Chương 7
Edit: minhnguyetchiquang
Lạc Sanh bị cây hoa che hơn nửa người, đứng ở chỗ tối nghe tiếng nhìn lại.
Là bốn người Thịnh Đại Lang.
Lạc Sanh còn ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc trước ngẫu nhiên gặp được bốn người, bọn họ sợ tới mức không dám ăn cơm ở nhà, xem ra là đi một vòng ở bên ngoài.
Bước chân Thịnh Tam Lang lảo đảo, đang được các huynh đệ đỡ đi về phía Lạc Sanh.
Giọng điệu hận sắt không thành thép của Thịnh Nhị Lang vang lên: “Tam đệ, đệ có cần buồn bã thương tâm vì cái chết của một nữ tử mà trong lòng không có đệ không?”
Thịnh Tam Lang hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt hơi đỏ lên dưới ánh trăng.
“Ai buồn bã thương tâm chứ, nhị ca đừng có nói bậy.”
“Nói bậy?” Thịnh Nhị Lang dùng quạt xếp gõ gõ đầu vai Thịnh Tam Lang, tức giận nói, “Vậy là ai uống tới mức này hả? Không phải mượn rượu giải sầu thì là cái gì?”
Thịnh Đại Lang ở một bên khuyên nhủ: “Nhị đệ, tam đệ khó chịu trong lòng, đệ bớt nói hai câu đi.”
Thịnh Nhị Lang cười lạnh: “Đệ chính là không nhìn được. Tiền cô nương kia là bởi vì không gả cho Tô Diệu được rồi treo cổ tự tử, tam đệ náo loạn như vậy thì coi là gì chứ?”
Treo cổ tự tử?
Ánh mắt Lạc Sanh hơi sáng lên.
Đôi mắt nàng như một hồ nước sâu, phản chiếu ảnh ngược của cây hoa, sáng sáng tối tối tạo nên gợn sóng.
Mặt Thịnh Tam Lang đỏ bừng lên, không biết là uống quá nhiều hay là xấu hổ buồn bực, quát lên thật to: “Ai náo loạn, hôm nay rượu mạnh, đệ uống nhiều hai ngụm không được sao?”
Thịnh Tứ Lang kéo mạnh ống tay áo Thịnh Tam Lang: “Tam ca, đừng nói nữa ——”
Bàn tay to như quạt hương bồ của Thịnh Tam Lang xoa đỉnh đầu ấu đệ: “Qua một bên đi, thằng nhóc đệ cũng muốn dong dài hả?”
Làm huynh trưởng lắm miệng thì thôi, làm đệ đệ còn muốn thuyết giáo hắn à?
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Tứ Lang đỏ bừng, gấp đến độ nói lắp: “Không phải mà, biểu, biểu tỷ ở đó!”
Ba người khác đồng thời dừng lại, nhìn thấy quả nhiên là Lạc Sanh đứng ở bên cạnh cây hoa phía trước, sắc mặt lập tức biến đổi năm màu.
Lạc Sanh mang thần sắc tự nhiên gật đầu với bốn người, chào hỏi qua rồi mang theo Hồng Đậu nhìn thẳng đi về phía trước.
Buổi tối gió lớn, hoa rơi bị gió cuốn bay, như tâm tình thê lương của bốn người giờ phút này.
Thịnh Tam Lang vuốt mặt một cái, ngơ ngác hỏi: “Lời chúng ta nói bị Lạc biểu muội nghe được rồi à?”
Thịnh Nhị Lang ha ha cười: “Người khác nói có nghe được hay không thì không biết, khi nãy giọng tam đệ to như vậy, khẳng định bị nghe được.”
Thịnh Tam Lang: “……”
Lạc Sanh trở lại trong phòng, rửa mặt thay quần áo, thay một bộ trung y trắng tuyết rồi dựa vào trên giường.
Hồng Đậu chuyển chiếc ghế con đến, ngồi xuống gần chủ tử, khó hiểu hỏi: “Cô nương, vì sao ngài nói có bệnh mộng du?”
Lạc Sanh nhìn bóng của cây chuối tây in trên mành cửa sổ, bình tĩnh nói: “Để cho đối phương cảm giác được an toàn, mới dễ dẫn xà xuất động.”
Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Nô tỳ không hiểu.”
Lạc Sanh nhìn vẻ mặt hoang mang của tiểu nha hoàn, hiếm khi cười lên: “Ngươi không cần hiểu, làm theo lời ta là được.”
Nàng thích tiểu nha hoàn không thông minh này.
Nàng không có chút ký ức nào của Lạc cô nương, may mắn tới Thịnh phủ không lâu, không cần lo lắng lộ ra dấu vết ở trước mặt những người đó.
Nếu nha hoàn bên cạnh Lạc cô nương quá cơ linh, vậy ra đề khó cho nàng rồi.
Giết người diệt khẩu chung quy có chút không đành lòng.
“Đi kêu hai tiểu nha hoàn kia tới.”
Hồng Đậu đáp vâng một tiếng, đi ra ngoài một lát liền đưa hai tiểu nha hoàn vào.
Hai tiểu nha hoàn đều khoảng 13-14 tuổi, ngày thường chỉ phụ trách một số việc vặt, bình thường không được vào trong phòng.
“Biểu cô nương.” Hai tiểu nha hoàn bị uy quyền của Lạc Sanh làm cho sợ hãi, nơm nớp lo sợ hành lễ.
Lạc Sanh hơi hơi gật đầu, nói với Hồng Đậu: “Lấy bốn lượng bạc tới, mỗi người hai lượng.”
Hồng Đậu từng thấy cô nương nhà mình tiêu rất nhiều tiền, vô cùng sảng khoái mang bạc tới ném vào lòng hai tiểu nha hoàn, khiến hai tiểu nha hoàn sợ đến quỳ phịch xuống, cùng kêu lên hỏi: “Biểu, biểu cô nương có gì phân phó?”
Chắc không phải là biểu cô nương thiếu người, nên sai bọn họ lên phố cướp công tử nhà ai chứ?
Tuy bạc tốt, nhưng loại việc này bọn họ không làm được mà.
Sắc mặt Lạc Sanh nhàn nhạt giao việc: “Ngày mai các ngươi ra đường ——”
Bỗng thân mình một tiểu nha hoàn nhoáng lên, dập đầu bộp bộp: “Biểu cô nương, loại việc cướp người này nô tỳ không làm được mà!”
Lạc Sanh dừng một chút.
Hồng Đậu đã dậm chân bắt đầu mắng: “Phi, tiểu đề tử mơ xuân thu đại mộng gì đấy, cướp người còn đến lượt ngươi đấy à?”
Có Hồng Đậu nàng đây, cô nương còn giao việc quan trọng này cho người khác ư?
Đây là sự nhục nhã đối với đệ nhất đại nha hoàn kiêm tay đấm nàng đây!
Hai nha hoàn nghe được thì ánh mắt trở nên trống rỗng.
Là bọn họ ít kiến thức à, khi nào mà chuyện lên phố cường đoạt lang quân mỹ mạo trở thành việc tốt rồi?
Giọng điệu Lạc Sanh bình tĩnh, không vì phản ứng của ba nha hoàn mà bị nhiễu loạn, tiếp tục giao việc: “Ngày mai các ngươi ra đường hỏi thăm một chút, xem có một vị cô nương họ Tiền treo cổ tự tử hay không, càng kỹ càng chi tiết càng tốt. Nếu cảm thấy bản thân đi hỏi thăm không có tiện, mời bạn bè người thân ra sức cũng được. Hai lượng bạc này là phí đi lại, ngày mai ai tìm hiểu nhiều tin tức hơn sẽ có thưởng thêm hai lượng bạc.”
Hai nha hoàn vừa nghe chỉ là tìm hiểu tin tức thì nhẹ nhàng thở ra, liên tục nói: “Biểu cô nương yên tâm, sớm ngày mai nô tỳ liền đi hỏi thăm.”
Hai người nói xong lại liếc nhau, ánh mắt nhìn đối phương mang theo một tia cảnh giác.
Biểu cô nương đã nói, ngày mai ai tìm hiểu nhiều tin tức hơn còn có được hai lượng tiền thưởng đó, cũng không thể bị đối phương lấy được.
Hai tiểu nha hoàn nóng lòng muốn thử đi ra khỏi phòng, Hồng Đậu nhanh chóng hỏi: “Cô nương, ngài sai bọn họ hỏi thăm chuyện kia làm gì?”
“Tò mò.” Lạc Sanh nghiêng người nằm xuống, kéo chiếc chăn gấm đắp lên.
Đệm chăn tản ra mùi huân hương quen thuộc lại xa lạ, đảo mắt lại là một ngày mới.
Lạc Sanh đã sớm mở mắt.
Lá chuối tây ngoài khung cửa sổ lay động, tiếng hót lanh lảnh của chim bói cá truyền vào.
Hồng Đậu ngủ ở trên bậc thềm cạnh giường, lúc này vẫn ngủ ngon.
Lạc Sanh ho nhẹ một tiếng, gọi: “Hồng Đậu.”
Rõ ràng tiếng không lớn, Hồng Đậu lại lập tức bò dậy, xoa xoa đôi mắt mơ màng hỏi: “Cô nương, sao ngài dậy sớm vậy?”
Lạc Sanh hơi cong khóe môi: “Không còn sớm, nên đi thỉnh an ngoại tổ mẫu rồi.”
Hồng Đậu lập tức không còn buồn ngủ, nói với giọng không thể tưởng tượng được: “Trước kia ngài cũng không đi thỉnh an mà.”
Chính là khi ở kinh thành cô nương cũng phải ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, ăn uống no đủ liền đưa nàng ấy cùng mấy nha hoàn gã sai vặt lên phố đi dạo.
Thỉnh an là cái gì?
Lạc Sanh nhìn Hồng Đậu một cái, giọng điệu đạm nhiên: “Trước kia ta chưa từng dạo qua quỷ môn quan, hiện tại không giống nữa.”
Cái nhìn này khiến Hồng Đậu ngạc nhiên, nhưng lại không nói ra nguyên cớ được, vội hầu hạ Lạc Sanh rửa mặt mặc đồ.
Chủ tớ hai người rời khỏi viện, chậm rãi đi về phía Phúc Ninh Đường.
Thịnh phủ là cảnh sắc Giang Nam điển hình, uyển chuyển lịch sự tao nhã, nơi đâu cũng có thể thấy được hoa cỏ rực rỡ.
Hồng Đậu hít không khí tươi mới một cái, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới tuy Thịnh phủ nhỏ, hoa viên vào buổi sáng nhìn cũng không tệ lắm.”
Lạc Sanh chậm rãi đi trước, cũng không bình luận.
Hồng Đậu đột nhiên dừng lại: “Cô nương, ngài chờ một chút đã.”
Lạc Sanh ngừng chân, thấy tiểu nha hoàn xách làn váy chạy đến trước một gốc cây cây hạnh, nhón chân bẻ một chùm hoa hạnh lại chạy về.
“Cô nương, hoa hạnh này nở rất đẹp, nô tỳ hái mấy đóa cài lên tóc cho ngài được không?”
Tâm mắt của Lạc Sanh chuyển từ khuôn mặt ửng đỏ của tiểu nha hoàn xuống nhành hoa rực rỡ kia, khẽ gật đầu: “Được.”
Hồng Đậu cài quanh búi tóc của Lạc Sanh một vòng hoa hạnh, đột nhiên thấp giọng nói: “Cô nương, hai vị biểu cô nương lại đây.”