Chương 13: (Là màu đỏ)
Điều hòa trong xe được bật lên, nhiệt độ không quá cao nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí xung quanh dần nóng lên theo hơi thở của Thần Hi
Lê Chỉ biết nàng đang nói gì, nhưng giả vờ không hiểu.
Lê Chỉ còn cố tình hỏi ngược lại, “Em biết chị thích gì?”
Thần Hi hồ nghi chớp chớp mắt, “Em gửi ảnh chị không nhận được sao? Em hỏi chị thích loại nào hơn.”
“Nhưng chị lại không trả lời em, cho nên em đoán đạu tiểu thư thích cái gì.”
Lê Chỉ ánh mắt không nhìn đến Thần Hi, ánh mắt dừng ở nàng váy ngắn thắt lưng khuy áo, thanh âm có chút mềm mại.
Không phải là giọng điệu chất vấn mà có vẻ khó xử với ai đó, “Không trả lời em,em lại ngừng gửi cho chị à?”
Hóa ra Lê Chỉ có nhìn thấy được tin nhắn đó.
Thần Hi cười cười, hai tay ôm lấy vai Lê Chỉ “Vậy lần sau ta tiếp tục nhắn,có được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Lê Chỉ, “Gửi cho đến khi đại tiểu thư chịu trả lời em.”
Lê Chỉ lông mi khẽ động, bàn tay trên eo nắm lấy eo thon của nàng nhẹ nhàng đẩy ra.
Chuyển chủ đề, Lê Chỉ dùng giọng điệu không tự nhiên hỏi: “Buổi tối em mặc màu gì?”
Thần Hi cúi đầu nhìn nàng, khóe mắt nhếch lên nụ cười ranh mãnh, dùng ngón tay nhéo véo góc váy, nhấc lên.
“Nó màu đen~”
Lê Chỉ trong lòng hơi thất vọng, cho đến khi ngón tay che dưới váy ngắn bắt lấy sợi dây thừng mảnh mai, trong lòng lập tức sáng lên.
Lê Chỉ ngước mắt nhìn Thần Hi, nàng cười như một tiểu hồ ly đang đắc thắng.
“Là màu đỏ,” Lê Chỉ mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói: “Nói láo.”
Thần Hi ánh mắt rơi vào trên mặt Lê Chỉ nàng có chút sững sờ.
“Làm sao vậy?” Lê Chỉ cảm giác mình đụng phải đồ vật, “Phải không?”
“Màu đỏ,” Thần Hi nhướng mi, ngón tay chỉ vào Lê Chỉ khóe miệng, đôi mắt cong cong, “Vừa rồi chị cười, trông thật xinh đẹp.”
Lê Chỉ ngày thường đều có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, lạnh lùng đẩy người cách xa ngàn dặm, nhìn như rất gần mà lại như cách xa.
Cho đến bây giờ khi cô ấy cười, nó như thể tảng băng vỡ tan và bộc lộ cảm xúc thực sự dưới vẻ ngoài lãnh đạm.
Giọng điệu khen ngợi của Thần Hi quá nghiêm túc, không giống như một lời tâng bốc bình thường.
Không biết vì sao, Lê Chỉ cảm thấy bên tai có chút nóng.
“Muốn ngồi trong xe sao?” Thần Hi hỏi.
Lệ Chi lắc đầu, “Lên lầu thôi.”
“Không nên ở trong xe, quá chặt,” Lê Chỉ nói
Không đủ cho cả hai thân mặt,phải không?
Đại tiểu thư không nhắc tới Thần Hi, thu lời trong lòng.
Hai người xuống xe đi lên lầu, lúc đi thang máy, Lê Chỉ nghi hoặc hỏi nàng.
“Cảm thấy không thoải mái sao?”
Thần Hi cũng thích chiếc quần màu đỏ trông rất đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ về nó thôi là Thần Hi lại đã cảm thấy khó chịu.
Chỉ là một sợi dây, đi lại cũng sẽ sinh ra ma sát.
Thần Hi da mặt dày như vậy, gò má bị nàng vô ý thức hỏi, gò má hơi hơi nóng lên, “Xem ra rất tốt.”
Thần Hi hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút mất tự nhiên, “Chỉ cần nhìn là được.”
Lê Chỉ hỏi xong, cô cũng cảm thấy không thích hợp nên quay mặt đi chỗ khác.
Lê Chỉ không nhìn Thần Hi và Thần Hi cũng rất xấu hổ khi nhìn Lê Chỉ, đôi mắt cô ấy dán chặt vào những con số trong thang máy.
“Đợi một lát nữa chị sẽ khen em xinh đẹp.”
“được rồi.”
“E m muốn thành thật một chút.” Thần Hi cổ đỏ lên.
Lê Chỉ nghĩ rằng Thần Hi đã từng mặt qua kiểu nôi y như vậy, nhưng bây giờ có vẻ như đây là lần đầu tiên, vì vậy Lê Chỉ muốn cười.
Lê Chỉ cố nén cười, quay đầu nhìn Thần Hi, “Được.”
Thần Hi cảm thấy rằng không nên ở lại trong thang máy này quá lâu, vì vậy cửa thang máy vừa mở ra Thần Hi liền rời khỏi thang máy..
Lê Chỉ đưa tay kéo cổ tay Thần Hi, “Đừng đi sai nhé.”
Cấu hình toàn bộ ở đây về cơ bản là một thang máy, một hộ gia đình và không có khả năng xảy ra sai sót.
Nhưng khi Lê Chỉ đưa tay ra, nên Thần Hi cũng dừng lại, lông mi khẽ rung sau đo Thần Hi bước theo sau Lê Chỉ
Trước khi Thần Hi vào cửa nhà, nàng cảm thấy rằng ngôi nhà của Lê Chỉ có thể hơi lớn.
Mãi cho đến khi bên kia mở cửa và bật đèn, Thần Hi mới nhận ra rằng trí tưởng tượng của bản thân về căn nhà của phú bà tỷ tỷ vẫn chưa đủ táo bạo.
Căn nhà của Lê Chỉ ở tầng mười sáu, một căn hộ sang trọng tiêu chuẩn, diện tích nhìn khoảng hai trăm sáu mươi mét vuông.
Lê Chỉ dựa vào cửa ra vào, không nhắc nhỡ đến việc Thần Hi thay giày, và vươn tay bật đèn pha lê.
Trong phòng khách, ba chiều đèn chùm pha lê lần lượt sáng lên, cả căn phòng trong nháy mắt như ban ngày, thoạt nhìn trong suốt rộng rãi.
So với phong cách trang trí cổ điển và trang trọng của ngôi nhà của Lê Gia, ngược lại ở đây được trang trí theo phong cách hiện đại thuần túy.
Lớn và đơn giản.
Điều đáng chê duy nhất là cách trang trí quá lãnh đạm, không có chút hơi thở cuộc sống nào.
Căn phòng khách sạn mà họ lần trước đến còn có cảm giác giống như ở nhà hơn ở nơi này.
Phong cách trang trí trong nhà của Lê Chỉ giống như ấn tượng đầu tiên khi Thần Hi gặp năng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Có sự sang trọng và lãnh đạm ở khắp mọi nơi.
Thành thật mà nói, trước khi vào cửa, mặt của Thần Hi vẫn còn nóng, sau khi nhìn thấy phong cách trang trí đen trắng, trong lòng lại trở nên khổ hạnh hơn rất nhiều.
Không còn chút cảm xúc gì nữa cả.
Thần Hi không biết tâm trạng của Lê Chỉ như thế nào khi sống trong một ngôi nhà lớn như vậy mỗi ngày.
Nhưng nếu được phép sống trong một biệt lãnh đạm như vậy Thần Hi thà sống trong ký túc xá còn hơn.
Thần Hi không muốn phước lành này cho bản thân.
Quét mắt một cái, Thần Hi trở lại cởi giày, nhẹ nhàng thở dài nói: “Sống ở nơi này, em có cảm giác không thể thở.”
Lê Chỉ treo túi lên, “Không lớn sao?”
Không có nơi nào tốt hơn so với ở nơi này.
“Rộng, nhưng trông giống văn phòng hơn là nhà.”
So với ở đây thì ở văn phòng sẽ thú vị hơn.
Lê Chỉ hơi sửng sốt, không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy.
Phong cách trang trí của căn phòng này là do Lê Chỉ tự thiết kế từ những năm đầu tiên, lúc đó Lê Chỉ nghĩ rằng nó nên đơn giản.
Lê Chỉ thường dành phần lớn thời gian của mình ở công ty, và nơi này không giống như một ngôi nhà mà là một nơi để ngủ.
Lê Chỉ lấy điện thoại di động ra, “Vậy chị đi kiểm tra xem khách sạn gần đây còn phòng trống không.”
“Không cần quá phiền phức a.” Thần Hi vươn tay tắt đèn pha, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở lối vào.
Thần Hi ép Lê Chỉ vào cửa, vươn tay tháo điện thoại nhét vào túi quần, đặt tay lên eo.
“Bây giờ cảm thấy tốt hơn.”
Ánh đèn ngoài hiên như lọt vào mắt nàng, lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Hai người nhìn nhau, và một bầu không khí gọi là mơ hồ bao trùm xung quanh.
Cuối cùng cũng lấy lại được vị trí, Thần Hi chủ động hôn lên môi Lê Chỉ..
Khi chiếc váy ngắn bị tuột xuống phía dưới được chân dẫm phải, Lê Chỉ cụp mắt nhìn xuống.
Thần Hi trong veo trắng ngần, sợi dây đỏ thắt quanh eo càng làm tôn lên vẻ kiều diễm, quyến rũ.
“Có đẹp không.” Với giọng điệu đầy tự tin của Thần Hi.
Lê Chỉ dùng một ngón tay trỏ nhẹ xoay liền đem sợi dây đỏ hoàn toàn đưỡ tháo ra.
“Đẹp.”
Màu đỏ rất hợp với Thần Hi.
Những lời không cần thiết dường như được trao đổi giữa môi và răng, lời khen tuyệt vời nhất mà Lê Chỉ dành cho Thần Hi là khi hai người nói cũng nhau tắm..
Lúc đầu, Thần Hi vẫn cảm thấy phong cách trong phòng rất lạnh đạm, nhưng khi tình cảm được hâm nóng, nàng không còn tâm trí để nghĩ về chuyện đó nữa
Phong cách phòng ngủ của Lê Chỉ cũng giống như bên ngoài, nếu không phải nhìn thấy quần áo của Lê Chỉ được gấp gọn gàng và đặt cạnh giường, Thần Hi sẽ còn tưởng rằng căn nhà này chưa từng có ai ở.
Đây là lần đầu tiên Thần Hi tiếp xúc gần gũi với không gian riêng tư của Lê Chỉ ngoài ngôi nhà của Lê Gia.
Đại tiểu thư không biết mình mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay chỉ đơn giản là thích ngăn nắp, mọi thứ đều ngăn nắp.
Thần Hi xấu hổ quấn áo choàng tắm, gấp váy ngắn và áo phông, đặt ngay ngắn bên cạnh quần áo của đại tiểu thư.
“Em có thể làm bất cứ điều gì khiến em thoải mái,em đừng để ý muốn đều tương tự chị.”
Lúc Lê Chỉ từ phòng tắm đi ra đang lau tóc, Lê Chỉ nhìn thấy Thần Hi đang quỳ trên giường gấp quần áo.
Sau khi tắm rửa xong, sau đó Thần Hi đi vào.
Lê Chỉ lấy máy tính ra và ngồi trên cửa sổ để xử lý công việc của mình.
Âm thanh của vòi hoa sen vang lên, những giọt nước lần lượt rơi trên cơ thể Thần Hi khiến cho cả căn phòng đang yên tĩnh cũng nghe thấy rõ âm thanh ấy.
Thần Hi ngâm nga một bài hát trong phòng tắm với cửa kính đóng chặt, trộn lẫn với tiếng nước không rõ ràng.
Lê Chỉ ban đầu tập trung vào công việc, nhưng bây giờ sự chú ý của bản thân lại chuyển sang phòng tắm một cách vô thức.
Và Lê Chỉ cũng không cảm thấy tức giận chút nào, có vẻ như nó khá thư giãn khi bị ảnh hưởng bởi Thần Hi.
Đây là lần đầu tiên Lê Chỉ thấy rằng ngôi nhà của mình có thể có một bầu không khí thoải mái như vậy.
Nếu có thể, Lê Chỉ hy vọng rằng lần sau hai người hẹn nhau vẫn là ở nơi này.
Tuy nhiên, Thần Hi cũng nói rõ rằng môi trường quá lãnh đạm khiến cho nàng không thể thoải mái.
Lệ Chi suy nghĩ một chút, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý.
Khi Thần Hi ra lau tóc, nàng nhìn thấy Lê Chỉ đang nghiêm túc xử lý công việc.
Thần Hi ngồi bên giường, tự động sáy tóc không muốn làm phiền.
Thần Hi không ở trong nhóm, Nhan Đà và Tiếu Tiếu đang chơi trò chơi trực tuyến để làm nhiệm vụ.
Có lẽ bởi vì không tìm thấy ai trong trò chơi, Nhan Đà đã gửi tin tức cho cả nhóm.
[Mèo dũng cảm không ngại khó khăn]
Nhan Đà: “Tiếu Tiếu, cậu đâu rồi, tại sao cậu lại chết”?
Tiếu Tiếu:” Ồ, tớ đi tắm thôi, tại sao thanh máu lại biến mất, đợi tôi hồi sinh. /hôn”
Thần Hi đã gửi riêng một bức ảnh chụp màn hình nụ hôn của Tiếu Tiếu cho Nhan Đà.
Nhan Đà không biết điều gì đang diễn ra trong đầu, dù sao, trả lời tin nhắn khá là kiêu ngạo.
[Hôn thì có gì sai, trong game cô ấy vẫn là vợ tớ. ]
Thần Hi vỗ tay khen ngợi cô.
[Cậu thật lợi hại a, nếu cậu có bản lĩnh hãy nói lời này với Tiếu Tiếu. ]
[Vợ tớ đã sống lại, tạm biệt. ]
Nhan Đà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, và gửi một câu khác cho Thần Hi
[Hãy trân trọng kỳ nghỉ Quốc khánh của cậu, sẽ vào huấn luyện quân sự có thể cậu sẽ không có nhiều thời gian như vậy a. ]
Thần Hi hít một hơi.
Nàng không quan tâm nàng không quan tâm, nàng giả vờ như không nhìn thấy một điều khủng khiếp như vậy.
Thần Hi thu lại vẻ tươi cười, khóe mắt nhìn thấy Lê Chỉ ngồi bên cửa sổ, nàng đột nhiên nhớ tới những gì mình đã nói trong xe.
“Đại tiểu thư, hình như có người gửi tin nhắn cho chị~”
Lê Chỉ nghi ngờ liếc nhìn điện thoại, sau đó điện thoại rung lên.
Lê Chỉ mở hộp thoại của Thần Hi, và một nhân vật phản diện hôn Lê Chỉ điên cuồng, toàn bộ màn hình tràn ngập những nụ hôn “hôn” rực lửa.
Lê Chỉ ngước nhìn Thần Hi.
Thần Hi lông mày cong cong ngồi ở mép giường, cổ áo choàng tắm mở ra một nửa, lộ ra nàng trắng như tuyết thon thả như cổ thiên nga.
Thấy đại tiểu thư nhìn sang, Thần Hi cố ý gãi đầu vén tóc của nàng ra sau, vừa nháy mắt vừa nhiệt tình hôn nàng.
“mua~”
Lê Chỉ trong mắt hiện lên một tia cười nhạt, cúi đầu gửi tin nhắn cho nàng.
Hai người rõ ràng ở cùng một phòng nhưng họ đang liên lạc bằng điện thoại di động.
Có lẽ là bởi vì bầu không khí quá tốt, Lê Chỉ còn do dự, thì tin nhắn cứ như vậy mà xuất hiện.
[Thần Hi, chị thuê cho em một căn nhà, một phòng ngủ và một phòng khách đều ở bên ngoài khuôn viên trường. ]
Thần Hi do dự trong khi xem điện thoại
Trên thực tế, Thần Hi sống trong ký túc xá rất tốt, và Thần Hi cũng không có ý định chuyển ra ngoài.
Thấy Thần Hi đang cúi đầu cầm điện thoại nhưng không trả lời, Lê Chỉ xoay xoay ngón tay, trong lòng cảm thấy trống rỗng khó hiểu.
Có vẻ như có một lỗ hỏng nhỏ đã phá vỡ mọi thứ đang lang rộng ra bên ngoài..