Chương 57
Lạc Sanh chớp lông mi.
So sánh với mười mấy năm trước, Lý thần y gần như không có thay đổi, vẫn là một mái tóc bạc không trộn lẫn sắc khác, một đôi mắt còn có thần hơn cả người trẻ tuổi.
Dường như năm tháng đã quên thăm vị lão nhân này, nhưng sự bất biến như thế mang lại cho Lạc Sanh cảm giác thân thiết không thể nói nên lời.
Nhưng đối với Lý thần y mà nói thì không giống, ông trầm khuôn mặt nhìn chằm chằm tiểu cô nương chưa từng gặp bao giờ này, ngữ khí nghiêm khắc: “Dưỡng Nguyên Đan đâu?”
Lạc Sanh đưa qua một cái hộp nho nhỏ.
Lý thần y mở hộp ra, nhìn thấy viên dược hoàn đặt bên trong thì ánh mắt co rụt lại, ngay sau đó thì để trước mũi ngửi ngửi.
Sau đó nữa, sắc mặt Lý thần y trở nên càng khó coi.
“Dược hoàn này là có được từ đâu?”
Lạc Sanh chớp chớp mắt, một đôi mắt sáng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ông không phải thần y!”
“Có ý gì?” Lý thần y trầm khuôn mặt quát hỏi.
Tựa như Lạc Sanh không phát hiện đối phương đã sắp sửa bùng nổ, quay sang nói: “Dưỡng Nguyên Đan là thần y cho con á, nhưng ông không phải thần y…”
Lý thần y phản ứng lại.
Ý của tiểu cô nương này là có người giả mạo ông.
Lý thần y cũng không phải kiểu người tu thân dưỡng tính, hoàn toàn ngược lại, tính tình ông cụ thật sự rất bạo, trực tiếp đập cái hộp nhỏ đựng Dưỡng Nguyên Đan lên bàn thật mạnh một cái, quát: “Nói rõ ràng cho lão phu xem, rốt cuộc là đồ vương bát đản nào cho ngươi Dưỡng Nguyên Đan!”
Những người ở lại trong sân xem náo nhiệt như nghe được tiếng hô, không khỏi trao đổi một chút ánh mắt.
Thần y nổi nóng ư?
Quả nhiên tin đồn là thật, Lạc đại đô đốc từng đắc tội Lý thần y, cho nên Lý thần y mới thả ra lời như vậy.
Tỷ muội Lạc Anh chờ ở trong sân hơi thay đổi sắc mặt.
Lạc Nguyệt cắn môi, bất an nói: “Đại tỷ, nhị tỷ, có phải thần y phát giận với Tam tỷ không?”
Lạc Tình mặt ủ mày chau: “Hình như vậy.”
Lạc Anh thở dài: “Việc này cũng không trách được Tam muội, không mời được thần y vốn là trong dự kiến. Tứ muội, đặc biệt là muội đó, chút nữa Tam muội ra thì đừng có oán giận.”
“Muội biết rồi. Nhưng các tỷ không lo lắng sao, lỡ như Tam tỷ đánh thần y thì làm sao đây?”
Lạc Anh và Lạc Tình lập tức hỗn loạn.
Vì sao Tứ muội lại nhắc nhở các nàng!
So với ba tỷ muội tim đã nhảy lên tới cổ họng, trực tiếp đối diện với lửa giận của thần y thì Lạc Sanh lại bình tĩnh hơn nhiều.
“Nói như vậy, người cho con Dưỡng Nguyên Đan là thần y giả?”
Nếu không phải trước mặt là một tiểu cô nương có vẻ kiều kiều nhược nhược, Lý thần y sẽ đấm cho một cái. Ông thổi râu nói: “Đương nhiên là giả!”
“Ồ.” Lạc Sanh lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Lý thần y xoa xoa ngực.
Tiểu cô nương này muốn làm ông tức chết, ồ một tiếng là có ý gì hả? Biết có người giả mạo ông còn không kinh ngạc chút nào?
Lạc Sanh chỉ vào Dưỡng Nguyên Đan: “Dược này cũng là giả sao?”
Lý thần y nhất thời trầm mặc.
Người là giả, dược lại là thật!
Mà đây đúng là nguyên nhân làm ông thất thố.
Dưỡng Nguyên Đan là dược hoàn ông chuyên nghiên cứu chế tạo cho Trấn Nam Vương Phi, chưa bao giờ truyền ra ngoài, vì sao lại có người biết phối chế?
“Dược không phải giả.” Lý thần y chịu đựng bực bội nói đúng sự thật.
Là một y giả, trên phương diện này ông cũng không thể khinh thường nói dối.
Lạc Sanh mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Ánh mắt Lý thần y sáng quắc nhìn chằm chằm Lạc Sanh: “Tiểu cô nương, bây giờ ngươi có thể nói xem có được Dưỡng Nguyên Đan từ đâu chưa?”
Lạc Sanh mím môi, không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: “Vậy ông có cảm thấy hứng thú với vật con mang đến hay không?”
Lý thần y là người có đôi khi không thích nói đạo lý, có đôi khi lại có chút thanh cao, Lạc Sanh chắc chắn trên vấn đề này ông sẽ không đưa ra đáp án trái lương tâm.
Đây cũng là tự tin của nàng khi lấy thân phận Lạc cô nương đến tìm thầy trị bệnh.
Lý thần y trầm mặc khoảng tầm nửa chén trà nhỏ, khẽ gật đầu: “Lão phu đúng là cảm thấy hứng thú.”
Điều ông cảm thấy hứng thú chính là ai phối chế ra Dưỡng Nguyên Đan, nhưng mà đây cũng có thể xem như là cùng vấn đề.
Lạc Sanh cong cong khóe môi.
Quả nhiên Lý thần y không thay đổi, ông cảm thấy hứng thú chính là cảm thấy hứng thú, sẽ không bởi vì nàng là con gái của Lạc đại đô đốc mà cố ý phủ nhận.
“Vậy… ông có thể xem bệnh cho phụ thân của con không?”
Lý thần y nghẹn họng nhìn thiếu nữ hỏi ra lời này.
Tiểu cô nương nhiều lắm chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt có sự trấn định hiếm có ở tuổi này.
Điều này bỗng làm cho ông nghĩ tới một tiểu cô nương khác.
Lý thần y thờ dài ở trong lòng, không tình nguyện gật đầu.
Ông chính là một thần y có nguyên tắc.
“Bây giờ ngươi có thể nói cho lão phu biết có được Dưỡng Nguyên Đan như thế nào rồi chứ?”
“Đương nhiên.” Lạc Sanh thống khoái gật đầu, “Ít hôm trước con ở phía nam, bởi vì thân thể không khoẻ nên mời một vị đại phu hỏi khám, Dưỡng Nguyên Đan này chính là vị đại phu kia đưa, nói rằng có thể điều trị thân thể…”
“Đại phu kia tên họ là gì?”
“Dân bản xứ đều gọi ông ta là Lý thần y, không biết tên.”
Mặt Lý thần y trầm như nước: “Tiểu cô nương gặp được vị Lý thần y đó ở nơi nào?”
“Thành Nam Dương.” Lạc Sanh nói rõ từng chữ.
Lý thần y đột nhiên thay đổi sắc mặt, buột miệng thốt ra: “Nói bậy!”
Lạc Sanh chớp chớp mắt, lộ ra vài phần oan ức: “Vì sao thần y nói như vậy?”
Lý thần y nghĩ đến có người dám dùng danh hào của ông hành sự, quả thật là sắp tức giận đến nổ tung, cơn giận không thể áp, nói: “Lão phu chỉ ở kinh thành, trên đời này đâu ra một Lý thần y khác nữa?”
“Vậy —— Lý thần y con gặp được là giả mạo?”
“Đương nhiên là giả mạo!” Lý thần y căm giận nói, nghi hoặc trong lòng tăng lên.
Có một y giả có thể phối chế ra Dưỡng Nguyên Đan dùng danh hào của ông hành sự ở thành Nam Dương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lạc Sanh lộ ra biểu cảm may mắn: “May mà hôm nay gặp được ông, nếu không đến giờ con vẫn còn tưởng rằng ông chính là vị thần y con gặp được ở thành Nam Dương.”
So với Lý thần y khinh thường nói dối, nàng thì khác.
Da mặt nàng dày.
Lý thần y nhìn Lạc Sanh cũng không biết nói gì cho phải.
Trong lòng ông thấy phiền với người của Lạc đại đô đốc phủ, làm sao nghe tiểu cô nương này nói xong, còn thấy may mắn vì hôm nay gặp mặt một lần.
Luôn cảm thấy tiểu cô nương này được tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng không tìm được chứng cứ.
Lý thần y nghiêm túc suy tư.
Lạc Sanh hơi hơi mỉm cười: “Sau con đã không còn ai đến tìm thầy trị bệnh, nếu thần y cảm thấy hứng thú với đồ vật con mang đến, mà bệnh tình của phụ thân con không thể chậm trễ nữa, bây giờ có thể mời ông theo con đến Lạc phủ hay không?”
Lý thần y xụ mặt gật gật đầu.
Quy tắc ông định ra, bóp mũi cũng phải nhận.
Lạc Sanh thi lễ với Lý thần y: “Vậy đa tạ.”
Lý thần y đánh giá thiếu nữ khó nén vui mừng, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi khẳng định lão phu có thể trị khỏi cho phụ thân ngươi?”
Lạc Sanh đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Con không thể khẳng định ông nhất định có thể trị khỏi cho phụ thân con, nhưng mà con có thể khẳng định nếu như trên đời này chỉ có một người có thể trị khỏi cho phụ thân, vậy người đó nhất định là ông.”
Khuôn mặt vốn đã trầm xuống của Lý thần y vì nghe được nửa câu sau của Lạc Sanh mà hơi dãn ra. Ông vuốt râu hừ lạnh: “Tiểu nhi vô tri, đương nhiên lão phu có thể trị khỏi cho phụ thân ngươi!”
Khoé miệng Lạc Sanh hơi run, nhất thời không có lời nào để nói.
Ông cụ đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn tranh cường háo thắng như vậy.
“Còn ngây ra đó làm gì?” Lý thần y lấy rương thuốc, đi về phía cửa.