chỉ run lên, cô có cảm giác áy náy nhìn Thần Hi, “Chị nghĩ cơn sốt vẫn chưa hạ, đầu còn đau.”
Cô nhìn xuống cổ tay Thần Hi, nhẹ giọng nói: “Em hãy ở lại với chị thêm một ngày nữa.”
Cơn sốt của Lê Chỉ vẫn chưa giảm, Thần Hi đã rõ ràng hơn cô rất nhiều.
Nhìn thấy cô ấy đang nói dối với đôi tai đỏ hoe, Thần Hi muốn cười.
“Thưa đại tiểu thư, chị đang hành động như một đứa trẻ muốn làm nũng với em phải không?”
Thần Hi quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Lê Chỉ.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của cô ấy đã đỏ bừng khi hỏi cô ấy lời nói ấy.
“Chị mua cho em một cái túi.” Lê Chỉ lấy ra con át chủ bài, “Mua thật nhiều túi.”
Chỉ ở lại với cô ấy một ngày thôi sao?
Thần Hi cố ý hừ một tiếng: “Em là loại mê túi đến mù quáng như vậy sao?”
Lê Chỉ dựa vào ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn Thần Hi, trong mắt nở nụ cười rạng rỡ.
“Em là vậy.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói: Thiến Thiến: Không biết phản bác thế nào (cau mày)