Chương 54: 54
Thích Đình Tiên về Mỹ vào ngày 28 âm.
Úc Tri dối Úc Lan Hâm rằng Thích Đình Tiên bay vào giữa trưa nên mới sáng hai người đã ra ngoài, thuê một khách sạn gần sân bay quấn quýt với nhau cả buổi mới giải tỏa được mấy ngày ở nhà không dám động tay động chân.
Lớp học của Vương Kiều Giảo cũng kết thúc vào ngày hôm đó, Úc Tri thu dọn đồ đạc, lấp bụng đại vài thứ, chờ đến giờ mới lái xe đi đón Vương Kiều Giảo về nhà.
Đây là lần đầu tiên cậu ở riêng với em gái khác cha khác mẹ sau khi về nhà, vốn cậu muốn trò chuyện với Vương Kiều Giảo về chuyện của Thích Đình Tiên, nhưng khi vẫn chưa tìm được lời nào thích hợp để mở miệng thì cô bé đã cúi đầu tìm băng cá nhân trong túi đưa qua, “Dưới cổ, che lại đi.”
Úc Tri ngẩn ngơ vội vàng kéo gương xuống xem, điều hòa trong xe khá cao, cậu cởi áo khoác ngoài, cởi hai cúc áo sơ mi vừa hay để lộ vết đỏ mơ hồ trên xương quai xanh.
Úc Tri dùng băng cá nhân che lại, cài cúc áo, “Chuyện của anh và cậu ấy…”
“Em sẽ không nói với dì Hâm.” Vương Kiều Giảo nói, “Anh không cần phải thế.”
Úc Tri nhìn cô bé, cảm thấy cô bé đã trưởng thành nhiều rồi, “Cảm ơn em.”
“Dì Hâm đối xử với em rất tốt, em cũng rất thích tiểu Ngọc… dù em không gọi anh là anh trai nhưng em không ghét anh.” Vương Kiều Giảo nói, “Em không muốn gia đình lại tan vỡ.”
Nói cách khác, chuyện của cậu và Thích Đình Tiên là một trái bom hẹn giờ ảnh hưởng đến quan hệ gia đình.
Úc Tri không biết đáp lại thế nào chỉ đành im lặng lái xe về nhà, tuy chuyện này vẫn là một chuyện rất khó giải quyết ở chỗ Úc Lan Hâm nhưng có lời hứa của Vương Kiều Giảo đã mang lại cho cậu chút an ủi ngắn ngủi.
Sau giao thừa năm mới, cả nhà Úc Tri ai về phòng nấy, Úc Tri đã hẹn với Thích Đình Tiên trò chuyện một lúc nhưng Thích Đình Tiên lại nói mẹ và em trai muốn gặp cậu, hỏi có được hay không.
Úc Tri không từ chối.
Cậu nghĩ rằng cậu phải nên rất ghét mẹ của Thích Đình Tiên nhưng khi video được kết nối, khuôn mặt tươi cười của Thích Đình Tiên xuất hiện trên màn hình, bàn tay của người phụ nữ cũng nhẹ nhàng vén mái tóc của Thích Đình Tiên ra sau, em trai cậu cũng vụng về bắt chước hành động đó vò tóc cậu, bị Thích Đình Tiên bắt lại.
Cậu có thể hiểu vì sao Thích Đình Tiên bị tổn thương nhiều lần như thế vẫn không buông bỏ hai người này.
Cậu gọi, “Cô ạ.”
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng gầy guộc của người phụ nữ xuất hiện trước ống kính nhưng trông còn e dè hơn cả cậu, họ giới thiệu với nhau đầy khô khan, sau đó người phụ nữ mới thở dài nói lời cảm ơn.
Úc Tri đang không hiểu thì nghe người phụ nữ nói tiếp, “Từ lúc Đình Tiên qua đây vẫn không vui vẻ gì, sau khi bị thương lại càng… cho đến khi con đến tìm thằng bé, thằng bé mới giống như sống lại…”
“Khi cô đưa nó đi quả thật là muốn bù đắp cho nó, dù sao thằng bé cũng là con của cô, cô yêu thằng bé,” Mẹ của Thích Đình Tiên nói, “Nhưng cô thật sự không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù là trước đây hay bây giờ cô cũng thật sự… không xứng đáng là một người mẹ, may mà có con.”
“Mẹ lại nói cái gì đấy?” Thích Đình Tiên đến gần đuổi mẹ đi rồi xuất hiện trên màn hình, “Sean vừa làm đổ nước, tớ đi lau bàn, mẹ tớ không nói gì với cậu chứ?”
Úc Tri lắc đầu, “Bà ấy nói yêu cậu.”
“Tớ biết.” Thích Đình Tiên không để ý, hoặc là thật sự không để ý lắm, ngẫm nghĩ, “Dù cho cô Úc có không đồng ý chuyện tụi mình thì bà cũng yêu cậu.”
Thích Đình Tiên luôn suy nghĩ cho cậu. Con tim Úc Tri nóng lên, rồi lại nghĩ đến lời mẹ Thích Đình Tiên nói, cảm thấy lúc trước mình đi tìm Thích Đình Tiên là quyết định chính xác nhất.
“Tớ nói với mẹ rồi,” Thích Đình Tiên nói, “Chờ học đại học xong sẽ về nước, chúng ta tiết kiệm rồi mua một căn nhà nhỏ ở Kinh Châu.”
Bên Mỹ đang là buổi chiều, ánh nắng tràn vào chiếu sáng căn phòng của Thích Đình Tiên rực rỡ ấm áp, giống như tương lai mà Thích Đình Tiên đã nói với cậu vậy.
Úc Tri định hỏi sao cậu lại muốn để mình gặp mẹ, Thích Đình Tiên ở bên kia đáp lời đối phó với Sean cứ kêu mình suốt rồi trốn vào một góc yên tĩnh hơn, “Cậu muốn giới thiệu tớ với người nhà của cậu, tớ cũng muốn giới thiệu cậu với người nhà của tớ.”
Thích Đình Tiên vẫn còn nhớ lời cậu nói, dù rằng mối quan hệ giữa mẹ con giữa hai người không quá sâu sắc.
Họ đúng là bổ sung cho nhau ở một số khía cạnh, Úc Lan Hâm có thể cho họ sự quan tâm và yêu thương nhưng lại không thể chấp nhận việc họ bên nhau; Mẹ của Thích Đình Tiên tuy trong mắt Úc Tri là bất công nhưng bà lại là người lớn duy nhất chấp nhận mối quan hệ của họ.
Úc Tri nói chuyện đến khi buồn ngủ, Thích Đình Tiên bảo cậu ngủ rồi sẽ tắt video, vì vậy Úc Tri vừa cầm điện thoại nghe Thích Đình Tiên dỗ mình vừa mơ màng nghe thấy tiếng Sean tìm Thích Đình Tiên, Thích Đình Tiên nhỏ giọng dạy cậu bé gọi cậu là “Anh Úc Tri” bằng tiếng mẹ đẻ.
Ăn Tết xong mấy ngày Úc Tri nhận được điện thoại từ công việc làm thêm ở Kinh Châu, hỏi cậu có thể đến làm không, Úc Tri ngẫm nghĩ rồi quyết định về Kinh Châu sớm.
Trước khi nghỉ đông đã được ở bên Thích Đình Tiên, sau này Thích Đình Tiên về Mỹ rồi cậu ở nhà còn chơi với Vương Ngọc giết thời gian được nhưng bây giờ về lại ký túc xá lại thấy rất nhớ người kia.
Nhưng Thích Đình Tiên đang chuẩn bị thi tuyển sinh đại học nên cậu không dám làm phiền nhiều, vì vậy ngoài những lúc làm thêm ra thì chạy qua tiệm sách của Doãn Bình Chương chơi.
Doãn Bình Chương đang học cao học nên thời gian ở trong nước thoải mái hơn, nhưng trông anh và Chung Ân vẫn chưa tái hợp lại, ít ra chỉ ở mức bạn bè.
Cậu và Doãn Bình Chương như đạt thỏa thuận bí mật, Doãn Bình Chương sẽ hỏi chuyện của Chung Ân thông qua cậu, cậu thì hỏi chuyện cuộc sống của Thích Đình Tiên từ Doãn Bình Chương.
Nhân tiện biết thêm mấy chuyện đào hoa của ai kia.
Không phải cậu không biết Thích Đình Tiên có ngoại hình xuất sắc nhưng khi nghe khi Thích Đình Tiên làm phục vụ được tiền boa gấp ba lần người khác vẫn làm Úc Tri rất sốc.
“Cái này chưa là gì đâu,” Doãn Bình Chương nói, “Có lần anh mua đồ cho nhà dẫn cậu ấy theo tư vấn giúp anh, cuối cùng lại bị mấy tay săn ngôi sao nhét danh thiếp hỏi chịu vào showbiz không.”
Mấy chuyện này Thích Đình Tiên chưa từng kể cho cậu, Úc Tri nghe xong quá đỗi kinh ngạc nên hỏi anh Thích Đình Tiên trả lời thế nào.
“Tôi không muốn làm ngôi sao, tôi chỉ muốn trở thành ngôi sao của người tôi yêu.”
Úc Tri há hốc, cảm thấy câu này để Doãn Bình Chương nói ra thật là phí của trời.
Sau đó khi cậu và Thích Đình Tiên trò chuyện với nhau bảo muốn nghe Thích Đình Tiên nói lại lần nữa, rồi lại hỏi sao Thích Đình Tiên không nói với cậu chuyện này.
“Chuyện này không quan trọng,” Thích Đình Tiên ngẫm nghĩ, “Tớ cũng không muốn làm ngôi sao.”
“Tại sao?”
“Vì chúng ta đã ít gặp nhau rồi.” Hiếm khi Thích Đình Tiên thẳng thắn nói với cậu, “Tớ không muốn chút thời gian cuối cùng cũng bị dồn nén.”
Úc Tri đỏ mắt, cậu có tài đức gì để được Thích Đình Tiên yêu mình như thế.
“Sao cậu lại khóc.” Thích Đình Tiên ở bên kia cười, vội đổi chủ đề, “Đúng rồi, tớ có để một cái hộp nhỏ trong ký túc xá của cậu.”
“Hộp?”
“Không phải trước khi về nhà cậu dẫn tớ đến ký túc xá dọn đồ sao? Tớ có để lại một món quà nhỏ cho cậu, mua cùng lúc với mua quà cho cô, tớ lén mua cho cậu – là một hộp màu xanh nhạt.”
Cuối cùng Úc Tri tìm được cái hộp trong túi treo bên gối, hộp không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để chứa hai chiếc nhẫn.
Úc Tri nín thở mở hộp ra. Là một chiếc nhẫn bạc không có bất kỳ hoa văn nào.
“Cái này tớ lén đeo.” Thích Đình Tiên giơ tay mình lên cho cậu nhìn, “Nếu cậu đồng ý…”
“Tớ đồng ý!” Úc Tri vội vàng lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út.
Thích Đình Tiên ngây ngẩn, “Đây không phải là cầu hôn…” Cậu nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Úc Tri đành vội vàng nói thêm, “Ý tớ là… cầu hôn không thể đơn giản như thế.”
Úc Tri đành phải đeo nhẫn vào lại ngón giữa giống Thích Đình Tiên, cảm thấy đây không phải là cầu hôn cũng không sao, “Vậy thì để tớ cầu hôn.”
Thích Đình Tiên dở khóc dở cười, “Chuyện này mà còn thương lương hả?”
“Tớ mặc kệ,” Úc Tri, “Tớ ngỏ lời yêu vậy thì cầu hôn cũng phải để tớ.”
“Nghe theo cậu hết.” Thích Đình Tiên hôn lên chiếc nhẫn trên tay, “Dù cho cậu cầu hôn lúc nào, câu trả lời của tớ cũng là đồng ý.”